Nghe Được Tiếng Lòng Của Tổng Tài Mặt Lạnh

Phương Hiệp Hòa liếc mắt qua boss nhà mình rồi quay ra giải thích với Lê Thiên Chi:

- Ban nãy lúc Tiểu Lý đi mua cà phê, thì được nhân viên của quán cà phê nào đó thông báo rằng, từ nay về sau chỉ cần là nhân viên của Tập đoàn Thắng Lợi mua thức uống ở đấy thì đều sẽ được giảm giá đến 80%. Cho nên không chỉ là đại luật sư ngài mà cả những nhân viên quèn như chúng tôi cũng không cần phải hao tiền tốn của khi mua thức uống nữa rồi.

Chẳng những giảm giá mà còn giảm đến 80%, thế này so với tặng luôn thì có khác gì nhau? Lê Thiên Chi nhìn thoáng qua tảng băng đang ngồi cười ngốc nghếch nào đó rồi âm dương quái khí nói:

- Hai người các vị đều sẵn lòng phung phí tiền của vì nhau. Quả thật là ân ái. Kẻ phàm tục như tôi đây đúng là không thể nào so sánh được.

Thái Cẩn Ngôn nhìn viên kẹo đường nổi bên trong ly mà xuất thần, Phương Hiệp Hòa nhìn thấy dáng vẻ ấy của Tổng giám đốc thì cũng rất ngạc nhiên. Không chỉ vậy, khi nghe lời nói âm dương quái khí của Lê Thiên Chi, Thái Cẩn Ngôn chẳng những không tức giận mà khóe miệng của hắn còn khẽ nhếch, cười ra một tiếng cứ như niềm vui dâng trào không thể nào nén nhịn được vậy.

Cơm chó bay tung tóe thế này, một khi đã rải thì ngay lập tức ngược một con cẩu độc thân chưa từng yêu đương Lê Thiên Chi đến ê hết cả hai hàm răng. Không thể nào chịu nổi nữa, Lê Thiên Chi một tay cầm cà phê một tay cầm cặp công văn vừa thở phì phò vừa rời khỏi văn phòng của Thái Cẩn Ngôn. Phương Hiệp Hòa cười khẽ hai tiếng, cũng theo sau lưng Lê Thiên Chi mà rời khỏi phòng. Nghĩ đến thần sắc vui vẻ vừa nãy của BOSS, Phương Hiệp Hòa trở lại phòng văn thư rồi bình tĩnh tuyên bố:


- Ngày hôm nay mọi người chắc là có thể tan việc đúng giờ.

Wow~ Phương Hiệp Hòa vừa mới nói xong, mọi người trong phòng văn thư lập tức reo lên vui mừng, làm thư ký của BOSS cuồng công việc, bọn họ cơ hồ đều phải tăng ca mỗi ngày.

Phương Hiệp Hòa cũng cảm thấy, nếu mỗi ngày bị thồn thức ăn của chó mà lại có được phúc lợi như vậy, anh cũng có thể vui vẻ chịu đựng.

Trong khi đó, đối tượng vừa cùng Thái Cẩn Ngôn thồn cơm chó cho Lê Thiên Chi đến nghẹn họng, Triệu Chân Tâm, lại đang ngồi an tọa ở một chi nhánh mới mở của hệ thống quán cà phê do chính mình lập ra. Đây là chi nhánh mới, vốn chưa có nhiều khách, nhưng vị trí rất thuận lợi vì ở gần trường đại học. Bên trong khuôn viên quán rất rộng, khi nhìn xa thì không giống quán cà phê cho lắm, ngược lại thấy giống thư phòng hơn. Vì thế, đây cũng là cửa tiệm Triệu Chân Tâm thích đến nhất.

Lúc trời sắp tối, Vương Thiên Bích bỗng nhiên đến đây, cô nàng đem toàn bộ thân thể mình ngã vào bên trong ghế sa lon, hữu khí vô lực nói ra:

- Vẫn là nơi này của cậu dễ chịu.

Triệu Chân Tâm cảm thấy rất buồn cười, cậu rót giúp cô nàng một chén trà rồi nói:

- Cửa tiệm này của tôi làm sao có thể so sánh với nhà hàng của cậu được chứ.

Vương Thiên Bích cởi áo khoác trên người ra, sau khi nâng chén trà uống một ngụm thì nói:


- Hai phương thức kinh doanh vốn là khác nhau hoàn toàn, không thể so sánh được. Nhà hàng đó của tôi chỉ là nơi xa hoa, vốn là nơi cho những người nhiều tiền lắm của đến để khoe khoang thôi. Còn quán cà phê này của cậu rất có ý nghĩa nội hàm đó chứ, mặc dù có thể kiếm không nhiều tiền bằng nhà hàng, nhưng ở đây dễ chịu. Tôi cứ cảm thấy hai chỗ này giống như hai chúng ta vậy, cậu thì là một người vừa cao quý vừa nhã nhặn, còn tôi thì trên người lại chỉ ám đầy mùi tiền.

Triệu Chân Tâm nhíu mày hỏi:

- Sao thế? Có chuyện gì ấm ức à? Nữ vương của chúng ta khi nào thì lại kể khổ rồi lại tự chế giễu chính mình như vậy?

Vương Thiên Bích cười giả lả, không trả lời mà chuyển đề tài:

- Có gì đâu, tại vì tôi bỗng nhiên cảm thấy kỳ lạ, hai chúng ta có tính cách trái ngược nhau như thế, đến cả giới tính cũng không giống nhau, không hiểu sao lại có thể chơi thân với nhau như thế nhỉ?

Triệu Chân Tâm mỉm cười, đáp lời:


- Vấn đề này thì tôi phải hỏi cậu mới đúng chứ. Tôi vẫn còn nhớ lần đầu tiên cậu gặp tôi, hình như cậu rất ghét tôi đấy.

Vương Thiên Bích không thèm chột dạ mà thẳng thắn gật đầu:

- Chứ còn sao nữa? Cậu chính là cái loại “con nhà người ta” trong truyền thuyết mà bố mẹ nhà nào cũng thường hay dùng để khủng bố con cái của mình đấy. Đừng có nói là tôi, có lẽ trong đám đồng trang lứa với chúng ta, chẳng có ai có thể thích cậu được đâu.

Triệu Chân Tâm có chút ngỡ ngàng. Cậu là “con nhà người ta” từ lúc nào thế? Cậu chỉ đang cố gắng làm tốt trách nhiệm của mình thôi mà, điều đó cũng khiến cho người khác khó chịu ư? Không hiểu sao, Triệu Chân Tâm lại cảm thấy rất châm chọc. Cậu nhếch môi, học theo Vương Thiên Bích, tự giễu:

- Nếu thế thì hẳn là lúc này những người đó phải đang hả lòng hả dạ lắm nhỉ?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận