Để biết rõ thân phận vị “Đại sư”, Lê Hạo vội vàng đem mọi chuyện cậu biết, nói cho Nghiêm Trạch.
Nhưng mà, Nghiêm Trạch trước giờ nào có care tới mấy chuyện đó. Mặc kệ Lê Hạo gợi nhớ thế nào, anh vẫn không thể nhớ ra cái tên suốt ngày thét chói tai đó là ai.
Ngay lúc Nghiêm Trạch đang nói chuyện với Lê Hạo, Trầm đạo cũng đang điên cuồng thúc giục vị “Đại sư” bắt quỷ.
– Nghiêm Trạch, anh không nhớ phải không, vậy tôi nói anh nghe – chờ đấy.
Trầm đạo thúc giục mãi, tên phú nhị đại bị Nghiêm Trạch bẻ tay cũng không tiện la liếm mãi. Cậu ta tự giới thiệu, lại đế thêm câu dọa nạt, rồi cầm chìa khóa của tòa nhà, đi tới căn phòng bị khóa kia dò quỷ.
– Hướng Tây Đông tôi đây nhất định sẽ làm anh phải hối hận vì dám đắc tội tôi.
Nghiêm Trạch thì vẫn vào tai này ra tai kia, xác định cậu ta đang nói mớ.
Người bị Nghiêm Trạch tát vào mặt nhiều như biển, nhưng chưa ai báo thù thành công đâu cháu.
Cánh cửa bị khóa được thiết kế theo kiểu cửa cũ, đã quá lâu đời. Bây giờ cửa bị rỉ loang lổ, chỉ chạm vào thôi cũng dính rỉ sắt.
Vì thế, Hướng Tây Đông nọ không thể không đeo bao tay vào, rồi tiêu mất nửa ngày, mới mạnh bạo gỡ được cái chốt cửa này xuống.
Đặt tay trên cánh cửa, Hướng Tây Đông hít sâu, kéo cửa trong ánh mắt khẩn trương của đoàn kịch —-
Nhưng mà….
Cửa méo rục rịch.
Hướng Tây Đông sắc mặt đổi:
– Cái cửa này quá kì lạ, tôi vậy mà không mở được. Chết tiệt, trong nhà này chắc chắn có một con quỷ đạo hạnh cao thâm.
Thành viên tổ kịch đều hít sâu, bị dọa sợ khiếp. Trầm đạo khoa trương giựt vài củ tỏi, không thèm bóc vỏ đã thả vào mồm, mong trấn được tà.
Nghiêm Trạch nâng mắt.
Anh nói:
– Này, cậu thử đẩy vào xem.
Hướng Tây Đông bản năng nghe theo.
Ba giây sau.
Hướng Tây Đông bình tĩnh nhìn cửa mở ra, làm bộ kiểu mọi chuyện quá bình thường:
– Hầy, hóa ra cửa này là mở từ trong. Làm sợ bóng sợ gió một hồi, sợ bóng sợ gió thôi, mọi người đừng lo, có vị đại sư như tôi ở đây, ma quỷ làm sao dám lộng hành.
Mọi người: “…”
Nghiêm Trạch nhún vai, cũng không quan tâm tới kẻ giả cao thâm. Con quỷ đào kép trong chỗ này sớm bị anh xử lý, cứ để Hướng Tây Đông quậy đi, cũng chả sao.
Chỉ là… Hướng Tây Đông cũng nhắc nhở Nghiêm Trạch một chuyện.
Bây giờ Nghiêm Trạch đã nghĩ thông.
Nếu anh muốn nhanh chóng chấm dứt hợp đồng với Lê Hạo, tạm biệt giới giải trí, quay về rạp hát nhỏ tiếp tục đóng kịch nói, thì anh cần phải thật nổi tiếng, làm danh tiếng phòng làm việc của Lê Hạo vang xa.
Chờ đến lúc nhờ danh tiếng Lê Hạo có thể chiêu mộ vài vị nghệ nhân đang nổi khác, phòng làm việc hoạt động tốt, anh có thể lui rồi.
Vì vậy, Nghiêm Trạch nghĩ cách nổi tiếng.
Đối với anh,《Hơi thở sinh tồn》là một cơ hội quý giá để ra mắt công chúng. Tỉ lệ người xem cao, mấy ngày nay anh biểu hiện không tệ, nếu tham gia tuyên truyền phát sóng, nhờ vào nhiệt độ lúc trước, rất có thể sẽ có nhiều fan.
Mà nếu ‘chân nhân tú’ có nhiều người xem hơn, Nghiêm Trạch liền có nhiều fan hơn rồi.
Một mũi tên trúng hai đích.
Vậy vẫn đề là: How to ‘chân nhân tú’ được yêu thích.
— Có điểm bất ngờ, tất nhiên, sẽ làm phấn khích hơn.
Nghiêm Trạch tự hỏi. Con quỷ trong cổ trạch bị anh trị ngoan, nhưng vì hiệu quả chương trình, anh sẽ tốt bụng đóng góp xíu, cho Hướng Tây Đông một “kinh hỉ” nho nhỏ.
Lê Hạo đứng bên cạnh liếc nhìn, thì thấy Nghiêm Trạch vi diệu cười cười.
Chính xác mà nói về nụ cười Nghiêm Trạch, thì đó là—
S n*ng.
—
Trong phòng tăm tối.
Mấy năm gần đây nào ai ngó ngàng tới chỗ này, cũng không tu sửa, vẫn là bộ dáng năm đó. Hai ngày nay kịch tổ sử dụng đồ điện, đều nhờ vào máy phát điện.
Nghiêm Trạch lẹ tay, lúc Hướng Tây Đông mở cửa đã kịp lấy khăn ướt che kín mũi.
Không khí vẫn đục trong phòng lâu ngày ùa ra bên ngoài, mọi người trừ Nghiêm Trạch suýt nữa bị nó xông ngất. Hướng Tây Đông dẫn đầu bị nó phả vào mặt, suýt nữa bị ngộ độc không khí.
Nghiêm Trạch khinh bỉ nhìn Hướng Tây Đông: tên đó tự xung là đại sư, sao mấy việc bình thường thế này cũng không biết?
Anh lắc đầu, hiện giờ là thời đại mạt pháp, khác xa với thời phong thần của anh. Tuy oan hồn như tên đào kép kia vẫn còn, nhưng rất hiếm.
Đạo phái suy thoái. Có lẽ Hướng Tây Đông thật sự là truyền nhân của phái nào đấy, nhưng quá sa sút rồi.
Đây là thời đại bão lũ, không ai có thể ngăn lại sự phát triển của lịch sử.
— Cho dù là thần sứ như anh, cũng không thể.
Nghiêm Trạch có chút bàng hoàng, bỗng thấy nhớ quá khứ ghê.
Hướng Tây Đông hồi hồn, đi vào bên trong tìm kiếm một lúc, kêu lên sợ hãi, anh mới bị kéo từ trong mộng ra, nhìn bố trí của căn phòng.
Nương theo chút ánh nắng, anh nhìn thoáng qua: cả song cữu(1) bị đóng đinh lại, lúc cửa chưa mở, chính là một mật thất đúng nghĩa. Trên nền đá cẩm thạch còn dính một vệt đen, cứ như là máu bị đông lại.
Thật giống như hiện trường giết người.
Nhưng mà nghĩ tới bộ mặt thật với cái tính tình khóc nhè của tên đào kép trong đèn bàn… Nghiêm Trạch cho rằng vết máu này chắc là do làm ấy ấy gây ra đây mà.
Hướng Tây Đông lấy ra một cái ngọc thạch hình trụ(2) có tua rua, khoa tay múa chân với tổ camera man:
– Xem tôi tìm được gì, đây là—
Ngọc thạch kia mượt mà bóng loáng, Camera man vừa thấy, liền mặt đỏ tai hồng.
Vu Nhược Hàm đứng cạnh cũng không nhịn được xấu hổ che kín mặt.
Tràng vụ vội ho khan đứng lên:
– Hướng tiên sinh! Chương trình chúng tôi cho mọi lứa tuổi, thứ đó không phù hợp lên sóng…
Hướng Tây Đông lúc vào, chỉ nghĩ chỗ này có quỷ, sẽ không nghĩ tới phương diện khác. Cậu ta nghi ngờ hỏi:
– Sao lại đỏ mặt?
Hướng Tây Đống quơ quơ thứ trong tay:
– Đây không phải là gậy hàng ma sao?
Tràng vụ: “…”
Sau đó, Hướng Tây Đông tìm thấy quyển tranh cuộn.
Cậu ta làm trò mở cuộn tranh ra. Lúc thấy rõ nội dung thì.. cả kịch tổ đều xấu hổ vô cùng.
Hướng Tây Đông kinh ngạc:
– Sao vậy?
Cậu ta cầm lấy bức họa, trầm ngâm nói:
– Chủ nhân nơi này không đơn giản, căn cứ vào suy đoán của tôi, bức họa này hẳn là võ lâm bí tịch. Giống như《Dịch Cân Kinh》hoặc là《Trừ Tà Kiếm Pháp》vân vân… À mà tại sao luyện kiếm mà phải trần truồng nhỉ?
Nguyên Sướng nhịn không được nói ra tiếng lòng mọi người:
– Đại sư.. Bức tranh đó là Đông Cung…
Hướng Tây Đông: “…” Mẹ nó xấu hổ vãi.
—
Ngay lúc《Hơi thở sinh tồn》quay chụp rùm beng ở cổ trạch, thì ở Lâm thị xa vạn dặm cũng xảy ra chuyện không lớn cũng không nhỏ.
Những năm gần đây kịch suy sút, người xem kịch đã ít ngày một ít hơn. Thậm chí ở thành thị này cũng chỉ là thành thị cấp ba, dân trí cũng chưa cao, vậy mà rạp hát nhỏ vẫn quạnh quẽ như thường.
Nhưng hôm nay vậy mà có khách quí tới.
– Hướng Tổng.
Nữ bí thư ăn mặc khéo léo giỏi giang đứng bên cạnh một người nam nhân cao lớn, hai người thuộc tầng lớp thượng lưu này vốn nên đứng ở trong đại sảnh hội nghị chứ không phải đứng trước rạp hát nhỏ của Nghiêm Trạch này.
– Theo chúng tôi điều tra, tiểu thiếu gia mấy năm nay vẫn đợi chỗ này, mấy tháng trước, cậu ấy lại không làm vậy nữa.
Nam nhân được gọi Hướng tổng xoa cằm:
– Vậy sao? Nói tiếp đi.
Nữ bí thư cung kính nói:
– Chúng tôi phát hiện lúc tiểu thiếu gia rời đi, rạp hát này cũng có một vị diễn viên từ chức. Hơn nữa theo lời kể của người ở đây, một năm nay tiểu thiếu gia cứ dây dưa với tên diễn viên đó, còn đòi bao dưỡng đối phương.
– Chưa đủ lông đủ cánh đã nghĩ tới phụ nữ.
Nam nhân cười nhạo:
– Hướng Tây Đông nó biết chơi sao? Khổ cho nó nghĩ được, chẳng lẽ nằm trên giường đắp chăn nói chuyện phiếm là xong bao dưỡng?
Nữ bí thư đẩy kính mắt:
– Diễn viên đó là Nghiêm Trạch, là nam.
Hướng tổng: “…”
Nữ bí thư nhấn mạnh:
– Hơn nữa còn cao hơn thiếu gia, suất hơn thiếu gia.
Ý là: Tiểu thiếu gia nằm dưới là OK rồi.
Hướng tổng: “………………….”
– Trừ chuyện đó…
Nữ bí thư lại đẩy kính mắt:
– Chúng tôi phát hiện, vị Nghiêm tiên sinh này có quan hệ chặt chẽ với Lê Chính Thù, là tên mấy năm nay không chịu gia nhập Đạo phái, với con trai ông ta Lê Hạo. Hơn nữa, anh ta còn kí hợp đồng với Lê Hạo, làm nghệ nhân.
– Quan hệ chặt chẽ với Lê Chính Thù?
Hướng tổng trầm ngâm:
– Chẳng lẽ Nghiêm Trạch là vị mà Đạo phái chúng ta luôn một mực tìm kiếm?
– Rất có thể.
Hướng tồng phất tay:
– Nếu là vị kia, thì việc lớn rồi… Đúng rồi, cô nói anh ta là nghệ nhân? Vậy tư liệu không khó tìm. Cho cô nửa ngày, tôi muốn có tư liệu của anh ta, toàn bộ.
(1):
(2): là cái này nè, và với kinh nghiệm đọc đam của tui, tui mạn phép đoán cái này dùng để nhét chỗ ấy