Ok màn giới thiệu thế là xong rồi, cùng đến với Nghiêm đại thần và Lê bảo mẫu nào.
À chết xíu thì quên, các bạn cũng biết vụ phốt trong giới mấy hôm nay chứ, dịch kiếm tiền ấy. Thì nghe đồn là các tác giả bên ấy chuẩn bị kiện nhà dịch “chui” rồi, nên có lẽ nhà tớ phải khóa mấy hôm, không rõ ngày trở về.
Hôm nay tớ tung chương này ra chủ yếu là để các bạn biết chị beta nhà tớ, đến tối mai tớ sẽ khóa page này lại, lánh bão một thời gian.
Hẹn gặp các bạn khi bão ngừng nha.
Nghiêm Trạch nhíu mày, chỉ cần tới gần, là có thể nhận ra lão rùa to này đúng là đang té dài trên mặt băng.
Mai rùa hướng xuống, ngửa bụng lên trời. Lớp vỏ quá tròn, nếu không nhờ màu sắc phân biệt, có khi chẳng nhận ra được bên nào mới là mai.
Nghiêm Trạch là đứng trước cửa sổ mới thấy được con rùa to này. Chỉ là xa quá, thêm ánh trăng tỏ mờ, nên mới nhận nhầm thành hòn đảo di động.
Thấy Nghiêm Trạch với Lê Hạo chỉ đứng nhìn, chứ không có ý định giúp, lão rùa nóng này, nói liền:
– Hai cậu, giúp lão chút được không? Lão đã ở đây vài ngày rồi, lại chờ thêm nữa, chắc cũng bị đông lạnh chết.
Lê Hạo không để ý tới ông ta, nhìn về phía Nghiêm Trạch:
– Con rùa này là sao? Lớn như vậy, là rùa vạn tuổi, rùa tinh hở?
Có Nghiêm Trạch, một vị đại thần to bự trấn giữ, Lê Hạo cáo mượn oai hùm, chẳng sợ ma nào quỷ nào.
Bị người gọi rùa đi rùa lại, lão rùa cũng không nổi giận, chỉ kiên nhẫn giải thích:
– Cậu này, lão không phải rùa, cũng chả phải rùa tinh.
Nghiêm Trạch nâng mắt, nhìn lão rùa từ trên xuống dưới, xong mới lạnh nhạt nói:
– Không phải rùa tinh.
Anh chỉnh bao tay chống lạnh, chân dài sải bước, đi tới cạnh lão rùa. Một bên đỡ mai rùa, Nghiêm Trạch gọi Lê Hạo tới giúp một tay:
– Lê Hạo! Đứng ngây đó làm gì, lại đây một tay, giúp tôi đỡ lão này dậy.
Lão rùa này, nhìn quen thật, nếu hắn nhớ không lầm, thì ông ta là….
– Lão?
Lê Hạo kinh ngạc, Nghiêm Trạch không cho ai mặt mũi bao giờ, nay lại xưng lão với một con rùa???
Nghiêm Trạch nhíu mày:
– Mau lại đây!
– Được được.
Thấy Nghiêm Trạch không vui, Lê Hạo cũng không để ý tới nữa, vội chạy tới giúp Ngiêm Trạch nâng lão rùa dậy.
Lão rùa cả thân dài năm thước, nặng kinh hồn.
Nghiêm Trạch với Lê Hạo, hai người nâng nửa ngày, lão rùa vẫn chả di dịch mấy.
Nghiêm Trạch cúi xuống, nhìn phía dưới mai rùa. Vừa nhìn mới nhận ra mai rùa được bọc bởi một lớp lông tơ xanh mướt như hải tảo vậy.
Bây giờ lớp lông tơ ấy bị đóng băng cùng mặt hồ, nên nãy giờ dù Lê Hạo và Nghiêm Trạch cố gắng đến mấy cũng thành công cốc.
Suy nghĩ một lúc, Nghiêm Trạch đại khái hiểu tại sao lão rùa này sẽ lăn tới đây rồi.
Chắc hẳn là lão ta muốn trồi lên hít thở chút trước khi hồ Carlo tới kì đóng băng. Nhưng chả biết thế nào mà lật cả người lại. Cuối cùng, không đợi lão ta trở được mình, thì hồ đã bắt đầu đóng băng. Trong lúc đóng băng, khí lạnh làm mấy chân lão ta lạnh cóng, không cử động nhiều được, nên chờ tới lúc hồ đóng băng hoàn toàn, lão ta cũng bị đóng ở mặt hồ.
Cứ cạy ra chắc chắn không nổi, Nghiêm Trạch xoa cằm, kéo Lê Hạo ra sau, cách xa lão rùa.
Híp mắt, Nghiêm Trạch búng tay một cái.
Bầu trời đêm vốn yên tĩnh, ngay lập tức u ám.
Tiếng sấm đùng đùng vang vọng!
Lê Hạo hoảng sợ:
– Anh muốn làm gì?
– Cậu cứ nhìn đi.
Nghiêm Trạch cong môi.
Lê Hạo tim đập mạnh, bỗng cảm thấy hồi nãy Nghiêm Trạch soái vl.
…. Ba giây sau.
Phát hiện suy nghĩ của bản thân, Lê Hạo vội vả mình một cái: Cậu rốt cục đang nghĩ cái gì thế hả! Sau khi bị Nghiêm Trạch lường gạt chọc ngoáy, cậu cảm thấy bản thân càng ngày càng biến thái.
Còn lão rùa nằm kia thì đang trân trối nhìn Nghiêm Trạch, lão không ngờ Nghiêm Trạch có thể điều khiển sấm sét.
Lão không nhịn được nghiêng đầu, nhìn Nghiêm Trạch thật sâu.
Ngay lúc lão đang nhìn Nghiêm Trạch, sấm sét bỗng bổ xuống.
Ầm!
Một tia sét chuẩn xác đánh xuống bên cạnh lão rùa.
Lê Hạo bị dọa bay màu, nhìn tia sét gần như vậy, thực giống như xe chuẩn bị lao xuống vách núi vậy, kinh tâm động phách vô cùng. Mà Nghiêm Trạch, anh ta vẫn thờ ơ, thậm chí còn nhún nhún vai.
Ba nghìn năm trước, vào lúc đạo pháp huyền thuật còn cường thịnh, so với đám sấm trời nhẹ thì xẻ trời rung đất, nặng thì hủy thiên diệt địa, tia sấm nhỏ bé đó quả thục là không sánh bằng.
Sấm sét liên tiếp bổ xuống bên cạnh lão rùa. Sau khi tiếng sấm chấm dứt, mặt băng bị tách ra một vòng tròn lớn, ngay chỗ lão rùa.
Ngay sau đó là một tiếng băng nứt, phần băng hình tròn kia rơi xuống, kéo theo lão rùa chìm dần vào hồ.
Chìm xuống hồ, khối băng ấy tan dần, cho phép lão rùa thoải mái di chuyển.
Nghiêm Trạch với Lê Hạo đứng chờ bên cạnh lỗ băng, lão rùa trở mình, sau chậm rãi trồi lên.
– Rất cảm ơn hai cậu.
Lão rùa rung đầu.
– Nếu không nhờ có hai cậu hỗ trở, lão thực không biết phải làm gì.
Nghiêm Trạch xua tay:
– Lão khách sáo, chỉ là nhấc tay chi lao(1), không đáng nói.
—- Quả là nhấc tay, Nghiêm Trạch cũng chỉ búng tay có một cái thôi.
– Không ngờ sau ba nghìn năm, lão có thể được gặp lại cố nhân.
Lão rùa cười.
– Lần này đúng là nhân họa đắc phúc(2). Lão cứ tưởng, trên đời chỉ còn mình lão bất tử, tham sống sợ chết —- nhưng mà…
Lão tựa hồ đang suy nghĩ.
– Vì sao cậu nhìn trẻ như thế? Lão nhìn người cậu, giống như chưa ba mươi vậy. Ba nghìn năm trước lão nhớ cậu đã hơn hai mươi mà. Hơn nữa, sao quần áo với gương mặt lại khác xưa vậy, nếu không vì nó, lão đã sớm nhận ra cậu.
Nghiêm Trạch xoa cằm:
– Chuyện dài lắm….
Lê Hạo nhìn Nghiêm Trạch, lại nhìn lão rùa, nghẹn nửa ngày, sau mới rặn được vài chữ:
– Anh quen ông ta?
Nghiêm Trạch nâng mắt.
Lão rùa cười ha ha nói:
– Cậu này là bằng hữu của cậu? Chuyện là vầy,
Lão đang muốn giải thích, nhưng không biết là nhớ ra cái gì, quay đầu nhìn Nghiêm Trạch.
– À mà, cậu này đã biết chân thân của cậu chưa?
Nghiêm Trạch ngước cằm:
– Cậu ấy gọi Lê Hạo, trước mắt là người đại diện của vãn bối.
– Người đại diện?
Lão rùa là đồ cổ, tách biệt với xã hội hiện đại, nên sao mà biết được người đại diện là cái gì, nhưng thấy Nghiêm Trạch không cản, lão nghĩ Lê Hạo chắc là biết tình huống của Nghiêm Trạch. Lão di chuyển thân hình như tòa núi nhỏ, cho Lê Hạo thấy mai rùa của lão.
– Đây, cậu người đại diện này, cậu có biết thứ này?
Lê Hạo nhìn qua.
– Đây là Sudoku hả?
Trên mai rùa có khắc một đám chấm tròn kỳ quái. Trên mai rùa đầy rong, mấy chấm đó hơi mờ, Lê Hạo nhìn chằm chặp nửa ngày, mới miễn cưỡng nhận ra, mấy chấm tròn đó được khắc vào chia mai rùa thành từng phần, hình như là chín phần.
– Không phải sudoku.
Lão rùa giải thích.
– Những vết trên lưng lão, là lạc thư(3) thời thượng cổ.
Lê Hạo thất kinh.
Cậu không phải loại thất học, lạc thư cậu đã từng nghe tới.
Theo truyền thuyết, năm đó trận chiến phong thần, Khương Tử Nha có thể tính toán thiên cơ, mưu kế thâm sâu hoàn toàn nhờ việc nghiên cứu Lạc Thư.
Lão rùa này, chẳng lẽ…!
Lão rùa lại nói:
– Xem ra cậu đại diện này hiểu lão đang muốn nói gì. Năm ấy, lão dâng sách cho Thái Công, đã từng gặp cậu Nghiêm đây.
Lão thổn thức.
– Không ngờ được, vật đổi sao dời, đã tới thời mạt pháp rồi. Đạo pháp tan biến, lão đã nhiều năm không gặp được người nào thân mang pháp lực…. Huyền thuật sĩ chân chính…. Đúng rồi, cậu Nghiêm, không biết tôn sư….?
Nghiêm Trạch không hé răng.
Lão rùa thở dài.
– Cũng đúng… Dù sao giờ cũng đến thời mạt pháp rồi.
Nghiêm Trạch cũng im lặng.
Yên lặng một lúc, anh lại nói:
– Mà, sao lão lại ở hồ Carlo? Còn có, tôi nghe người dân nói, hồ Carlo có dã nhân, không biết lão có hay?
– Chỗ này linh khí tương đối thịnh, lão cũng nhờ đó mà dưỡng đám xương già này đây.
Lão rùa trả lời,
– Còn dã nhân? Chắc là bọn khỉ nhân lúc lão nghỉ ngơi nhòm trộm Lạc Thư, thành tinh.
Nghiêm Trạch xoa cằm, anh vốn muốn xử lý dã nhân, phòng cản trở quay chụp.
Giờ tuy không thể đụng vào dã nhân, nhưng cứu được lão rùa, biết được nguồn cớ của dã nhân, cũng xem như tạm được.
Lại trò chuyện với lão rùa một lúc, nhớ lão rùa đã già yếu, Nghiêm Trạch cũng không muốn lại quấy rầy, liền khuyên lão vài câu, nói lão rùa để ý tình huống xung quanh, đừng để đông cứng ở mặt băng.
Nói xong, anh cũng mệt mỏi ngáp một cái, lôi kéo Lê Hạo về bổ giấc.
Lão rùa đồng ý, sau cũng rẽ nước, cầm một vật nho nhỏ gì đấy lên bờ.
– Cậu Nghiêm, nhận lấy vật này. Thời mạt pháp, cậu là cố nhân duy nhất lão gặp được, nói không chừng, là người cuối cùng.
Lão rùa thở dài.
– Đạo pháp suy vong, là thiên ý, cường giả năm đó…. cũng không ngăn nổi. Bụi về bụi, đất lại về với đất, còn lão, chắc mẩm cũng chẳng còn nhiều thời gian.
(1): làm chút việc cỏn con
Quay lại
(2): tưởng họa mà hóa ra là phúc
Quay lại
(3)Lạc Thư:
Trong truyền thuyết khi vua Đại Vũ trị thủy, trên sông Lạc xuất hiện con rùa lớn, trên lưng rùa xuất hiện hoa văn tạo thành bức đồ hình, gọi là “Lạc Thư”. Đồ hình đó như sau:
Hình 1: Lạc Thư.
Chúng ta để ý số lượng các dấu chấm trong Lạc Thư này và thay thế chúng bằng các chữ số để biểu thị. Như vậy ta được một ma trận 3×3 như sau:
Hình 2: Ma trận Lạc Thư.
Ta thấy rằng Lạc Thư này rất minh hiển và cân đối, bất luận là hàng ngang, dọc, hay đường chéo đều có tổng các số là 15.