Lê Hạo liếm môi, khó hiểu cảm thấy hơi khô miệng. Cậu cứng ngắc lái xe, trong đầu lại kỳ diệu xuất hiện vài thứ.
Vì sao lại thích Nghiêm Trạch?
Lê Hạo cũng không biết, cậu chỉ biết tuy Nghiêm Trạch miệng độc tính xấu, nhưng cậu muốn cùng anh một chỗ.
Có lẽ ngay giây phút sơ ngộ anh tại rạp hát, chỉ đứng xa xa ngước nhìn, thì cậu đã định sẵn rơi vào tay giặc vạn kiếp bất phục.
– Tôi nói, chuyện này….
Lê Hạo sắp xếp ngôn ngữ, đánh vỡ không khí trầm mặc.
– Hiệp nghị giữa anh và cha tôi…. tôi đã quay về hỏi.
Nghiêm Trạch nhăn mày, anh vẫn nhớ lúc Nghiêm Trạch bày tỏ, đã nhắc tới chuyện xé bỏ hiệp nghị giữa mình và Lê Chính Thù, bèn từ tốn hỏi:
– Vậy cậu muốn hỏi cái gì?
Lê Hạo dừng một chút, rồi nói:
– Thật ra căn bản là không có cái gì gọi là “hiệp nghị” phải không?
Nghiêm Trạch không nói rõ, chỉ mờ mịt “Ừ” một tiếng, giống như cam chịu.
Lê Hạo chắc sẽ giận lắm. Nghiêm Trạch nghĩ vậy, dù sao lúc trước anh trệu ghẹo lừa gạt các kiểu cũng dựa trên cái thứ “hiệp nghị”. Bây giờ chân tướng bại lộ, không biết cậu sẽ giận, hay nguội lạnh tâm ý?
Anh đợi Lê Hạo nổi giận, nhưng tới cuối, Lê Hạo chỉ thở phải nói:
– Vậy là tốt rồi.
– Cậu chỉ muốn nói nhiêu đó thôi?
Nghiêm Trạch nhất thời có chút buồn bực, sao Lê Hạo có thể tỏ ra thản nhiên như vậy? Thật giống như cái cậu nhận được không phải là chuyện anh gạt cậu, mà là chuyện sáng hôm qua ăn bánh bao thịt mà nhân lại là thịt lớn vậy.
Lê Hạo cũng kinh ngac:
– Tôi nên nói gì?
– Cậu không giận à, tôi lừa cậu đó.
Lê Hạo vô cùng đau đớn:
– …. Anh dùng lương tâm nghĩ lại anh lừa tôi bao nhiêu lần rồi?!
Nghiêm – vô lương tâm – Trạch gật đầu:
– Vô số lần.
“…..”
Anh ấy ngay cả chút lương tâm cũng không có.
Thật lâu sau, Lê Hạo mới lần nữa lên tiếng, mà lúc đó cũng là lúc xe tới nhà trọ.
– Hơn nữa tại sao tôi phải giận chứ.
Giọng Lê Hạo buồn buồn, tìm niềm vui trong nỗi khổ.
– Tôi thấy vui lắm, anh rõ ràng không có hiệp nghị, lại tình nguyện ở lại ký hợp đồng với tôi, có phải ngay lúc đó anh cũng có chút cảm giác với tôi không?
Không giận là nói dối, nhưng so với bị lừa, Lê Hạo càng để ý việc Nghiêm Trạch rốt cuộc có ký phải “hiệp nghị” bất công nào không. Bây giờ biết anh ấy hoàn toàn an toàn, cảm giác nhẹ nhõm yên tâm trong lòng cậu hoàn toàn đè bẹp một nhúm không vui rồi.
– Lê Hạo.
– Sao thế…
Nghiêm Trạch chỉ đầu mình:
– Mạch não của cậu có phải hơi khác thường không?
Lê Hạo: “….”
Vậy cậu có muốn biết tại sao tôi gạt cậu không?
Nghiêm Trạch hỏi.
– Không muốn.
– Vì sao?
– Làm gì có nhiều cái vì sao như vậy chứ.
Đỗ xe xong xuôi, Lê Hạo một tay giúp Nghiêm Trạch cởi bỏ dây an toàn, một bên liên miên cằn nhằn.
– Anh hỏi tôi có muốn hỏi chuyện liên quan tới cái hiệp nghị đó, thì có lẽ anh cũng không muốn nói ra.
Nghiêm Trạch không nói.
Lê Hạo lại nói:
– Hỏi thì tất nhiên là muốn, nhưng…..
Lê Hạo trước giờ thẳng thắn quen nay lại hỏi đỏ mặt, tựa hồ có chút ngại.
– Tôi muốn anh có thể làm theo ý muốn của bản thân. Khi muốn nói anh nhất định sẽ kể cho tôi nghe, vậy là được rồi, tôi không muốn miễn cưỡng anh.
Nghiêm Trạch vốn định đốp lại “Sao cậu nghĩ cậu có khả năng miễn cường tôi”, nhưng…
Cuối cùng, anh vẫn nuối câu nói đó xuống.
Tại sao muốn lừa Lê Hạo? Nói cho đúng, thay vì nói anh đang gạt Lê Hạo, đúng hơn là anh đang tự lừa gạt bản thân.
Sau khi tỉnh dậy ở một niên đại khác biệt hoàn toàn với quá khứ, anh luôn khao khát được hòa nhập với nó, nhưng lại chống cự việc tiếp xúc với xã hội hiện đại.
Mệnh trời đã định, thiên ý khó trái, Nghiêm Trạch không biết anh có thể làm gì.
Quá khứ anh là đệ tử nổi bật nhất trong hàng vạn đệ tử của Tiệt giáo, tuy không được phòng thần, nhưng vẫn là thần sử. Anh được phàm nhân đã chịu đủ mọi tai kiếp mời tới Bồng lai đảo, trấn thủ thành trì phú thương. Đại đạo năm mươi diễn thì có tới bốn mươi chín được định sẵn, nhưng vẫn còn một đường sinh cơ.
Nghiêm Trạch tự tin bản thân có thể có được con đường duy nhất này, nhưng cuối cùng anh cũng hiểu được, năm mươi diễn, năm mươi đường, tất cả đều đã định.
Lê gia năm đó là một thế gia huyền thuật trong thành phú thương, anh tuy thủ thành thất bại, nhưng Lê gia vẫn ghi nhớ ân điển năm xưa, trấn thủ thần hồn của anh. Chờ ba nghìn năm sau, Nghiêm Trạch vốn đã vào luân hồi này lại thức tỉnh.
Chỉ là…
Rốt cuộc vẫn là ba nghìn năm.
Số trời đã định, Nghiêm Trạch không biết bản thân anh vốn đã bị chặn đường sinh cơ cuối cùng làm sao có thể sinh tồn trong thời mạt pháp. Anh chỉ biết phong bế bản thân, cố chấp coi rạp hát nhỏ kia thành thành trì trong quá khứ, trấn thủ nơi yên bình cuối cùng trong lòng.
Nhưng —-
Anh vẫn muốn ra ngoài.
Vì thế, hiệp nghị hư cấu này đã trở thành lý do để anh rời khỏi rạp hát nhỏ.
—
Cạch.
Cửa xe mở.
Lê Hạo xuống xe trước, sau đó thúc giục Nghiêm Trạch ngồi phó lái mau xuống xe. Bây giờ cũng đã sắp nửa đêm, mai Nghiêm Trạch còn có lịch, nếu không nghỉ ngơi chỉ sợ sẽ bị ảnh hưởng.
Sau khi xuống xe, nhìn Lê Hạo vĩnh viên dừng tầm mắt trên người mình, Nghiêm Trạch đột nhiên nói:
– Tôi bây giờ không muốn nói, nhưng… tại sao phải lập hiệp nghị lừa cậu, sau này tôi nhất định sẽ cho cậu một lời giải thích xác đáng.
Lê Hạo hoảng sợ.
Nghiêm Trạch có phải đổi tính không, sao lại ôn hòa với cậu như vậy?
Lê Hạo mọi khi EQ thấp lè tè, nay lại thông minh đột xuất không hỏi Nghiêm Trạch tại sao lại mềm mỏng như vậy, chỉ trộm vui trong lòng.
Cậu nghiêm túc đáp:
– Anh không cần giải thích, thật đấy! Tôi…. tình nguyện để anh lừa!
Nghiêm Trạch: “….” Đây là cái câu nói M gì vậy.
Nhận ra lời nói chính đáng lại bị phản tác dụng, Lê Hạo: “….”
– Đi thôi.
Nghiêm Trạch khoát tay, làm bộ không nghe được câu nói kinh thế hãi tục của Lê Hạo.
– Về thôi.
Lê Hạo vội gật đầu, đuổi kịp Nghiêm Trạch đã dợm bước.
Bỗng Nghiêm Trạch đi đằng trước dừng lại.
Lê Hạo bất ngờ không dừng kịp, suýt nữa đã đâm sầm Nghiêm Trạch. Cậu dừng lại, đang định hỏi xem có chuyện gì, thì Nghiêm Trạch xoay người.
– Tôi muốn xác nhận một chút.
Nghiêm Trạch bỗng nói.
– Lê Hạo cậu thật sự cảm thấy thích tôi à?
Nhịp tim Lê Hạo gia tốc: Chằng lẽ… Nghiêm Trạch rốt cuộc cũng bị tấm chân tình của cậu cảm hóa, quyết định một lần nữa tiếp nhận cậu à? Cậu vội gật đầu như điên.
– Thật, tôi thật sự yêu thích anh!
– Vậy được ——-
Lê Hạo ngừng thở.
Nghiêm Trạch thoải mái nói:
– Tôi cho phép cậu thích tôi.
Lê Hạo: “….”
Ngay lúc Lê Hạo không biết nên phản ứng sao, Nghiêm Trạch đi tới. Anh từ trên cao nhìn xuống Lê Hạo, bỗng đưa tay nắm má Lê Hạo. Lê Hạo không kịp hồi thần, chỉ có thể mặc Nghiêm Trạch như sờ mặt chó sờ mặt cậu.
– Anh làm gì thế….
Lê Hạo ấp úng nói.
Nghiêm Trạch cười.
Anh bỗng cảm thấy giống như xiềng xích trước giờ vẫn khóa chặt nơi nào trong anh bỗng nhiên biết mất.
– Không làm gì hết, chỉ là muốn thưởng cho cậu một chút, dù sao cậu biểu hiện không tệ, tôi rất hài lòng.
Anh nói:
– Cậu muốn một cái hôn nhẹ không?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...