Nghe Lén Được Tiếng Lòng Của Tiểu Công Chúa Một Nhà Bạo Quân Đều Hoang Mang


Edit : Yreny Hồ

Lý Giai hiện tại đối với nàng rất có thành kiến, nếu nói nhiều sẽ chỉ cảm thấy là nàng đang làm bộ làm tịch.

Chỉ hi vọng Lý Giai về sau đừng hối hận.

"Ngươi muốn vào phủ Tam Hoàng Tử làm thiếp, ta không có ý kiến".

Lý thừa tướng nhìn thật sâu Lý Giai liếc mắt : "Chỉ là phủ Thừa Tướng gánh không nổi chuyện này, ngươi ra phủ Thừa Tướng đi, cùng Lý gia ta không còn có quan hệ."

" Được." Lý Giai không thèm suy xét đã gật đầu đồng ý.

Lý thừa tướng hừ lạnh một tiếng, phất tay áo bỏ đi.

Thừa tướng phu nhân bận bịu đuổi theo sau, hai người đi đến chính sảnh.

"Phu nhân, để ngươi chịu ủy khuất rồi." Thừa tướng vỗ nhẹ tay của nàng, nhớ tới cục diện rối rắm của Lý Giai làm ra, hắn liền đau cả đầu.

"Cũng không biết Thái gia bên đó có nguyện ý từ hôn hay không, lúc đầu đã định trước thời gian phải kết hôn, hiện giờ cũng chỉ còn có mấy tháng nữa."

Thừa tướng phu nhân cho hắn rót chén trà, ngược lại còn trấn an hắn: "Lão gia không cần lo lắng, vấn đề này ta sẽ nghĩ biện pháp xử lý, nói thế nào cũng là chúng ta có lỗi với người nhà Thái gia."

Khác biệt với chuyện của Lý Giai bên này, Tam Hoàng Tử hồi phủ liền đi viện tử của Dương Hân.

Nhìn thấy hắn trở về, Dương Hân vội chạy lên đi kéo lại cánh tay của hắn, thanh âm thanh thúy.

"Thần ca ca, huynh đã trở về."

Tam Hoàng Tử đưa tay vuốt vuốt đầu của nàng , mặc cho nàng lôi kéo mình vào trong nhà, thanh âm trầm thấp nhu đạo nói:

"Bên ngoài lạnh, muội đứng ở bên ngoài cẩn thận nhiễm phong hàn."


Dương Hân không thèm để ý khoát khoát tay:

" Ta không phải là muốn chờ huynh trở về sao.

Hôm nay Hoàng Thượng tuyên huynh vào cung là có chuyện gì sao ? Sẽ không lại bởi vì Lý Giai mà mắng Thần ca ca huynh đi ?"

Nàng đem Tam Hoàng Tử đẩy ngồi trên ghế, mình ngồi vào bên cạnh hắn hai tay nâng mặt, nhìn đến dung nhan đẹp không tì vết của Tam Hoàng Tử.

Giọng điệu có chút bất mãn nói: "Rõ ràng chính là Lý Giai mặt dày mày dạn quấn lấy huynh, muốn trách thì trách Thần ca ca huynh quá đẹp trai nha."

Tam Hoàng Tử đã nghe quen nàng đôi lúc sẽ nói nhưng câu kỳ lạ, biết là đang khen mình dáng dấp đẹp mắt, hắn cười cho nàng rót một chén trà.

"Phụ hoàng không có mắng ta, ngược lại để Hân Nhi nhọc lòng rồi."

Dương Hân biết hắn là đang nói về cái gì, khuôn mặt hào phóng lại thoải mái mà nói:

"Ta sẽ không, Thần ca ca lại không thích các nàng, là các nàng tự sáp đến.

Dạng này cũng nói lên là Thần ca ca có mị lực, ánh mắt của ta tốt."

Nếu là người khác nhìn cũng không thèm liếc mắt một cái.

Huống chi nàng là người xuyên không nha, không thể ném rớt mặt mũi của người xuyên việt được.

Nghe nàng nói như vậy, Tam hoàng tử lời nói vừa đến khóe miệng lại nuốt trở vào.

Hân Nhi tốt như vậy, vì hắn bày mưu tính kế, hắn thực sự là nói không nên lời.

"Làm sao rồi ?" Nhìn hắn không nói lời nào, Dương Hân chăm chú nhìn chằm chằm hắn: "Thần ca ca có phải hay không có việc gì giấu diếm ta? Chúng ta đã nói qua tuyệt đối không giấu diếm đối phương chuyện gì nha."

Tam Hoàng Tử hơi trầm ngâm một lát, vừa quan sát biểu hiện trên khuôn mặt Dương Hân, một bên đem việc Hoàng Thượng muốn tuyển chính phi cho hắn nói với nàng.


Nhìn xem Dương Hân tươi cười cứng đờ, hắn muốn nói, liền còn chưa kịp mở miệng giải thích đã thấy Dương Hân mạnh mẽ đứng dậy, trong mắt tràn đầy thất vọng.

"Thần ca ca, ta biết tình cảnh của huynh không tốt, cho nên trong hậu viện của huynh tất cả đều là nữ nhân, chỉ cần huynh không động vào các nàng, ta đều sẽ nhịn."

Nàng cực lực kềm chế nước mắt sắp rơi nơi hốc mắt: "Thế nhưng là ngươi rõ ràng đã đáp ứng ta, vị trí chính phi là của ta, còn đáp ứng với ta một đời một kiếp một đôi người."

Tam Hoàng Tử nắm chặt hai vai của nàng, kiên nhẫn dỗ dành nói: "Hân Nhi, muội cũng biết ta bây giờ không có năng lực phản kháng, chúng ta chỗ này nam nhân tam thê tứ thiếp là chuyện bình thường, cùng cái chỗ kia của muội không giống."

Dương Hân đặc biệt thông minh, lại có tài hoa, cùng nữ tử khác không giống nhau, điểm ấy ở nàng hắn rất thích.

Nhưng hắn không hiểu vì cái gì Dương Hân chỉ nhất định muốn một đời một kiếp một đôi người.

"Có cái gì không giống?" Dương Hân dùng sức tránh ra khỏi tay của hắn: "Đều là nam nhân, chúng ta chỗ kia có thể, ngươi vì cái gì không thể? Ngươi làm không được cũng đừng trêu chọc tình cảm của ta."

Nói xong lau nước mắt, quay người chạy ra ngoài.

Ngu Y Lạc đối với chuyện bên ngoài hoàn toàn không biết gì, đã qua non nửa tháng thời gian thanh tịnh.

Nàng không biết bạo quân vì sao dạo gần đây đều không mang nàng đi tảo triều, cũng không tới nhìn nàng.

Chẳng qua nàng xem như vậy rất vui vẻ, cảm thấy giờ phút này mới đúng là sinh hoạt của hài tử.

Mỗi ngày cùng Mỹ Nhân mẫu thân dán dán, cảm giác sinh hoạt quá là tuyệt vời.

"Nương nương, bây giờ trong cung đều đang đồn đại tiểu công chúa thất sủng."

Cung nữ Hoa nhị ghé sát Lệ Phi ở bên cạnh thấp giọng nói:

"Hoa Nhị, ở trước mặt nương nương nói luyên thuyên cái gì ?"


Trương ma ma mang theo trà nóng tiến đến, cảnh cáo nói.

Hoa Nhị là nha hoàn trung thành, nhưng nàng nói chuyện lại quá thẳng thắn, dễ dàng đắc tội với người khác.

"Nô tỳ chính là cảm thấy bọn hắn nói bậy.

" Hoa Nhị rụt cổ một cái: "Hoàng Thượng mặc dù không đến tẩm cung của nương nương, thế nhưng cũng cho tiểu công chúa đưa không ít thứ."

Lệ Phi buồn cười nhìn xem Hoa Nhị, đánh gãy hai người đối thoại.

"Ngươi đã cảm thấy bọn hắn nói bậy, còn phản ứng lại làm gì.

Trong cung lắm mồm nhiều chuyện như vậy, cái gì cũng đều để ý, ngươi không phải tự làm mình khó chịu sao?"

Hoa Nhị nghiêm túc gật đầu, một bộ đã thụ giáo.

"Nô tỳ minh bạch."

"Đã minh bạch, liền đi lĩnh than tới đi."

Trương ma ma đuổi Hoa Nhị đi, lo lắng Ngu Y Lạc cảm lạnh, quay người đóng cửa sổ lại.

"Nương nương, nghe nói Hiền Phi gần đây đang vì Tam Hoàng Tử chọn chính phi, sẽ để cho nhóm quý nữ kinh thành đều đến tham gia ."

Lệ Phi thả tay xuống bên trên sách, nhíu mày.

"Hoàng tử chọn phi là chuyện lớn, Hiền Phi đây là nghĩ mượn cơ hội này lập uy đi!"

Bây giờ Hiền Phi chưởng quản hậu cung, nghĩ đánh tiếng cho những người khác mượn cơ hội này biểu lộ rõ là mình đang được Hoàng Thượng coi trọng.

"Còn không phải sao, gần đây Hiền Phi thế nhưng là đổi không ít người của mình, cũng không biết Hoàng Thượng nghĩ như thế nào ?"

Lệ Phi không thèm để ý cười cười: "Quân tâm khó dò, tóm lại cùng chúng ta không có quan hệ."

Nàng nói đột nhiên nhớ tới cái gì, liền đổi chủ đề.

"Trương ma ma ngươi đi Thái y viện bên kia nhìn xem Lâm Thái Y có chuyện gì không ?"


Lạc Nhi con mắt hiện tại đã khôi phục bình thường, đều là công lao của Lâm Thái Y.

" Lão nô đã hỏi được, Lâm Thái Y mọi chuyện đều tốt, chỉ là nghe nói Hứa Thái Y bị xử chém đầu."

Chém đầu? Lệ Phi trong lòng hơi kinh ngạc.

Nàng còn chưa có động thủ giúp Lạc Nhi báo thù, Hoàng Thượng ra tay cũng thật nhanh.

Hai người nói chuyện một hồi, Hoa nhị đi lĩnh than về khóc tiến đến.

"Đây là làm sao rồi?" Trương ma ma vội hỏi thăm : "Không có lĩnh được than sao?"

Hoa Nhị đem than đến đưa cho Trương ma ma.

"Than đã lấy tới, ngươi còn khóc cái gì?"

Chờ thấy rõ ràng than xong, Trương ma ma lúc này mới hiểu được, giương mắt nhìn tới mới chú ý đến một bên trên mặt của Hoa nhị có in dấu bàn tay.

"Đây là có chuyện gì?"

Lệ Phi đứng dậy nhìn thấy dấu tay trên mặt Hoa Nhị, nhíu nhíu mày, quay người cầm một bình thuốc tiêu sưng đưa cho Trương ma ma.

"Trước cho Hoa Nhị bôi xong thuốc rồi lại nói."

Trương ma ma kéo Hoa Nhị ngồi xuống, cho nàng xoa thuốc mới hỏi.

"Đến cùng là có chuyện gì xảy ra ?"

Hoa Nhị há mồm nghĩ khóc, Trương ma ma nhìn nàng liếc mắt.

"Mới vừa bôi thuốc xong, ngươi đừng khóc, trôi mất thuốc phụ tấm lòng của nương nương."

" Người ở Phủ Nội Vụ nói còn chưa có tiến vào mùa đông, không cho than." Hoa Nhị đem nước mắt nghẹn trở về, hít mũi một cái:

"Ta liền nói tiểu công chúa muốn dùng, bọn hắn liền lấy cái này than củi đuổi ta, ta giận liền cùng bọn hắn tranh chấp."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận