Nghe Được Tiếng Lòng Của Tổng Tài Mặt Lạnh
Thật ra thì không cần Phương Hiệp Hòa đề nghị, Triệu Chân Tâm cũng đã tự cảm thấy bản thân cậu lúc này không nên xuất hiện tại công ty Thắng Lợi. Việc họp hành liên tục như thế không chỉ khiến nhân viện mệt mỏi, mà thân là Tổng giám đốc, Thái Cẩn Ngôn càng vất vả nhiều hơn. Nhìn Thái Cẩn Ngôn vì trốn tránh mình mà tái nhợt xanh xao, Triệu Chân Tâm vô cùng khó anhu. Thế nên, cậu tạm gác kế hoạch đến cùng làm việc với Thái Cẩn Ngôn và chuyển sang kế hoạch đến quá cà phê thú cưng của Vương Thiên Bích để vừa giúp trông coi quán vừa sáng tác tiểu thuyết của mình.
Tuy nhiên, Triệu Chân Tâm cũng lo lắng về thái độ của Vương Thiên Bích. Nếu Vương Thiên Bích biết rằng Triệu Chân Tâm không dám đến công ty Thắng Lợi làm việc là bởi vì sự trốn tránh của Thái Cẩn Ngôn, chắc chắn là cô nàng sẽ lại nổi trận lôi đình. Ngộ nhỡ Vương Thiên Bích đến gây rắc rối cho Thái Cẩn Ngôn thì thật không ổn.
Nghĩ tới nghĩ lui, Triệu Chân Tâm quyết định sẽ nhờ cậy vào Ha Ha. Thế là Triệu Chân Tâm đưa Ha Ha tới quán cà phê thú cưng với một lý do vô cùng đẹp: Giúp Ha Ha làm quen với các bạn thú cưng trong quán, đồng thời để Ha Ha trở thành một “nhân viên thú cưng” của quán, anhu trách nhiệm chơi đùa cùng khách khi cần thiết.
Sáng sớm hôm ấy, Triệu Chân Tâm bế Ha Ha đến quán cà phê thú cưng.
Đây là quán cá phê có biểu tượng hình chó mèo chibi rất đáng yêu. Bên trong quán có nuôi tám con mèo và mười chú chó đáng yêu, đều là do Triệu Chân Tâm và các nhân viên tình cờ nhặt về từ nhiều nơi như công viên, gầm cầu, mái hiên, bãi rác,… Sau khi đưa những chú chó mèo bị bỏ rơi ấy về, Triệu Chân Tâm và các nhân viên mang chúng đi tắm rửa, châm cứu, xác định an toàn mới nuôi trong quán cà phê. Khách đến quán không chỉ vì có thức uống ngon mà còn vì bị những chú chó nhỏ, mèo nhỏ kia mê hoặc. Chỉ cần đến một lần thì những thời gian rảnh rỗi họ đều sẽ tới quán ngồi một chút, vừa thưởng thức nước uống vừa chơi đùa với chó mèo. Cho dù là giờ làm việc, nơi này cũng có người tới uống trà sữa, uống cà phê, hoặc nói chuyện làm ăn. Những chú chó nhỏ, mèo nhỏ nơi nay chẳng khác gì những ly nước mát giữa trưa hè nóng bức, giúp làm dịu đi những căng thẳng trong lòng người.
Ha Ha vừa được đưa đến quán đã nhanh chóng làm quen với các “đồng nghiệp” mới, kể cả nhân viên người và nhân viên thú cưng. Triệu Chân Tâm đặt Ha Ha vào giữa “bầy đàn” và vui vẻ nhìn cậu chàng hớn hở nhảy nhót tưng bừng. Nhân viên phục vụ trong quán cà phê trông thấy Triệu Chân Tâm tới thì thân thiện chào hỏi:
- Chào anh Chân Tâm!
Cửa hàng trưởng Minh Nga từ quầy pha chế đi tới hỏi:
- Anh Chân Tâm, sao anh lại đến đây vào giờ này? Không phải anh bảo là đã đến làm việc ở công ty của Thái Cẩn Ngôn sao?
Khi trước Triệu Chân Tâm đã từng chia sẻ với Vương Thiên Bích về kế hoạch đến làm việc cùng một công ty với Thái Cẩn Ngôn. Chắc là cô nàng đã “tâm sư” lẫn khoe khoang với các nhân viên ở quán cà phê này rồi. Triệu Chân Tâm mỉm cười, tìm cách giải thích:
- Anh tới thăm mọi người một chút. Sẵn tiện anh mang nước về công ty cho mọi người ở đó uống.
- Anh đến thăm bọn em, hay là tới để mang nước về cho chồng của anh đây?
Minh Nga trêu chọc mà hỏi, khiến các phục vụ bên cạnh cũng bật cười.Bọn họ đều biết, chủ quán cà phê của mình vừa kết hôn cùng tổng giám đốc của công ty Thắng Lợi không lâu. Sau khi cưới thì lại đến “thị sát” cùng “thăm hỏi” nhân viên ở quán cà phê để mang nước về công ty. Điều này thật dễ dàng khiến cho người khác liên tưởng linh tinh. Triệu Chân Tâm bị trêu, chỉ cười mà đáp:
- Anh đây là đang tìm nguồn khách hàng thân thiết vững bền cho quán của chúng ta đấy. Mọi người chuẩn bị tinh thần sẽ tăng nguồn khách, tăng công việc nha.
- Không sao ạ! Tăng công việc thì sẽ tăng thu nhập mà. Nhưng anh Chân Tâm này, có phải anh đã quên gì không nhỉ?
- Hả? Anh quên gì sao?
Triệu Chân Tâm thoáng hoang mang. Cậu đã quên gì nhỉ? Minh Nga nhìn thấy dáng vẻ của chủ quán nhà mình thì bật cười, tiếp tục trê ghẹo:
- Anh vừa kết hôn, đi tuần trăng mật ở đâu mà còn chưa tặng quà mừng cho chúng em đấy. Phải không mọi người?
Minh Nga vừa dứt lời, nhân viên cửa hàng một bên vừa nghe xong, lập tức gật đầu theo. Triệu Chân Tâm ngẩn ra. Không phải cậu không muốn tặng quà “tuần trăng mật” cho mọi người. Vấn đề là cậu không hề được hưởng tuần trăng mật. Ngay khi hôn lễ vừa xong thì Thái Cẩn Ngôn đã đi công tác ở nước ngoài rồi còn gì.
Đang lúc Triệu Chân Tâm đang dở khóc dở cười chưa biết nên giải thích như thế nào, bỗng nhiên có một người phụ nữ trung niên ăn mặc lòe loẹt đi tới chỗ Triệu Chân Tâm, dùng giọng điệu thân mật mà gọi:
- Chân Tâm, đúng là con rồi. Không ngờ lại có thể gặp con ở đây.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...