Bên Nghiêm Trạch.
Xử lý xong chuyện tên thám tử tư, để đảm bảo tên đó hoàn toàn không còn nguy hiểm gì nữa, Nghiêm Trạch đã phải chấp nhận thỉnh cầu ở lại hai ngày trong bệnh viện của Hướng Dĩ Lâm.
Chờ tới khi tên thám tử đã sinh long hoạt hổ, còn nhảy nhót tưng bừng như cá trên thớt Nghiêm Trạch mới thành công thoát ra quay về Bùi thị tiếp tục sự nghiệp diễn viên.
Hướng Dĩ Lâm ý muốn làm anh dao động chấp nhận cái chức lãnh đạo tinh thần trong Đạo hiệp, bèn cứ ôm suy nghĩ chỉ cần bám dính lấy, thì anh nhất định sẽ cảm động trước thành ý mà chấp nhận.
Vì thế sau khi tên thám tử khỏi hẳn, hắn luienf mặt dày mày dạn quấn lấy Nghiêm Trạch, lấy cớ là “muốn cảm ơn” lờ đi ý từ chối của Nghiêm Trạch.
Còn Tiễn Úc Văn, cậu ta không phục Nghiêm Trạch giỏi huyễn thuật hơn mình, vì thế cũng bắt đầu chung hội với Hướng Dĩ Lâm một tấc không rời anh, chả biết mục đích là gì nữa.
Nghiêm Trạch tất nhiên là vô cùng phiền trước sự bám dai như đỉa của Hướng Dĩ Lâm.
Anh từ trước tới nay thông hiểu đạo lý ý trời khó tránh, hiện giờ đã định huyền thuật phải suy thoái, đạo Nho chính thống suy bại cũng là chuyện thường tình.
Mặc cho Hướng Dĩ Lâm trẻ người non dạ một lòng muốn cứu, cũng chỉ là công dã tràng.
Thay vì cứ bướng bỉnh bám lấy không buông, tại sao không yên lặng hưởng thụ những giây phút cuối cùng này, để không như cỗ chấp niệm kia, cứ bồi hồi ở nhân gian nghìn năm, rồi cuối cùng là yên lặng tiêu biến trong đất trời.
Nhưng Hướng Dĩ Lâm có nói với nh, nếu Nghiêm Trạch có thể chấp nhận, thì hắn sẽ đầu tư một bộ phim cho Nghiêm Trạch, Nghiêm Trạch có thể đảm đương vai chính….
Nghiêm Trạch dao động.
Tuy anh khinh thường hành vi “đi cửa sau” này, nhưng…
Mồi của Hướng Dĩ Lâm thả ra quá lớn.
Tài nguyên trong tay của Lê Hạo có hạn, vì vậy nếu Nghiêm Trạch muốn nhận được vai diễn có thể nâng anh nổi tiếng thì đều phải dựa vào diễn kỹ tự thân lặn lộn, lấy thực lực đi giành —- thậm chí cho dù anh có giành, thì trong cái vũng nước đục này phần lớn đều là tiềm quy tắc, anh chưa chắc đã có được tài nguyên hay vai diễn tốt nào.
Bởi vậy nên dù Nghiêm Trạch có khinh thường việc tiềm quy tắc, nhưng anh vẫn ngầm đồng ý cho Hướng Dĩ Lâm đeo bám.
Anh định sắp xếp hắn ta xong rồi quay lại bàn với Lê Hạo sau.
Dù sao anh vào giới giải trí đều là do hợp đồng trong tay Lê Hạo —-
Nếu Lê Hạo chấp nhận, thì anh sẽ cố hi sinh chút sinh mệnh làm vật biểu trương cho Đạo hiệp gì gì đấy, còn nếu Nghiêm Trạch không chịu, thì chính anh sẽ làm cho tên Hướng Dĩ Lâm lăn được bao xa thì lăn.
Nghiêm Trạch nghĩ vậy đấy.
Quay về Bùi thị,, anh lấy cớ “phải chuẩn bị một tối” để đuổi Hướng Dĩ Lâm với Tiễn Úc Văn quay về địa bàn chờ đợi cậu trả lời của anh sau đó lên xe tư của Hướng Dĩ Lâm đặc biệt sắp xếp cho anh, một đường nhanh như chớp chạy về nhà Lê Hạo.
Xuống xe đi bộ tới trước cửa nhà, Nghiêm Trạch lại dừng lại.
Nên hay không nên, muốn hay không muốn tiếp nhận Lê Hạo?
Anh một tay cầm cameras tặng Lê Hạo, một tay chậm rãi gõ cửa.
Tuy miệng hay mắng cho người khác máu chó đầy đầu, nhưng Nghiêm Trạch cũng không ôm thành kiến với đồng tính —- hoặc là nói, anh không thành kiến với Lê Hạo. Đối với người luôn một mình như anh, so với đám người dưng như bạn diễn bên rạp hát, Lê Hạo ở cạnh anh quá lâu.
Tất nhiên, trừ Lê Hạo, Nghiêm Trạch cũng có mấy bạn mạng lnb làm bạn tốt, nhưng bạn tốt thì vẫn là qua mạng, rất khó để Nghiêm Trạch cảm thấy an tâm, chân thực.
Chỉ duy nhất có một người gặp anh ngoài đời, lnb.
Nghiêm Trạch nghĩ một chút.
Nếu thay Lê Hạo bằng lnb, lnb thổ lộ với anh….
Ầm ầm ầm.
Nghiêm Trạch đập cửa.
Không được, kinh chết. Làm bạn còn được, làm người yêu? Thôi bỏ đi.
Còn những người khác thì sao?
Nghiêm Trạch lại nghĩ tiếp.
Nếu anh tiếp nhận Hướng Tây Đông cái tên ngay từ lần đầu đã hùng dũng tuyên bố bao dưỡng anh….
Nghiêm Trạch từ bỏ tưởng tượng.
Anh thề nếu vậy thật thì ngày nào anh cũng bẻ tay cậu ta.
Vậy nên… chỉ có thể là Lê Hạo?
Nghiêm Trạch lơ đãng nghĩ.
Lúc này,
Cửa mở.
Tay Nghiêm Trạch đang đập cửa suýt nữa đã an vị trên mặt Lê Hạo rồi. Nhưng ngay giây phút sống chết ấy, anh mạnh mẽ thu lực, chuyển hướng đặt trên đỉnh đầu Lê Hạo, sau đó nhẹ nhàng xoa đầu cậu.
Lê Hạo vẫn là vẻ mặt mờ mịt:
– Anh đang làm gì thế?
Nghiêm Trạch mặt không đổi thu tay lại:
– Tôi đang tập một chút, để còn biết xoa đầu rùa.
(Đầu rùa: quy đầu….
hiểu hen)
Lê Hạo: “????”
Tập cái đó dễ khiến người ta nghĩ sai lắm nha.
Nghiêm Trạch nói:
– Tôi nói đầu rùa là đầu Bát Vương, đầu cậu chứa đầy phế liệu màu vàng đúng không?
– À…
Lê Hạo thở phào, anh suýt nữa tưởng Nghiêm Trạch bị tiềm quy tắc chớ.
Mà Lê Hạo lại nghĩ, nếu có người thực sự muốn tiềm quy tắc Lê Hạo, với cãi giá trị vũ lực của anh thi sớm đã trộm gà không thành còn mất nắm gạo rồi, bị cho thăng luôn… cậu nghĩ vậy cũng thấy yên tâm.
Xoa xoa nơi được Nghiêm Trạch sờ qua, Lê Hạo cảm thấy có hơi kỳ lạ, rồi lại cảm thấy tất cả đều rất đỗi bình thường.
Rơi vào đường cùng, cậu đành phải nói sang chuyện khác. Cậu nói:
– Chuyện của Hướng tổng xong xuôi rồi sao? Bên đoàn phim thì cuối tuần sẽ khởi động máy, chỗ quay là biên cảnh đế đô, chủ yểu quay cảnh nữ chính đi theo nam ba lưu vong bắc vực.
Nghiêm Trạch xoa cằm:
– Biết rồi.
Anh cầm lấy cameras dúi vào người Lê Hạo.
– Cầm đi, quà của cậu.
Lê Hạo thụ sủng nhược khinh:
– Anh tặng tôi thật kìa!
Nghiêm Trạch hơi nghiêng đầu, ngay lúc Lê Hạo còn đang bận suýt xoa thì lấy từ trong túi quần ra một thứ, nhét vào tay Lê Hạo:
– Cameras đó không phải là quà, cái này mới đúng.
Lê Hạo cúi đầu, lúc này mới phát hiện Nghiêm Trạch vậy mà đưa cho cậu một túi gấm nho nhỏ.
Túi gấm màu hồng mạ vàng nhẹ nhàng tản ra mùi hương thoang thoảng, trên túi thêu hai chữ rồng bay phượng múa: Bình an.
Lê Hạo vô cùng vui vẻ: Nghiêm Trạch vậy mà tặng cho cậu một khối thần phù*
(theo kinh nghiệm đọc đam ý lộn tiên hiệp nhiều năm tui cũng không biết giải thích nó thể nào, do đọc quen dồi, chắc là tấm bùa thiêng).
Nghiêm Trạch quay mặt đi:
– Bên đó có một đạo quán nổi tiếng, trùng hợp tôi có quen đạo chủ của quán đó, tiện tay cầm cho cậu thôi.
Anh không biết Lê Hạo thích gì, chỉ có thể theo linh cảm bản thân mua cho Lê Hạo.
Lê Hạo ngân dài âm, vô cùng ý tứ mà “aaaaaaa” một tràng.
Nghiêm Trạch suýt nữa không nhịn được.
(nhịn cái này là nhịn không xấu hổ ó nhan, cho mấy má thích nghĩ bậy)
– À mà nè,
Giống như chợt nhớ ra cái gì, Lê Hạo lại hỏi:
– Ủa anh không phải tổ tông của đạo sĩ sao? Mấy thứ như thần phù này, anh làm là được mà.
Cậu nhớ rõ thân phận của Nghiêm Trạch là thần sử, vậy hẳn là giống như đạo tổ vậy mà?
Nghiêm Trạch co rút khóe miệng:
– Tuy huyền thuật và đạo thuật đều là nhánh của đạo Nho chính thống, nhưng huyền thuật sư và đạo sư là hai khái niệm khác nhau đấy. Hơn nữa,
anh kéo dài.
– Cậu muốn tôi viết bùa cho cậu ư? Đồng chí Lê Hạo này, tôi khuyên cậu đừng có mà được voi đòi tiên, tôi còn chưa quyết định đâu.
Vòng qua Lê Hạo, Nghiêm Trạch cảm thấy anh vì cậu mà đi cầu bùa thật giống thiểu năng trí tuệ.
Có phải anh bị ảnh hưởng bởi chỉ số IQ của Lê Hạo không?
Rõ ràng là Lê Hạo thích anh, anh phải suy nghĩ rất lâu mới cảm thấy tiếp nhận Lê Hạo là một việc không tệ, còn cố ý chuẩn bị quà cho cậu. Kết quả ra sao, cứ như anh còn để bụng hơn cả Lê Hạo vậy.
Nghiêm Trạch không hiểu sao có chút buồn bực.
Thấy anh không thèm nhìn mình, Lê Hạo ngơ ra không biết cậu lại đạp phải lôi chỗ nào, cậu vôi hỏi:
– Khoan khoan, anh nói quyết định là quyết định cái gì?
Nghiêm Trạch đi tới trước bể Bát Vương, nâng chú rùa nãy giờ đâm đầu vào nắp nhưng mãi không thể thoát ra.
Anh đặt chú rùa không ngừng làm nũng trong lòng bàn tay, câu được câu không vỗ nhẹ đầu Bát Vương.
– Ý trên mặt chữ đấy. Lúc tôi đi với tên họ Hướng có nhắn với cậu mà. Chuyện cậu nói tôi đã nghĩ kỹ, bây giờ, tôi sẽ cho cậu một câu trả lời thuyết phục.
Nghiêm Trạch nói vậy.
Lê Hạo có hơi khó hiểu, sau khi tự hỏi một lát mới có thể lĩnh hội hàm ý của Nghiêm Trạch.
Nghiêm Trạch—-
Là đang nói về chuyện làm anh em với cậu sao?!
Lê Hạo vô cùng hưng phấn.
– Anh nói vậy thì là vậy đi.
Lê Hạo hưng phấn, lại hơi chút khẩn trương nói lắp:
– Tôi…. chuyện đó, aizz….. về chuyện đó….
Nghiêm Trạch thở phào.
…. Hy vọng sau này anh sẽ không phải hối hận, anh nghĩ.
Hai người đồng thời mở miệng, hai lời nói khác ý nói ra ý muốn trong lòng.
– Tôi quyết định ở ở một chỗ với cậu.
– Anh đồng ý làm anh em tốt của tôi?!
Sau khi nói xong, Nghiêm Trạch và Lê Hạo đều ngây ngẩn cả người.
Bát Vương nằm im trong tay Nghiêm Trạch, hất nước vào mặt Lê Hạo.
– …. Làm anh em tốt?
Nghiêm Trạch nhăn mày.
Lê Hạo bị chấn động mạnh:
– A-anh nói ở một chỗ với tôi là ý gì…..
Sắc mặt Nghiêm Trạch biến vi diệu:
– Lê Hạo, cậu đang trả thù tôi, định đùa giỡn tôi hả?
Lê Hạo gấp muốn chết:
– Không có, tôi không có! Từ từ, anh nói là ở một chỗ, có …. có phải là thứ tôi đang nghĩ không, ở bên nhau ấy?
Lê Hạo sợ hãi mau mắn giải thích.
– Tôi nghĩ… tôi nghĩ, tôi tưởng anh nghĩ chuyện làm bạn với tôi! A Trạch, tôi có nói với anh rồi mà, tôi là… là… thẳng nam sắt thép, sao lại là gay được!
“……”
Nghiêm Trạch không nói.
Chỉ là, sắc mặt anh xanh mét.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...