Yêu cầu do Nhị Hắc đưa ra làm Hướng Vi tỉnh cả ngủ, trong đầu rối rắm.
Vất vả mãi cô mới làm Giang Thành sáng tỏ hiểu lầm, làm cho cậu ấy tin rằng cô không thích cậu ấy, giờ tự nhiên chạy lại ôm yêu thương một cái thì khác gì kiếm củi ba năm thiêu một giờ?
Nhưng nếu không làm theo yêu cầu của Nhị Hắc, cô sợ cô không vượt qua được bài thi sát hạch sắp đến.
Tuy rằng có Giang Thành phụ đạo cho một chút, cô cũng cảm thấy mình tiến bộ không ít, nhưng vì điểm bắt đầu quá thấp nên mặc dù có tiến bộ thì vẫn chưa đạt tiêu chuẩn.
“Nhị Hắc à, có phải mày không muốn tao vượt qua kỳ thi nên cố ý khó xử tao đúng không?” Hướng Vi lực bất tòng tâm hỏi.
Nhị Hắc thản nhiên: “Như thế thì có gì mà gọi là khó xử chứ? Hay là đổi sang bắt cô hôn chủ nhân nhà ta…”
“…”
Đến cả nụ hôn yêu thương cũng có rồi, hình như dạo này nó xem nhiều truyện tình cảm quá rồi thì phải.
Hướng Vi: “Có thể đổi yêu cầu khác không? Loài người chúng ta không thể tùy tiện ôm người khác phải, nếu không sẽ có hiểu lầm.”
Nhị Hắc: “Vậy thì cô đừng có làm tùy tiện là được.”
“…” Không được ôm yêu thương tùy tiện?
Càng dễ bị hiểu lầm hơn đó!!!
Hướng Vi cảm thấy rõ ràng là Nhị Hắc cố ý làm cô khó xử, nhưng cô lại không thể nào từ chối được. Lần thi sát hạch này, cô bắt buộc phải đạt tiêu chuẩn của trường, để Hướng Minh Cường tin tưởng rằng cô còn có thể nỗ lực học hành.
Nhưng mà, phải làm như thế nào mới không bị Giang Thành hiểu lầm để gửi cho cậu ta một cái ôm yêu thương đây?
Hướng Vi nghĩ rồi lại nghĩ, nghĩ đến mất ngủ cũng không nghĩ ra được cách nào. Ngày hôm sau, lúc đi học, cả người cô đều uể oải.
Tiết học gần cuối buổi chiều, Tần Khả Viện bỗng nhiên nói: “Vi Vi, lớp trưởng có tổ chức trò chơi “nói thật hay mạo hiểm” cho mọi người cùng chơi sau khi tan học, cậu có muốn ở lại tham gia không? Sau khi kết thúc còn có liên hoan nữa.”
“Ngày mai kiểm tra rồi, mình nghĩ…”
Hướng Vi đang định từ chối, bỗng nhiên đầu bã đậu mười mấy năm đột nhiên thông minh bất ngờ…
Nếu như vào lúc chọn mạo hiểm mà ôm Giang Thành, cậu ấy sẽ không hiểu lầm đúng không?
Nhưng mà, điều kiện đầu tiên là Giang Thành cũng phải tham gia trò chơi, đã thế phải có người yêu cầu cô “ôm Giang Thành” mới được.
“Có những ai tham gia vậy?” Hướng Vi hỏi.
Tần Khả Viện lắc đầu: “Không biết. Danh sách ở chỗ lớp trưởng đó. Cậu thử đi hỏi lớp trưởng coi.”
Hướng Vi: “Để lát nữa nói sau vậy.”
Liên hoan trước khi thi là lệ thường của lớp học, chủ yếu là muốn mọi người thoải mái. Từ trước đến nay cô chưa từng tham gia, không biết Giang Thành…
“Nhị Hắc, chủ nhân nhà mày trước kia có tham gia liên hoan lớp trước khi thi không?” khi Tần Khả Viện đi nhà vệ sinh, Hướng Vi thì thầm hỏi Nhị Hắc.
Nhị Hắc: “Cái kiểu tụ họp nhàm chán này thì chủ nhân nhà ta không có hứng thú tham gia đâu.”
“…”
Ý tứ chính là Giang Thành chưa từng tham gia.
Aizzz, mười mấy năm mới thông minh được một lần như vậy mà lại không có tác dụng sao?
Hướng Vi buồn bã, trong lòng rối tung như búi tơ vò…
Nhị Hắc: “Nhưng mà cũng không biết được, biết đâu cậu ta đang chán thì sao?”
“……”
Chuyện này chắc là xác suất 0.000000001% đi.
Trong lòng rối rắm trải qua hết một tiết học, Hướng Vi ôm 0.000000001% hy vọng này đi hỏi thăm lớp trưởng.
Cô chậm rì rì đi đến chỗ lớp trưởng Thẩm Hạo đang ngồi, cười tủm tỉm hỏi: “Lớp trưởng, sau khi tan học hôm nay có tụ họp hả?”
Hướng Vi chủ động đến gần làm Thẩm Hảo cực kỳ kinh ngạc, thậm chí có thể nói là thụ sủng nhược kinh. Trước kia, cô ấy chỉ có lúc nộp quỹ lớp mới có thể tới tìm cậu, đã vậy còn cực kỳ ít cười ngọt ngào như vậy với cậu.
Cô ấy chính là bình hoa cực phẩm trong bình hoa, đẹp đến mức không gì sánh được, bây giờ lại khóe môi hơi cong với mặt mày tươi cười, thực sự giống như phóng điện người khác.
Thẩm Hạo không dám nhìn thẳng vào mắt Hướng Vi: “Chuyện này, bạn học Hướng Vi à, có chuyện gì thì nói, đừng có cười với mình có được không? Mình chịu không nổi.”
Hướng Vi: 囧.
Cô chỉ muốn tỏ vẻ thân thiện thôi mà.
“Thật xin lỗi.” Hướng Vi vội vàng giấu đi cái vẻ mặt tươi cười vì có việc nhờ vả này, hỏi Thẩm Hạo: “Hôm nay tụ họp có nhiều người không?”
Thẩm Hạo: “Phần lớn bạn trong lớp đều tham gia. Dù sao cũng là lần thi đầu tiên của lớp 11, tất cả mọi người đều muốn cầu nguyện với đại thần “chỉ cần thi là qua”.”
Đại thần “chỉ cần thi là qua”?
Lần đầu tiên cô nghe đến tên của vị thần này đấy.
Đó cũng là vì Thẩm Hạo muốn cổ vũ mọi người tích cực tham gia các hoạt động tập thể nên đã mời vị cao tăng ở chùa Phổ Đà đến nói chuyện. Mỗi lần tụ họp trước khi thi thì hoạt động đầu tiên chính là cầu nguyện vị đại thần “chỉ cần thi là qua”.
Nghe tên của vị kia y hệt như giáo chủ tà giáo vậy.
Mà lớp trưởng Thẩm cũng vì thành tích nên cũng thật liều quá rồi.
“Vậy những bạn học không lo lắng về chuyện thi cử thì có tham gia không?” Hướng Vi lại hỏi.
Thẩm Hạo: “Không chắc chắn. Như mình thì có tham gia.”
“Mình không nói cậu.”
“Vậy cậu nói ai?”
“À chuyện này…”
Hướng Vi sợ bị người khác nhìn thấy suy nghĩ trong lòng, vội vàng xấu hổ xua tay: “Mình chỉ thuận miệng hỏi một chút thôi.”
“Cậu muốn đăng ký à?”Thẩm Hạo lại hỏi.
Hướng Vi: “Để mình nghĩ lại một chút đã.”
“Mình ghi tên của cậu rồi. Sau khi tan học thì đừng đi nhé.”
“…”
Nếu như lớp trưởng có thể ghi luôn cả tên của Giang Thành thì tốt quá rồi. Nghĩ đến đây, Hướng Vi theo bản năng mà nhìn sang, vừa ngẩng đầu đã bốn mắt chạm nhau với Giang Thành.
Vì bất ngờ nên ai cũng ngẩn người.
Cô chủ động mỉm cười với cậu ấy.
Cậu ấy cũng cong khóe môi lên một chút, nhưng vẻ tươi cười kia không chân thật, nhìn qua giống như đang ứng phó với mọi người mà cười.
“Nhị Hắc, chủ nhân nhà mày nhìn có vẻ không vui.” Sau khi trở lại chỗ ngồi, Hướng Vi hỏi Nhị Hắc.
Kết quả lại nghe thấy Nhị Hắc cười lạnh, trên mặt bày ra mấy chữ “Ta chỉ cười thôi và không nói gì”.
Hướng Vi: “…”
Cô làm sai cái gì à?
Tại sao Nhị Hắc lại tỏ thái độ “tại sao cậu ta không vui không lẽ cô không biết”? Nghĩ đến đây, Hướng Vi quay lại nhìn về phía Giang Thành, cậu đang nói chuyện cùng Nguyên Dã, không biết có phải cảm nhận được ánh nhìn chăm chú của cô mà bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn lại.
Trong một chớp mắt, bốn mắt chạm nhau, Hướng Vi cảm thấy có chút sợ hãi, không trốn được nên đành quay đầu đi, tim đập loạn lên.
Nguy hiểm quá.
Thiếu chút nữa bị phát hiện rồi.
Ơ khoan đã, cô không làm chuyện gì trái với lương tâm, làm sao phải chột dạ chứ?
Giang Thành nhìn bóng dáng của Hướng Vi chằm chằm một lúc lâu sau mới đem ánh mắt thu hồi, tiếp tục nói chuyện với Nguyên Dã: “Cậu vừa nói cái gì?”
“Mình hỏi cậu buổi tối có muốn đi ăn xiên nướng không?” Nguyên Dã nhịn không được mà trợn mắt. Những lời này cậu ta đã nói ba lần rồi đó.
Khi nói lần thứ nhất, Giang Thành đang nhìn Hướng Vi.
Khi nói lần thứ hai, Giang Thành đang nhìn Hướng Vi.
Khi nói lần thứ ba, Giang Thành vẫn đang nhìn Hướng Vi.
Người anh em à, cậu có thể kiềm chế một chút không?
Đối phương còn là loại người bình hoa mà cậu ghét nhất còn gì?
“Buổi tối có việc rồi.” Giang Thành nhàn nhạt nói.
Nguyên Dã: “Có việc gì? Sao mình không biết?” Trái tim Nguyên Dã bị tổn thương sâu sắc.
Cậu với Giang Thành từ nhỏ đã chơi với nhau, bất kể chuyện gì cũng cùng nhau làm. Bây giờ Giang Thành lại “có việc” mà cậu không hề biết.
Không lẽ nào…
Nguyên Dã đang định hỏi Giang Thành có phải hẹn hò với Hướng Vi hay không, nhưng lời nói còn chưa ra khỏi miệng đã nghe cậu ta bình thản đáp:
“Tham gia tụ họp trước khi thi.”
“……”
Không phải cậu nói đó là thứ hoạt động ngu ngốc sao?
Mới nói ba phút trước.
Thật muốn hỏi cậu ta rằng tự vả miệng có đau không?
Dĩ nhiên, những lời này Nguyên Dã chỉ dám nghĩ ở trong lòng. Không cần nghĩ cậu cũng biết vì sao tự nhiên Giang Thành lại đổi ý.
Còn không phải vừa rồi Hướng Vi đi đăng ký sao? Còn mặt dày nói thật hay.
Nhưng rồi cậu cảm nhận được một luồng áp lực thật lớn ở bên cạnh…
Không cần quay đầu nhìn cậu cũng biết áp lực ấy từ đâu ra, thôi, cậu cũng nên đi đăng ký vậy.
….
Một tiết học cuối cùng kết thúc thật nhanh, giờ tụ họp cũng đã được hẹn trước.
Việc đầu tiên khi tụ họp là chơi trò chơi trên đám cỏ ở sân tennis. Mọi người ngồi thành một vòng tròn trên chiếu.
Hướng Vi còn đang nghĩ chuyện làm sao để ôm Giang Thành một cái ôm yêu thương thì Thẩm Hạo tuyên bố trò chơi bắt đầu, cô mới vội phục hồi tinh thần.
Nhưng vừa ngẩng đầu, cô đã thấy Giang Thành đang ngồi ở phía đối diện, cũng đang nhìn cô.
Hướng Vi mừng đến mức muốn hét lên.
Thật tốt quá! Giang Thành cũng tham gia hoạt động này.
Tưởng tượng đến cảnh đã có thể thực hiện kế hoạch thông minh bất ngờ kia, Hướng Vi vui mừng không thôi, nên hoàn toàn không che giấu vui vẻ trong lòng, miệng nở một nụ cười ngọt ngào, từ khóe miệng đến đuôi mắt đều cong cong hạnh phúc.
Giang Thành nhìn đến ngây người, rồi cậu cũng mỉm cười, cách một khoảng không gian mà cười với cô. Khóe miệng cong lên nhẹ nhàng làm mê mẩn một đám người xung quanh.
Thẩm Hạo: “…” Hai cái người này có thể đừng phóng điện lung tung có được không?
“Khụ khụ” Thẩm Hạo muốn thức tỉnh hai người đang phóng điện gây choáng cả tập thể nên lại lặp lại lần nữa quy tắc trò chơi, giọng nói không khỏi to hơn một chút: “Như mình vừa nói, ở đây có 54 lá bài, đã bỏ đi mấy lá poker. Mỗi người rút hai lá, nếu rút phải hai lá giống hoa văn hoặc màu sắc thì phải chịu phạt, lựa chọn nói thật hoặc mạo hiểm.”
“Bây giờ bắt đầu xào bài.”
…
Một phút sau, mọi người bắt đầu rút bài.
Hướng Vi không bị phạt.
Đợt thứ hai…
Hướng Vi không bị phạt.
Đợt thứ ba… thứ tư… thứ năm…
Hướng Vi vẫn không bị phạt.
Đến lần thứ sau, cô lên tinh thần rút bài, sau đó cầm hai lá bài cầu khấn thiên linh linh địa linh linh nửa ngày mới dám rón rén mở một góc ra xem.
“Vi Vi, cậu đang làm gì thế?” Tần Khả Viện vẻ mặt kỳ quái hỏi.
“À… mình sợ bị phạt nên muốn biến chúng nó thành không giống nhau.” Hướng Vi trái lương tâm mà nói dối.
Lập tức, đầu Tần Khả Viện đầy vạch đen: “Cậu cho rằng cậu có khả năng đặc biệt sao? Vô dụng thôi. Mà nhìn kìa, kia là hai lá bài cùng màu sắc và hoa văn kìa.”
Hả?
Hướng Vi ngây người một lúc, mới dám mở ra xem.
“Mình bị phạt.” Giọng nói của cô bình tĩnh nhưng trong lòng đang nhảy nhót vui sướng. A a a a, cuối cùng cũng đến lượt mình bị phạt.
Tần Khả Viện không biết suy nghĩ trong lòng Hướng Vi, an ủi nói: ‘Đừng lo lắng, cậu xinh đẹp như vậy thì mọi người sẽ không làm khó dễ cậu đâu. Có khi chỉ cho cậu nhảy lò cò một vòng.”
Hướng Vi: “……”
Cầu xin mọi người, hãy đến làm cô khó xử đi.
Hướng Vi kêu la trong lòng, nhưng trên mặt lại không có biểu cảm gì, yên lặng đi đến giữa vòng tròn, chờ đợi bị trừng phạt.
Người đầu tiên nói chuyện là Thẩm Hạo.
“Hướng Vi là lần đầu tiên tham gia, chúng ta không nên làm khó cô ấy. Hay là phạt cô ấy nhảy lò cò một vòng?”
Hướng Vi: “……………………”
Thế mà Tần Khả Viện lại đoán trúng rồi.
Im lặng một lúc, Hướng Vi hỏi: “Vậy mình phải nhảy sao?”
Những lời này ngụ ý là “mấy người không cần suy xét lại à? Ví dụ như trừng phạt mình ôm Giang Thành gì đấy…”
Nhưng mà không có ai hiểu ngụ ý của cô, mọi người đều sôi nổi gật đầu, biểu cảm đều là “cậu nhảy nhanh một chút, nhảy xong thì chúng ta chơi tiếp”.
Hướng Vi: “……”
Quá tuyệt vọng.
Cô không thể chủ động yêu cầu ôm Giang Thành được.
Cho đến khi Hướng Vi sắp từ bỏ, Giang Thành bỗng nhiên nói:
“Đổi cái khác đi.”
Hướng Vi nghe vậy, trong tức khắc trước mắt sáng ngời, chờ mong nhìn về phía cậu ấy, dùng ánh mắt dò hỏi: Đổi cái gì?
Ánh mắt kia rơi vào mắt Giang Thành chính là phóng điện không kiêng nể mà. Khóe miệng cong lên, cậu nói: “Đi một vòng quanh chỗ ngồi.”
Hướng Vi: “……” Thật đúng là một cái so với một cái tốt bụng mà.
“Nhảy lò cò dễ té ngã.” Giang Thành lại nói, trong giọng nói trầm thấp bình thản đều tràn đầy cưng chiều.
Mọi người có lời muốn nói: Còn chưa công khai theo đuổi nhau mà đã đi rắc thức ăn cho chó(1) rồi. Nếu sau này yêu đương thật thì có phải để chúng tôi bội thực thức ăn cho chó không vậy? Tuy rằng trong lòng mọi người đều từ chối chén thức ăn cho chó này, nhưng đại ca đã lên tiếng thì đâu ai dám từ chối.
Vì thế mọi người bèn phụ họa sôi nổi: “Đúng vậy đúng vậy, đại mỹ nhân “đội sổ” không thể bị ngã được, chỉ cần đi một vòng xung quanh là được rồi.”
Hướng Vi: “……………………”
Giải thích: (1): Thức ăn cho chó: Ở Trung Quốc, người độc thân được gọi là cẩu độc thân, cẩu FA,… Những hành động yêu đương công khai trước mặt người độc thân được gọi là rải cẩu lương (ném thức ăn cho chó). Vì vậy, thức ăn cho chó có thể hiểu là những hành động yêu đương tình cảm công khai lộ liễu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...