Thái Cẩn Ngôn là người bình thường, cũng là đàn ông bình thường, nên hắn sững sờ một lúc rồi vô thức bị những hành động của Triệu Chân Tâm cuốn theo. Khả năng học hỏi và thích nghi của Thái Cẩn Ngôn vẫn luôn rất cao. Hắn noi theo Triệu Chân Tâm, đáp lại nụ hôn của cậu. Cậu bé thỏ con mút một cái, “chó điên mặt lạnh” sẽ mút lại một cái. Triệu Chân Tâm vờn qua, Thái Cẩn Ngôn sẽ đảo lại. Cả hai quấn quýt, dây dưa không rời. Họ trao đổi cho nhau từng giọt “quỳnh dịch” ấm ngọt, họ chia cho nhau từng hơi thở hổn hển.
Tay phải của Thái Cẩn Ngôn áp vào hai bên gò má mịn màng của Triệu Chân Tâm, rồi vòng ra sau gáy của cậu, luồn vào giữa những sợi tóc như tơ óng ả. Triệu Chân Tâm cũng siết chặt lấy mái đầu của Thái Cẩn Ngôn. Họ ôm lấy nhau, ấp ủ, yêu thương. Họ muốn ghì sát vào nhau không chia tách.
Triệu Chân Tâm hít thở càng lúc càng dồn dập. Cậu có cảm giác như mình đang phải hô hấp sau khi vừa bị rượt đuổi mấy con đường. Mà, đối với một người vừa mới uống say lại vừa phải chuyển từ bên ngoài lạnh giá vào trong nhà ấm áp như Triệu Chân Tâm lúc này, việc hô hấp đột ngột dập dồn như thế là quá sức chịu đựng của cơ thể. Cho nên, dù Triệu Chân Tâm có muốn hôn nữa, nhưng sức của cậu đã đuối.
Triệu Chân Tâm đành luyến tiếc rời môi. Và khi cậu nhìn thấy bàn tay trái của Thái Cẩn Ngôn đã luồn vào bên trong vạt áo nơi ngực cậu, chạm vào một hạt đậu đỏ, thì Triệu Chân Tâm mệt mỏi thiếp đi. Trước khi nhắm mắt lại, Triệu Chân Tâm vẫn còn kịp nhìn thấy ánh mắt kinh hoàng tột độ của Thái Cẩn Ngôn.
Sau khi vô cùng mất mặt mà bị hôn đến ngất đi, suốt mấy ngày sau đó, Triệu Chân Tâm cứ luôn buồn bực hoảng hốt mà sống vô vị trôi qua từng khoảnh khắc. Bởi vì, từ sau nụ hồn nồng nàn mê đắm đó, Thái Cẩn Ngôn giống như đột nhiên bị ai đó khóa chặt bản thân lại. Hắn cứ như không còn một chút cảm xúc nào của con người nữa, hoàn toàn quay lại làm một cái tủ lạnh di động. Mặc dù Thái Cẩn Ngôn vẫn đối xử với Triệu Chân Tâm như cũ, nói gì nghe nấy, hỏi gì đáp nấy. Cho dù Triệu Chân Tâm đưa ra yêu cầu gì, hắn đều không do dự mà đáp ứng, nhưng lại không hề có bất kỳ phản ứng dư thừa nào khác. Hắn đã trở lại là Thái Cẩn Ngôn trong “kiếp trước” mà Triệu Chân Tâm vừa ghét vừa sợ.
Triệu Chân Tâm làm sao mà biết được, khoảnh khắc mà cậu ngất đi trong vòng tay của hắn, Thái Cẩn Ngôn thật sự đã muốn tự sát để tạ tội. Hắn rõ ràng là một tên đàn ông khỏe mạnh, vậy mà lại ức hiếp một thanh niên yếu ớt nhỏ bé đến mức cậu ngất xỉu. Thậm chí, lúc đó Thái Cẩn Ngôn còn tưởng bản thân hắn đã tước đoạt đi mạng sống của Triệu Chân Tâm. Nếu không phải vẫn còn cảm nhận được hơi thở của cậu, nếu không phải vẫn nghĩ là tìm cách cứu chữa cho cậu, thì có lẽ Thái Cẩn Ngôn đã tự đâm đầu vào vách tường luôn rồi.
Sau khi gọi cấp cứu và bế Triệu Chân Tâm lên xe cấp cứu, Thái Cẩn Ngôn hoàn toàn bị đông lạnh bởi chính những cảm xúc tiêu cực của mình. Thậm chí ngay cả khi bác sĩ đã cam đoan rằng Triệu Chân Tâm hoàn toàn không có vấn đề gì về sức khỏe hết, cậu chỉ là say quá nên ngủ thiếp đi mà thôi, thì Thái Cẩn Ngôn vẫn cảm thấy bản thân vô cùng có lỗi. Lẽ ra, khi Triệu Chân Tâm say rượu, mệt mỏi, hắn phải chăm sóc cho cậu, vậy mà ngược lại, hắn còn vì một chút ham muốn cá nhân mà khiến cậu phải mệt đến thiếp đi như thế. Hơn nữa, cứ mỗi lần nhìn thấy Triệu Chân Tâm thì Thái Cẩn Ngôn lại nhớ đến khoảnh khắc cậu lả đi trong vòng tay của hắn. Điều này quá khủng khiếp đối với Thái Cẩn Ngôn khiến cho hắn bị chướng ngại tâm lý không hề nhỏ.
Thế nên, hậu quả là, sau khi Triệu Chân Tâm tỉnh lại thì gã “chó điên” đáng yêu của cậu đã hóa thân trở lại thành một cái tủ lạnh biết đi như kiếp trước luôn rồi.
Vốn là Triệu Chân Tâm còn có kế hoạch vào làm trong công ty của Thái Cẩn Ngôn. Đó cũng là kế hoạch B của cậu sau khi xảy ra sự việc mất mặt bị hôn đến ngất xỉu của cậu. Triệu Chân Tâm dự định khi vào làm trong cùng một công ty với Thái Cẩn Ngôn, cúi đầu không gặp thì ngẩng đầu cũng gặp, cậu sẽ có thể cứu vãn được tình thế, làm cho tảng băng ngốc nghếch nào đó tan chảy, trả lại một gã Ngôn “chó điên” đáng yêu cho cậu.
Thế nhưng, Triệu Chân Tâm đến công ty ngày nào là suốt ngày đó Thái Cẩn Ngôn kéo nhân viên đi họp. Khi thì bàn về dự án A; lúc thì chuẩn bị gói thầu B; khi lại bàn về giải pháp C;… Nhân viên trong công ty bị những cuộc họp đầy tính chính nghĩa và hợp lý kia xoay vòng vòng đến tối tăm mặt mũi. Thế là trợ lý toàn năng Phương Hiệp Hòa, vị cứu tinh của cả công ty, lại được toàn thể nhân viên ưu ái đẩy ra “đàm phán” với Triệu Chân Tâm. À, nói cho chính xác là Phương Hiệp Hòa cầu xin Triệu Chân Tâm tạm thời đừng đến công ty trong những ngày Tổng giám đốc của bọn họ còn đang “sang chấn tâm lý” ở mức độ báo động đỏ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...