Bên trong phòng, giọng của Vạn Gia Bảo vang lên đầy chớt nhả:
- Các người có biết không, lúc trước Thái Cẩn Ngôn là thằng đi nhặt ve chai đấy. Lúc cha tôi tìm đến cái khu ổ chuột đó, tôi thấy hắn đang kéo một bao ve chai về. Trời ơi, bộ quần áo trên người của hắn lúc đó bẩn thỉu muốn chết. Không biết hắn nhặt nhạnh ở thùng rác hay bãi rác nào mà hôi thối và dơ bẩn đến khiến tôi suýt nữa thì nôn ra tại chỗ luôn ấy chứ.
“Ọe”
“A…”
Trong phòng truyền đến mấy tiếng nôn ọe phụ họa tràn đầy khinh bỉ. Vạn Gia Bảo lại tiếp tục kể lể:
- Chưa hết đâu. Lúc cha tôi nói muốn dẫn hắn về nhà để hưởng phước, hắn lại bảo là cho hắn thêm thời gian. Các người biết hắn muốn làm gì không? Hắn muốn đem mớ ve chai kia đi bán. Đoán xem, các người đoán xem, hắn bán số ve chai đó được bao nhiêu tiền?
- Bao nhiêu tiền thế? - Có kẻ tò mò hỏi.
- Tôi đi theo sau hắn, tận mắt chứng kiến nhé. Ban đầu hắn bán được bảy mươi nghìn đồng, sau đó người bán tìm ra mấy cái chai bị bẩn quá, không dùng được nữa, còn hạ giá xuống, cuối cùng còn lại sáu mươi lăm nghìn đồng. Vậy mà hắn lại rất cẩn thận vuốt phẳng từng tờ tiền lẻ đó rồi cất vào túi. Các người thấy có buồn cười không?
Vạn Gia Bảo vừa cười ha hả vừa kể lại chuyện mà gã cho là vô cùng khôi hài. Trong phòng vang lên những tràng tiếng cười nói phụ họa, toàn bộ đều chế giễu Thái Cẩn Ngôn hèn hạ, bần cùng. Tuy nhiên, gã thanh niên tóc nhuộm đỏ vẫn ngoan cố bắt bẻ:
- Chỉ có điều bây giờ tình thế đã khác rồi, hiện tại Thái Cẩn Ngôn oai vệ biết bao nhiêu. Ngay cả khi hắn kết hôn với người đồng giới thì cũng chẳng ai dám ho he một tiếng. Ngay cả bố của cậu cũng phải mở miệng khen ngợi hắn trước báo giới đấy thôi, Gia Bảo thiếu gia.
Vạn Gia Bảo cũng ngoan cố không kém, hằn học đáp trả:
- Những điều cậu nói càng thể hiện sự thấp kém của Thái Cẩn Ngôn mà thôi. Tài sản mà hắn có, không phải tất cả đều là do bố tôi bố thí cho hắn hay sao? Thái Cẩn Ngôn có liều mạng làm việc thế nào thì rồi cuối cùng tài đó cũng thuộc về tôi và em gái của tôi mà thôi. Còn nữa, việc Thái Cẩn Ngôn cưới Triệu Chân Tâm thì có gì mà đáng khen ngợi? Như thế chẳng phải càng chứng tỏ Thái Cẩn Ngôn hèn hạ và bệnh hoạn, biến thái hay sao? Đừng nói là Triệu Chân Tâm người ta căn bản là trai thẳng. Cho dù Triệu Chân Tâm có yêu người đồng giới đi nữa thì việc Thái Cẩn Ngôn ép hôn người ta như thế chẳng phải là rất hèn hạ hay sao? Đó là chưa kể, trong cuộc hôn nhân này, tôi dám chắc, Thái Cẩn Ngôn có âm mưu gì đó. Chắc chắn là hắn muốn nuốt chửng luôn cả công ty của nhà họ Triệu mà thôi. Thật đáng tiếc, nhà họ Triệu vốn cũng đã suy tàn rồi. Thái Cẩn Ngôn chắc là biết mình phán đoán sai, không chiếm được tài sản gì cả nên mới bày ra một bộ dáng thâm tình để lừa gạt sự thương hại của những người thiển cận như cậu mà thôi.
Vạn Gia Bảo nói một hơi dài rồi hậm hực rót rượu ra ly, uống ừng ực. Gã tóc đỏ kia cũng im lặng một lát rồi dè dặt hỏi:
- Gia Bảo thiếu gia, theo như cậu nói thì… Triệu Chân Tâm căn bản không yêu Thái Cẩn Ngôn. Mà Thái Cẩn Ngôn cũng có âm mưu với Triệu Chân Tâm?
- Cậu hỏi vậy là có ý gì?
Vạn Gia Bảo cảnh giác hỏi lại. Triệu Chân Tâm vừa nhớm chân muốn bước vào căn phòng kia cũng ngừng lại một chút, chờ nghe. Lẽ nào cậu đã biểu hiện quá rõ ràng đến mức những gã thiếu niên chỉ biết ăn chơi trác táng này cũng có thể nhìn ra được tình cảm của cậu và Thái Cẩn Ngôn? Triệu Chân Tâm vừa tò mò vừa hoang mang. Ngay sau đó, cậu tức giận. Bởi vì gã tóc đỏ kia đã cất tiếng nói ra ý đồ của bản thân:
- Ý của tôi là, nếu Thái Cẩn Ngôn đã thích đàn ông như thế, mà Triệu Chân Tâm lại không có tình cảm với hắn. Cậu nghĩ thử xem, Gia Bảo thiếu gia, tôi có thể có cơ hội không?
Cả đám thiếu niên trong phòng lặng đi một chút. Sau đó, tràng cười khả ố phá lên vang dội. Vương Gia Bảo là cười to nhất. Sau khi cười mệt, Vương Gia Bảo hổn hển vừa thở vừa nói:
- Cậu đúng là biết chơi đấy. Ý kiến này cũng không tồi. Từ trước tới nay tôi vẫn chưa thử chơi đàn ông. Vóc dáng của Thái Cẩn Ngôn xem ra cũng khá ngon miệng. Chà, thử tưởng tượng xem, nếu tôi có thể thuần phục được con chó hoang kia, để nó quỳ mọp dưới chân tôi mà sủa và cầu xin được thỏa mãn, sau đó, tôi sẽ chà đạp, dày vò hắn bằng những cách mà chúng ta chưa từng dám làm với đàn bà. Chà chà chà, tuyệt. Cứ tưởng tượng đến dáng vẻ nhục nhã muốn chết của Thái Cẩn Ngôn mà tôi đã phấn khích đến muốn cứng luôn rồi đây này!
Lũ thanh niên còn lại nhao nhao:
- Gia Bảo thiếu gia, còn tôi.
- Còn tôi nữa!
- Cho tôi cùng hưởng thụ với nhé!
Vạn Gia Bảo cười đắc ý:
- Được, được, được, cho các cậu! Cho tất cả các cậu cùng hưởng thụ. Chúng ta sẽ cùng nhau hưởng thụ sự sung sướng lên đỉnh khi chà đạp Thái Cẩn Ngôn! Chúng ta sẽ để cho hắn nhận thức rõ ràng, đến cùng thì hắn cũng chỉ là một con chó hoang bẩn thỉu mà thôi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...