Nghe Đâu Ảnh Đế Rất Cao Lãnh



Năng lực thực hiện của Lê Hạo vẫn rất xuất sắc, sau khi quyết định leo tường, cậu bật người chạy về chỗ tiếp tân, lấy cớ “lộm phòng ở tầng trệt”, đòi tiếp tân phải đưa cho cậu chìa khóa phòng tầng bốn.

Lúc này chưa đổi ca, nhân viên trực đêm vẫn là người đưa cho Lê Hạo chìa khóa, biết tổ phim có sắp xếp cho Lê Hạo phòng, cộng với việc cả nhà nghỉ đều được tổ phim bao nên tiếp tân cũng không nghi ngờ mà giao cho cậu chìa khóa luôn.

Sau khi Lê Hạo cầm chìa khóa vào phòng ở trên Nghiêm Trạch một tầng, cậu quan sát kết cấu ben ngoài một chút, sau đó nhân lúc trời tối cô quạnh, chân đạp ống sưởi, cẩn thận bò xuống tầng dưới.

—- Lê Hạo không biết, cậu đang đi điên cuồng thăm dò bên cạnh cái chết.

—-

Đêm càng khuya.

Trong phòng Nghiêm Trạch.

Nghiêm Trạch ngồi trên giường đọc kịch bản ngáp dài, phần lớn đoạn đối thoại trong kịch bản sẽ được qua hậu kì chỉnh sửa một lần nữa, cũng được diễn viên chuyên phối âm tới phối âm, nên đa số diễn viên trẻ bây giờ — nhất là với những bình hoa hay tiểu sinh đi đường ngang ngõ tắt, lúc diễn mở miệng ra chỉ là “một, hai, ba” để có cái gọi là khẩu hình để ghép.

Nghiêm Trạch tuy bên ngoài là kiểu phái thần tượng, nhưng bên trong là phái thực lực, vì muốn khẩu hình y xác phối âm, anh vẫn không dùng mấy mánh lới của bọn tiểu sinh bình hoa, mà thật sự nghiêm túc đi học thuộc lời thoại. Hơn nữa lúc đọc lời thoại, Nghiêm Trạch còn kết hợp với góc nhìn của bản thân, có hơi sửa lại kịch bản.

Lúc này, Nghiêm Trạch đang ôn kịch bản của mình.

Trước khi tới đây, anh cũng đã gần thuộc hết, mấy lời thoại của mình đều đã thuộc, bây giờ chỉ là ôn tập qua mà thôi.

Sau khi đọc lại lời kịch một lần nữa, Nghiêm Trạch biết thời gian cũng không còn sớm, bèn xuống giường, chuẩn bị tắt đèn đi ngủ.

Đèn trong nhà nghỉ được đặt bên cạnh cửa sổ, Nghiêm Trạch lúc đi tới, đương nhiên là đứng cạnh cửa sổ.

Lúc vừa mới đi tới bên cạnh cửa sổ, anh có hơi kinh ngạc phát hiện trước cửa sổ lại xuất hiện hình bóng mơ hồ —- sau khi Nghiêm Trạch vào thì thì đã ngay lập tức khóa cửa kéo rèm, lúc này anh chỉ có thể nhìn ra phía sau rèm có một người, không rõ tướng mạo.

Là oan hồi nào mà không có mắt vậy?

Nghiêm Trạch nhíu mày.

Anh đi tới cửa sổ, một bên ma sát ngón tay phải, làm động tác chuẩn bị búng, tay trái cầm lấy bức rèm.

Tiếp đó, Nghiêm Trạch lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai kéo rèm sang một bên.

—–

Sau đó nữa.

Nghiêm Trạch trừng mắt nhìn.

– Lê Hạo?

Sau khi kéo rèm, anh mới phát hiện thứ sau cửa sổ không phải yêu ma quỷ quái, mà chính là tên đại diện hồi nãy còn lởn vởn trong đầu anh.

Lê Hạo ở ngoài cửa sổ xấu hổ mở miệng, nhưng cửa sổ là cửa sổ cách âm, còn đang khóa, nên cậu nói gì Nghiêm Trạch cũng không nghe được.


Nghiêm Trạch co rút khóe miệng, tuy không biết vì sao Nghiêm Trạch lại xuất hiện ngoài cửa sổ của mình, nhưng giờ đang là mùa đông, hơn nữa phòng anh ở lầu ba…. ở độ cao này ngã xuống không chết cũng bị thương, Nghiêm Trạch cũng không muốn báo xã hội ngày mai sẽ có tên Lê Hạo ở đầu đề, bèn mở khóa, kéo Lê Hạo vào.



Lê Hạo lên tâng bốn, sau đó leo ống thông hơi bò xuống trước cửa sổ Nghiêm Trạch, vì cửa sổ cũng đã bị khóa nốt, cậu không thể đi vào, bèn giữ thế kim kê độc lập(1) nửa tiếng, đến bây giờ chân đã tê dại cả.



Bắc cương(2) bên này đêm nhiều tuyết, Lê Hạo leo ống thông hơi, bên ngoài đã bắt đầu rơi tuyết li ti. Nhìn xem, chân cậu tê không nói, trên người còn phủ thêm một tầng tuyết mịn, nhìn cứ như người tuyết kém chất lượng vậy, vừa thê lương, vừa buồn cười.

Vào phòng, Lê Hạo ngồi bệt xuống đất.

Cậu đúng khóc không ra nước mắt luôn, cứ có cảm giác như trước mặt Nghiêm Trạch mất mặt muốn biến tới sao Diêm Vương luôn dồi.

Nghiêm Trạch đứng trước mặt cậu, nhìn.

– Sao cậu lại nằm trước cửa sổ của tôi? Còn nữa, sao cậu lại tới đâu?

Lê Hạo xấu hổ.

– Tôi…. Chuyện đó…. không phải do cậu kéo đen tôi sao….. hắt xifiiiiii!

Cậu hắt xì một cái.

– …………. Tôi không gọi anh được, phải chạy tới đây tìm.

Nghiêm Trạch nội tâm không dao động:

– Tôi nói rồi, tôi lúc này không muốn gặp cậu.

Lê Hạo nói không chút suy nghĩ:

– Nhưng tôi muốn gặp anh mà!

Nghiêm Trạch: “…..”

Lê Hạo: “……”

Cậu tự biết lỗi mình nên rụt cổ vào.

Nghiêm Trạch vốn đang định chọc ngoáy vài câu, dù sao cũng là tên này không có việc gì lại thích sáp lại, bẻ cong anh, xong đó lại kêu gào đòi làm bạn. Nhưng nhìn bộ dạng nho nhỏ, đáng thương bất lực, nhưng vẫn thẳng, Nghiêm Trạch cảm thấy đôi co với tên EQ thấp như vậy không có ý nghĩa.

Dù sao anh cũng đã nhì thấu, chuyện làm bạn với Lê Hạo cũng không tồi, anh thu hồi khó chịu trong lòng tiếp tục hỏi:

– Được rồi, tìm tôi để làm gì?

Lê Hạo thấy anh không giận, vội sáp lại:


– Tôi nhớ anh thôi!

– Tôi không phải tiền, nhớ tôi cái gì?

Lê Hạo mặt dày mày dạn:

– Nhớ thì nhớ thôi, còn cần lý do gì chứ!

Nghiêm Trạch: “…..”

Lê Hạo trong lòng bất an.

Cậu muốn nói với Nghiêm Trạch, cậu đã nghĩ kỹ, thật ra cậu là gay mà không biết, sớm thích Nghiêm Trạch rồi. Nhưng lời ra tới miệng lại thấy ngại, dù sao trước đó cậu còn son sắt tự xưng là thẳng nam, vậy mà lại dùng vận tốc ánh sáng tự làm xấu mặt, cong như cái ống nước luôn.

Sắp xếp chút ngôn ngữ, Lê Hạo dốc hết sức, đang định bày tỏ —-

Nhưng Nghiêm Trạch đã giành trước.

Nghiêm Trạch từ tốn lên tiếng:

– Lê Hạo, cậu biết không, cậu gay muốn chết.

Lê Hạo thành thật.

– Trước không biết, nay biết rồi.

—– từ hôm nay trở đi cậu sẽ cong như ống bơm nước luôn.

Nghiêm Trạch:

– Từ này về sau tôi hy vọng cậu chú ý một chút, dù sao để người khác tự mình đa tình là một chuyện rất xấu hổ.

Lê Hạo:

– Được được được, A Trạch, lúc trước là tôi sai, tôi sẽ cố gắng sửa, một lần nữa làm người!

——- cậu chỉ gay với mình Nghiêm Trạch thôi! Tuyệt đối sẽ không để thằng nào khác hiểu lầm.

Nghiêm Trạch tiếp tục nói:

– Thật ra tôi cũng muốn giải thích với cậu, tôi cũng có hcoox sai, không nên tức giận bỏ đi. Tôi lúc đó hoàn toàn nổi nóng, làm hơi căng, hoàn toàn không nghĩ tới.

Lê Hạo:

– Là lỗi của tôi, là tôi sai.


—– chao ôi hu hu hu a Trạch sao lại có người đẹp mà còn tốt bụng như anh vậy!

– Vậy nên,

Nghiêm Trạch thở phào.

– Tôi cũng thông suốt, về chuyện làm anh em tốt cậu nói, tôi nghĩ, chúng ta đã sớm là như vậy.

Lê Hạo: “????”

—- Khoan, đây là tiết tấu gì thế! Ủa tiết tấu không phải là bọn họ cởi bỏ hiểu lầm sáng tỏ tâm ý tiến tới ân ái ngọt ngào à!

Nghiêm Trạch thoải mái vỗ vãi Lê Hạo:

– Chúng ta sẽ làm ban tốt cả đời! Được rồi, trễ rồi, cậu cũng mau về phòng nghỉ đi. Phòng làm việc sẽ ổn, cũng không cần lo cho tôi, Hướng Dĩ Lâm đã sắp xếp trợ lý cho tôi rồi.

Lê Hạo cứng mồm cứng miệng, nghẹn nửa ngày mới ấp úng nói:

– Trợ lý của anh… là… là tên Hướng Tây Đông kia à? Không phải cậu ta thích anh, còn muốn bao dưỡng anh à?

– Không sao.

Nghiêm Trạch giơ tay phải.

– Một bàn tay của tôi cũng có thể xử lý cậu ta, huống chi cậu ta còn là em của Hướng tổng mà, tôi cũng không tiện đuổi cậu ta về.

– Đó không quan trọng! Quan trọng là Hướng Tây Đông thích anh mà!

Nghiêm Trạch nói:

– Nhưng tôi không thích cậu ta, cậu ta thích ta thì mặc cậu ta chứ nào có liên quan tới tôi.

Lê Hạo vội hỏi:

– Vậy anh thích ai?

Nghiêm Trạch tạm dừng năm giây.

Lê Hạo muốn đánh chết cậu: Hết chuyện để nói à?

– Tôi thích—-

Lê Hạo khẩn trương muốn chết.

– Anh thích—-

Nghiêm Trạch đúng lý hợp tình nói nốt:

– Tôi thích tôi.

Lê Hạo: “….”

– Tóm lại đi nghỉ trước đi,

Nghiêm Trạch khoát khoát tay áo.


– Có việc mai nói, tôi buồn ngủ.

– Được rồi….

“……”

“……”

Nghiêm Trạch nhìn thoáng qua Lê Hạo còn ngồi trên thảm:

– Vậy cậu còn ngồi đó làm gì, mau về phòng đi. Nhà nghỉ chắc còn phòng trống, nếu sản xuất chưa sắp xếp cho cậu phòng ngủ thì cứ tự nhiên đi tìm phòng nào trống mà ngủ.

Lê Hạo mắt trông mong nhìn anh:

– A Trạch.

– Gì?

– Tôi muốn ngủ với anh!

Nghiêm Trạch mặt không đổi:

– Tôi nói rồi, Lê Hạo, chú ý hành động với lời nói của cậu đi, cậu là thẳng nam mà?

Lê Hạo quyết tâm lành làm gáo vỡ làm muôi, trực tiếp nhào tới ôm lấy đùi Nghiêm Trạch:

– Ý của tôi là tôi muốn ngủ với anh! A Trạch, tôi sai rồi, tôi sai thiệt rồi, tôi là gay, tôi không thẳng.

Nghiêm Trạch: “….”

Lê Hạo bất chấp:

– A Trạch, tôi thích anh….

Nghiêm Trạch nâng mắt;

– Được rồi, cậu là gay —–

Lê Hạo không dám nhìn anh, sợ nhìn thấy biểu cảm chán ghét trên mặt Nghiêm Trạch. Cậu càng nghĩ càng thấy hành động biết núi có hổ còn dám đi đúng là đi tìm đường chết. Rõ ràng Nghiêm Trạch đã chấp nhận cậu, chuẩn bị ở một chỗ với cậu, vậy mà cơm tới miệng còn chê, còn bày đặt nói là thẳng nam. Kết qua bây giờ khen cơm ngon, hỏi sao cơm lại tự chạy đi —– là cái thể loại gì chứ.

Cậu ôm chân Nghiêm Trạch.

Trong cãi xã hội coi trọng vật chất này, lòng người lạnh lùng vô tình, chỉ có đôi chân dài của A Trạch là vương hơi ấm.

Nghiêm Trạch chỉ tay vào mình.

– Nhưng tôi là thẳng nam.

(1) kim kê độc lập: gà đứng một chân, xem ảnh:

kim kê độc lập



(2) bắc cương: biên cương phía bắc


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui