Nghỉ hè hơn nửa tháng, những ngày cuối cùng ấn định tiến hành làm bài thi khảo sát.
Hạ Chiêu tưởng rằng mình xin nghỉ ba ngày sẽ tránh được cửa tử này, ai ngờ tới khi trở về vẫn phải chịu đòn.
Hai tiết cuối của buổi sáng là tiết Toán, giáo viên chủ nhiệm Chu Tông Minh hùng hổ bê một chồng bài thi đi tới, vung bài kiểm tra trong tay: "Những lời khác tôi không nói, thi thế nào trong lòng mấy anh mấy chị tự rõ, tôi chỉ kể tên top 10 của lớp, đọc đến tên ai người đó lên nhận, những bài khác thì truyền xuống."
Chu Tông Minh theo thứ tự đọc tên 10 người, bài kiểm tra vẫn còn sột soạt truyền đi khắp lớp.
"Đề thi năm nay đơn giản, nhưng điểm vẫn thấp như cũ, thậm chí còn thấp hơn ban đầu, tôi chỉ muốn hỏi các anh chị một điều, nhìn thành tích của các bạn khác rồi lại nhìn chính mình các anh chị có thấy hài lòng không?"
Giọng nói thưa thớt kéo dài: "Không hài lòng."
"Sao tôi lại thấy có người rất hài lòng với bản thân nhỉ? Không lẽ mỗi lần thi xong, thấy điểm của mình không lên không xuống như vậy là ổn định? Không lùi là được rồi đúng không, Hạ Chiêu?"
Hạ Chiêu còn chưa nhận được bài thi của mình ∑d(°∀°d) Đột nhiên bị gọi tên liền đơ luôn: "??? Không không, đương nhiên là không rồi thầy Tiểu Minh."
Chu Tông Minh là chủ nhiệm lớp kiêm giáo viên môn Toán, năm nay đã ngoài 40, ngày thường ở chung khá tốt, lúc lạnh lùng còn có điểm hề hước, không ít học sinh đều gọi ổng là ông Chu hoặc là thầy Tiểu Minh, Hạ Chiêu nhìn ra, ổng thích được gọi bằng cái tên "nghe có vẻ" trẻ là thầy Tiểu Minh hơn.
Ông Chu nói: "Không phải? Mỗi lần anh nói không phải tôi đều tin anh, bài thi Hạ Chiêu đâu rồi, cho trò ấy nhìn điểm của mình đi."
Giáo viên tức giận đều giống nhau, đều chia làm hai loại thật và giả, ông Chu này vừa nhìn đã biết thuộc loại thứ 2, chỉ đơn thuần là tìm một người trêu đùa, nói đúng hơn là giết gà dọa khỉ.
Tiêu chuẩn chọn đối tượng của giáo viên cũng giống nhau: Vừa có quan hệ tốt với giáo viên, vừa có duyên với bạn học, vừa có thể chịu được đả kích, Hạ Chiêu chính là ví dụ điển hình, ở trên lớp thường xuyên đảm nhận trách nhiệm cao cả này.
Đây cũng không phải lần đầu tiên, có vài bạn học sôi nổi nhìn kết quả bài thi của Hạ Chiêu xong quay đầu liền lại xem trò vui, trên mặt mang theo nụ cười vui sướng khi nhìn người gặp họa.
Bài thi của Hạ Chiêu qua tay hơn nửa cái phòng học cuối cùng cũng trở về tay chủ, hai số 99 đỏ chót.
Toán học 150 điểm 90 điểm đạt tiêu chuẩn, vừa vặn qua điểm chuẩn lẻ chín điểm.
Ông Chu đẩy đẩy kính, lần thứ hai hỏi: "Thấy điểm của mình thế nào?"
Môn toán vẫn luôn không phải là môn chuyên của Hạ Chiêu, thấy đạt điểm chuẩn cậu liền thở phào một hơi, nhưng vẫn cực kì thành khẩn mà kiểm điểm: "Không hài lòng, vô cùng không hài lòng."
Cậu không hài lòng ông Chu mới vừa lòng mà chuyển sang đối tượng tiếp theo: "La Hạo anh cười cái gì? Hơn Hạ Chiêu được vài điểm vui ghê nhỉ? Anh từng thi được hơn cả nửa lớp A, bây giờ thì sao, tới lớp A cũng không thể chạm tới à? Có phải ở lớp B lâu quá liền cảm thấy mình thi như này là thật giỏi rồi không?"
La Hạo liên tục lắc đầu: "Không đúng không đúng không tốt không tốt."
Ông Chu vẫy vẫy bài thi: "Các anh chị không cần thấy mình ở lớp B là phải lấy tiêu chuẩn của lớp B áp lên mình, rất nhiều bạn học rất có tiềm lực, các anh chị đều phải lấy lớp A làm mục tiêu mà phấn đấu.
Được rồi, không nói lời vô nghĩa nữa, chúng ta nhìn bài thi, lật đến trang cuối trước tiên chúng ta nói tới bài toán khó này."
Lục Trung chia làm ba khối ABC, khối A có hai tầng khoa tự nhiên, khối B có hai tầng, tầng còn lại là khối C.
Mỗi tuần một bài trắc nghiệm, bài kiểm tra mỗi tháng là bài kiểm tra nhỏ, bài kiểm tra cuối kỳ là bài kiểm tra lớn, hơn nữa mỗi lần giáo viên các môn nổi hứng lên lại làm thêm mấy bài kiểm tra nữa, đủ loại bài kiểm tra lớn nhỏ khảo cả đám học sinh chết lặng.
Nhưng mà kiểm tra cuối kỳ lại rất đặc biệt, không phải sẽ ở mãi lớp hiện tại mà là được chuyển đổi, nếu kiểm tra cuối kỳ mà đủ sức vào lớp A thì sẽ được chuyển thẳng vào lớp A, mà những học sinh lớp A sẽ dựa theo bảng xếp hạng thành tích mà được chuyển đến lớp tương ứng.
La Hạo vẫn luôn đứng trong top đầu của lớp, thi tốt thì sẽ đến lớp A, thi kém thì sẽ bí xị trở về lớp B.
Thường xuyên tới lui, mọi người đều đã quen.
Hạ Chiêu chưa bao giờ biết cái loại phiền não này, thành tích của cậu luôn ổn định ở giữa lớp.
Dù sao với cậu mà nói, đủ điểm là được rồi, những chuyện khác thì tùy duyên đi.
Ông Chu ở trên bục giảng nhiệt huyết tới mức phun nước miếng, Hạ Chiêu cầm bút vờ như đang nghe giảng nhưng thật ra hồn đã bay tới thiên đường địa cửu rth.
Dù sao thì cậu mà có thể làm được câu khó đó thì thành tích môn toán của cậu cũng đâu nát đến vậy.
Con người không chỉ phải biết mục tiêu của mình, mà còn phải biết giới hạn cao nhất của mình là ở đâu, phải học được cách buông tha bản thân.
Chờ hồn Hạ Chiêu về tới phòng học, rốt cuộc cậu cũng chú ý tới bạn cùng bàn của mình - Dịch Thời không thi nên không có bài kiểm tra.
Dịch Thời trầm mặc nhìn chằm chằm bảng đen, tựa hồ đang nghiêm túc nghe ông Chu giảng đề, nhưng cậu ta còn không có đề, cũng không biết nghe có hiểu không.
Hạ Chiêu ở trong lòng "chậc" một tiếng, nghĩ thầm không biết người này là biệt nữu hay là ngạo kiều, chủ động nói với cậu một tiếng thì có sao, chẳng lẽ cậu thích giúp người như vậy lại bủn xỉn không chia sẻ một đề thi nho nhỏ?
Cậu nhấn bài thi, đẩy ra giữa bàn.
Dịch Thời không từ chối ý tốt của cậu, rũ mắt nhìn đề, bỗng nhiên, cậu ta thấp giọng nói: "Cảm ơn."
Hạ Chiêu sửng sốt, còn tưởng mình nghe nhầm, phản ứng lại đang định nói "Không có chi", liền thấy Dịch Thời nhìn chằm chằm bài giải lung tung của mình, trong nháy mắt khóe miệng chậm rãi nhếch lên một độ cong không dễ thấy.
Bảo bảo bị tổn thương..!!
Học tra cũng có lòng tự trọng!!!
Hạ Chiêu nhịn không được lên án: "Biểu tình này của cậu là sao đây?"
Dịch Thời không phủ nhận: "Có chút ngoài ý muốn."
Hạ Chiêu hừ nhẹ một tiếng, khó chịu mà nói: "Không làm được thì sao chứ?"
Dịch Thời nhìn cậu một cái, biết Hạ Chiêu hiểu lầm ý mình rồi.
Anh ngoài ý muốn chính là so với Hạ Chiêu người này, thành tích của Hạ Chiêu lại bình đạm không hề nổi bật, không nhất cũng không bét, anh cho rằng sẽ cực đoan một chút.
Dịch Thời: "Ý tôi không phải vậy."
Hạ Chiêu không buông tha hỏi tiếp: "Vậy ý cậu là gì?"
Trầm mặc trong chốc lát, Dịch Thời: "Quên đi."
Hạ Chiêu sa mạc lời: "Cậu có biết trên mộ người từng nói với tôi như vậy đã mọc cỏ luôn rồi không?"
Vốn tưởng rằng Dịch Thời sẽ không thèm để ý tới mình, ai ngờ cậu ta lại trả lời một câu: "Không biết."
Hạ Chiêu có chút vui, chỉ chỉ bài thi: "Ngài muốn tẩy xóa vẻ vời gì tùy ngài, toàn quyền giao cho ngài đấy."
Sau khi phát ngôn ba chữ "Ngài" thật nặng kí, cậu móc ra bài thi cô Văn giao cho mình từ trong hộc bàn ra, vùi đầu viết lên.
Đợi Hạ Chiêu ngao du trong biển tri thức một hồi xong, sờ sờ bụng, cậu đói rồi.
(。・//ε//・。)
Thiếu niên mười mấy tuổi đầu rất mau đói, tiết cuối sáng nào cũng đều như phải chịu khổ hình.
Cậu chọt chọt Khương Lâm, thấp giọng nói: "Có gì ăn không mày?"
Khương Lâm đào đào hộc bàn, chỉ một lát sau, hắn dựa sát vào bàn, không quay đầu lại mà chìa tay ra sau, trong tay là hai viên (*) kẹo sữa thỏ trắng.
Hạ Chiêu nhận lấy, Khương Lâm ra vẻ không có gì mà rụt tay về.
Thôi kệ, thỏ trắng cũng được.
Hạ Chiêu lột vỏ, nhét vào miệng.
Không biết do ngửi thấy hay là nghe được, Lạ Hạo bên phải lập tức nhìn cậu bằng ánh mắt như sói đói, Hạ Chiêu đang chuẩn bị ném cho nó viên còn lại, phát hiện bên trái cũng có một con sói đang nhìn mình, cậu quay qua vừa lúc chạm thấy tầm mắt Dịch Thời, do dự một chút, cuối cùng cậu vẫn thong thả đẩy viên kẹo sữa kia qua.
Dịch Thời lễ phép mà xa cách nói: "Không cần."
Sau đó Hạ Chiêu không chút do dự thảy viên kẹo sữa qua cho La Hạo.
Ăn xong thỏ trắng, Hạ Chiêu vẫn đói như cũ, mắt như radar rà quét xung quanh.
Xác định được mục tiêu, cậu chuẩn xác ném cục tẩy tới bàn Lưu Hiểu Vân, Lưu Hiểu Vẫn bị mãi thành quen, lập tức quay đầu nhìn cậu, Hạ Chiêu chỉ chỉ bánh mì trong hộc bàn của cô nàng.
Lưu Hiểu Vân cười mắng: "Mắt tinh như chó vậy, thế mà cũng thấy."
Nhưng vẫn nhanh lúc ông Chu không để ý, thảy bánh mì vì buổi sáng giảm cân nên không ăn sang bàn Hạ Chiêu.
La Hạo lại phóng tới ánh mắt nóng rực quen thuộc.
Hạ Chiêu thở dài, xẻ đôi bánh mì ra, thấp giọng nói: "Bố mày đi ăn xin nuôi thằng con ngốc như mày nào có dễ."
La Hạo thành kính mà nhận lấy nửa miếng bánh mì, cảm động đến rơi lệ: "Cảm ơn bố."
Rốt cuộc cũng kết thúc buổi sáng, tiếng chuông tan học vang lên, ông Chu phất tay, các bạn học lập tức nhanh như chớp lao đi không kịp nhìn thấy bóng đến nhà ăn, trong phòng học vắng vẻ chỉ còn lác đác vài người.
Nhà La Hạo ở xa, mẹ nó lại sợ đồ ăn ở canteen không đủ dinh dưỡng nên gửi nó vào cái nhà trẻ, cứ đến buổi trưa thì cho nó đến nhà trẻ nghỉ ngơi cơm nước, nó không nhanh không chậm cất đồ: "Chiêu ca, bây giờ mày đi tới chỗ của dì hả?"
Mẹ Hạ Chiêu - Lâm Bội Linh, mở một quán nước trái cây trà sữa cà phê cơm tấm...!ở gần Lục Trung.
Tóm lại là món gì cũng có, Hạ Chiêu với Trương Giang Dương ngày thường đều tới đó ăn trưa.
Quán cách nhà trẻ La Hạo khoảng 200m, hai người thường xuyên tiện đường đi cùng nhau.
Hạ Chiêu còn không gấp như nó, viết xong đoạn văn cuối mới thu dọn đồ đạc, chậm rì rì đeo cặp lên: "Chú Trương về rồi, hôm nay tao về nhà."
La Hạo lập tức hơi thổn thức: "Mày sướng chết đi được, nhà gần, chú Trương nấu cơm lại ngon."
Nhà Hạ Chiêu ở khu phố cũ cách đó không xa, rất gần Lục Trung, đi đường chỉ cần 20 phút.
Hạ Chiêu nói: "Mày nói thẳng một câu đi, muốn tới nhà tao ăn cơm không?"
Mắt La Hạo sáng lên, ngượng ngùng mà nói: "Được không? Mày chắc không? Làm vậy có phiền nhà mày không?"
Hạ Chiêu thật muốn lấy tăm chọc thủng cái bộ mặt giả tạo kia của nó, thế nhưng quay đầu lại phát hiện Dịch Thời còn chưa đi, còn đang vùi đầu yên lặng giải đề toán.
Cậu ngẩn người: "Dịch Thời, cậu ăn ở nhà hả hay là ra ngoài quán? Sao giờ còn chưa về?"
Hạ Chiêu nhịn không được gào thét ở trong lòng, không nói không phát hiện, nói rồi mới thấy tên Dịch Thời này thật khó đọc.
Dịch Thời nhìn cậu một cái, nói: "Ăn ở gần đây."
Lục Trung là một trường có lịch sử lâu đời, tọa lạc ở khu trung tâm, giao thông tiện lợi, khu phồn hoa lân cận lại náo nhiệt, có không ít cửa hàng tiện lợi quán ăn vặt, Hạ Chiêu hiểu rõ gật gật đầu.
La Hạo đi theo hỏi: "Cậu có quen đường trong trường chưa? Hay để tụi tôi dẫn cậu đi tham quan trường lớp nhá?"
Dịch Thời còn đang múa bút thành văn, cũng không ngẩng đầu lên: "Các cậu cứ đi trước đi tôi ở lại viết một lát."
Ngừng một chút, bỏ thêm câu: "Cảm ơn."
Hạ Chiêu: "Vậy tụi tôi đi nha."
Lúc xuống cầu thang, La Hạo nói: "Cái thằng mới tới cũng đâu bất cận nhân tình lắm đâu ha, còn rất lễ phép nữa."
Hạ Chiêu khích lệ: "Chậc chậc, còn "Bất cận nhân tình", tao thay bà Đàm khen mày một câu 'Được nha La Hạo, không ngờ em còn biết dùng thành ngữ'."
La Hạo: "Tao nói thật mà, tao nghe cô tao nói, trước khi cậu ta nhập học chỉ cần chuẩn bị một tuần là thành tích có thể thi thẳng vô lớp B rồi, trực tiếp phá cách mà trúng tuyển."
Cô của La Hạo là Phó phòng tuyển sinh của trường này.
Hạ Chiêu bừng tỉnh ngộ ra: "Thì ra không phải mày bị phạt đọc đoản văn Tiếng Anh ở văn phòng nghe mấy giáo viên nói, mà là nghe cô mày kể."
La Hạo: "Hầy, chắc chắn tao không khai là cô tao nói được rồi, dù sao các giáo viên cũng biết mà, lúc nhận cậu ta vào trường, bọn họ hếch mặt lên trời vui như trẩy hội vậy.
Nhưng mà tao cứ tưởng cậu ta là cái loại học bá chỉ cần liếc qua một cái là được điểm cao, không ngờ lại chăm chỉ tới vậy."
Hạ Chiêu hỏi: "Chăm thật hả?"
Nghĩ nghĩ hừm quả thật Dịch Thời rất chăm, lên lớp thì chú tâm nghe giảng, tan học cũng ở lại đọc sách, dù sao thì....!Cũng đỡ hơn cậu nhiều.
La Hạo: "Mày không biết đâu, hồi hai hôm trước cậu ta bưng nguyên một chồng sách cao chót vót tới, hình như là tổng hợp những quyển từ năm nhất tới nay đó, nhưng bữa giờ không thấy nữa, chắc là mang về nhà rồi."
Hạ Chiêu giỡn: "Sao sao con áp lực à? Sợ nó vào lớp A trước con hở? Không sao cứ để ba, hằng ngày ba đi quấy nó cho con nhá, được không?"
La Hạo: "Thôi bỏ đi, tao với học tập đã vô duyên, mẹ tao suốt ngày cứ đi đăng ký ba cái lớp học thêm cho tao, còn mời gia sư về nữa, cứ nhìn chằm chằm tao, lăn lộn khắp nơi nhưng điểm thì vẫn tụt dốc không phanh."
Hạ Chiêu xì một tiếng: "Mày mà vô duyên với học tập á hả? Thế chắc cả cái lớp này đều là gỗ mục rồi nhỉ?"
La Hạo thở dài ai oán như ai cuỗm mất sổ gạo, trên khuôn mặt mũm mĩm trắng trẻo lộ ra vài tia u sầu: "Mày sướng quá, cô chẳng áp đặt hy vọng gì nhiều lên mày, chỉ cần bảo bối nhà mình khỏe mạnh vui vẻ là được, mẹ tao lại không được như thế."
Hạ Chiêu: "Há há tao đây không phải có Trương Giang Dương làm đệm lót rồi sao?"
Trương Giang Dương là hình mẫu điển hình của học tra, môn toán còn không đạt tiêu chuẩn, so với cậu, tính ra 99 điểm cũng hơi bị oke rồi đấy nhớ.
Đến cổng trường, Trương Giang Dương dựa vào con xe đạp địa hình mà chờ cậu, bản mặt nhăn nhó không kiên nhẫn: "Chậm như rùa vậy, bộ nãy giờ ngồi rặn ở "đấp liu xi" à."
Hạ Chiêu nhẹ nhàng đặt tay lên vai hắn, mỉm cười: "Anh trai và Hạo ca đi bộ, em trai tự chạy về nhà đi nhá ( ' ω ')."
Trương Giang Dương: "......!Dựa vào.".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...