Nhan Nhã Tịnh thật sự vui thay cho Tô Thu Quỳnh, mọi người đều không mù, đều nhìn ra Lâm Tiêu có bao nhiêu thích Tô Thu Quỳnh, ở bên Lâm Tiêu, cô ấy mới có thể có được hạnh phúc chân chính.
Tô Thu Quỳnh cũng rất quan tâm đến tiến triển của Nhan Nhã Tịnh và Lưu Thiên Hàn, cô ấy lo lắng nhìn cô, “Nhã Tịnh, cậu với Anh Lưu bây giờ vẫn chưa tái hợp sao?”
“Chắc là sắp tái hợp rồi.
”
Nhan Nhã Tịnh nói đúng sự thật với Tô Thu Quỳnh, “Bây giờ, đổi lại là Anh Lưu cầu xin tái hợp rồi, thật ra mình còn muốn tái hợp hơn so với anh ấy, nhưng lúc trước anh ấy đáng giận quá, mình phải ghìm lại, không thể để anh tự mãn.
”
Còn đắc ý tự mãn đến mức truyền ra tin đồn với sao nữ luôn, sao anh không lên trời luôn đi!
“Nhã Tịnh, cậu thật ghê gớm nha, lại có thể khiến Anh Lưu chủ động cầu xin tái hợp!” Tô Thu Quỳnh cười nhẹ một tiếng, trong đôi mắt trong sáng rõ ràng mang theo nét giảo hoạt, “Mình cũng ủng hộ cậu dền dứ với Anh Lưu lâu một chút, để xem sau này anh ấy còn dám nói chia tay với cậu hay không!”
“Thật ra, lần này Anh Lưu chủ động yêu cầu tái hợp là do mình chơi chút mưu kế nhỏ.
”
Loại chuyện này, Nhan Nhã Tịnh sẽ không nói với Anh Lưu, nhưng cô sẽ không dấu Tô Thu Quỳnh, “Mình biết chuyện mà anh Lưu để ý nhất, chính là mình coi anh ấy thành thế thân, mình không yêu anh ấy.
Cho nên, mình cố ý giả vờ ngủ, trong mơ gọi ra tên của anh ấy, còn nói mình không muốn anh ấy sánh đôi với Cung Tư Mỹ.
”
“Thu Quỳnh, nếu như không phải đang tỉnh táo, mình sẽ không thể nào gọi ra tên anh hai trong lúc ngủ mơ, bởi vì anh hai là Lưu Gia Thành, trong lòng mình chỉ có Anh Lưu, sao có thể gọi ra tên của Lưu Gia Thành chứ!”
“Nhã Tịnh, cậu làm không hề sai, có đôi lúc, trong tình yêu cũng cần chơi bày chút mưu kế nhỏ, đợi sau này Anh Lưu khôi phục trí nhớ, anh ấy sẽ thông cho với cậu.
Nhan Nhã Tịnh và Tô Thu Quỳnh nói những lời này, đều là giao tiếp bình thường nhất giữa phụ nữ với nhau, bọn họ ai cũng không ngờ tới, những lời bọn họ vừa nói đều bị người có lòng nghe lén.
Nhan Nhã Tịnh và Tô Thu Quỳnh nói chuyện được một lúc, Lâm Tiêu đã chuẩn bị xong bữa tối.
Tài nấu nướng của Tô Thu Quỳnh đương nhiên tốt hơn nhiều so với Lâm Tiêu, ăn đồ ăn mà cô ấy nấu, Lâm Tiêu cũng sẽ cảm thấy rất rất hạnh phúc.
Nhưng anh không nỡ để Tô Thu Quỳnh xuống bếp.
Nhìn bốn món một canh bày trên bàn, Nhan Nhã Tịnh nhịn không được cảm thán, “Đại đạo diễn Lâm đều có thể làm đại đầu bếp rồi!”
“Còn ổn đi.
” Lâm Tiêu cũng không khiêm tốn, anh ta quay người muốn bế Tô Thu Quỳnh đến ăn cơm, nhưng nghĩ tới Nhan Nhã Tịnh đang ở đây, anh ta vẫn là khiêm tốn không khoe ân ái.
Nhan Nhã Tịnh cảm thấy bản thân mình lì ở chỗ Tô Thu Quỳnh bên này, có chút giống bóng đèn bự, nhưng cô chính là không muốn về Tầm Viên.
Vừa rồi cô đã nhận được tin nhắn của Anh Lưu, anh nói anh ở Tầm Viên đợi cô.
Cô cố ý để anh đợi.
Nhan Nhã Tịnh cầm đũa lên, đang muốn nghiêm túc nếm thử tay nghề nấu nướng của Lâm Tiêu, điện thoại của cô đột nhiên vang lên.
Là tin nhắn của Nhan An Bảo gửi đến.
“Mami, mami đang ở đâu thế? Sao còn chưa về nhà?”
“Mẹ đang ở chỗ dì Thu Quỳnh con.
”
Dường như ngay lập tức, Nhan Nhã Tịnh lại nhận được một tin ngắn do Nhan An Mỹ gửi tới, “Mami, mami ở bên chỗ dì Thu Quỳnh với chú Lâm Tiêu làm bóng đèn, phát sáng phát nhiệt, quấy rầy người ta tương thân tương ái, lương tâm của mami không thấy đau sao?”
Nhan Nhã Tịnh, “…”
Còn tương thân tương ái? Cái con nhóc ranh Nhan An Mỹ đây là học với của ai?
Còn nữa, cô mới không phải là bóng đèn nhé! Rõ ràng Lâm Tiêu mới là bóng đèn của cô với Thu Quỳnh!
Nhan Nhã Tịnh vẫn chưa hoàn hồn lại từ tương thân tương ái, lại nhận được tin nhắn trả lời của Nhan An Bảo, “Mami, daddy kêu mami về ăn cơm.
”
Xuỳ…
Nhan Nhã Tịnh xém tí bị nước miếng của chính mình sặc chết, Anh Lưu kêu cô về ăn cơm?
Sao cứ có cảm giác như Anh Lưu là mẹ cô vậy nhỉ!
Tin nhắn của Nhan An Mỹ cũng gửi tới rất nhanh, “Mami, mami mau trở về đi! Daddy ngồi trông chừng một bàn đồ ăn không nói chuyện, cũng không ăn, con có một loại dự cảm, mami còn không về, daddy sẽ đem con với anh ăn mất!”
“Mami, daddy rất đáng sợ, mami mau về cứu cứu con với anh đi!”
Nhan An Bảo chịu không nổi nhất là loại hành vi động một chút liền giả bộ đáng thương của Nhan An Mỹ, nhưng vì để mami và daddy mình sớm ngày tương thân tương ái, cậu vẫn là căng da đầu mà gửi cho Nhan Nhã Tịnh một câu, “Mami, con cũng sợ hãi! Daddy đáng sợ quá đi mất, con với An Mỹ đều sắp bị daddy doạ chết rồi!”
Nhan Nhã Tịnh hiểu rõ hai đứa nhóc nhà mình hơn ai hết, cô mới không tin bọn nó thật sự sẽ bị Lưu Thiên Hàn doạ chết.
Hai cái đứa nhóc này, trời sập cũng không sợ, lại sẽ sợ gương mặt thối đó của Anh Lưu?
Có điều, Nhan Nhã Tịnh sâu sắc nhận thấy, Anh Lưu xị mặt doạ bọn trẻ sẽ không có lợi cho sự hài hoà trong gia đình, nghĩ rồi lại nghĩ, cô vẫn là lần lượt trả lời cho hai đứa nhỏ một câu, mẹ bây giờ liền về.
Vừa nhận được câu trả lời của Nhan Nhã Tịnh, Nhan An Mỹ liền háo hức lắc mông chạy tới trước mặt Lưu Thiên Hàn, “Bác hai, mami nói mami sẽ về ngay.
Bác hai, cháu đã giúp bác lừa mami về, bác phải kể chuyện cô bé quàng khăn đỏ cho cháu!”
Kể chuyện?
Lưu Thiên Hàn nhíu mày, anh sao có thể kể cho nhóc con câu chuyện cổ ấu trĩ như vậy?!
Rõ ràng chính là kéo thấp IQ của anh!
Trong lòng trong mắt Lưu Thiên Hàn tràn ngập ghét bỏ, nhưng đối mặt với ánh mắt trông mong của Nhan An Mỹ, anh làm thế nào cũng không nói ra được lời cự tuyệt.
Không chỉ có vậy, sợ gương mặt núi băng này của mình sẽ doạ đến cô bé, anh còn tương đối hài hoà kéo kéo môi, “Được.
”
Nhan An Mỹ thích nhất là nghe chuyện cổ tích, nghe thấy Lưu Thiên Hàn đồng ý kể chuyện cho cô bé, cô bé không cần nói có bao nhiêu mừng rỡ.
Cô bé cười híp mí rúc vào bên cánh tay anh, “Bác hai, ngày xửa ngày xưa có một cô gái nhỏ tên là cô bé quàng khăn đỏ… bác mau chút kể cho cháu đi mà.
”
“Ngày xửa ngày xưa, có một cô gái nhỏ tên là cô bé quàng khăn đỏ…”
Khoé môi Lưu Thiên Hàn co rút một cái, tiếp tục không biểu cảm mà kể chuyện cô bé quàng khăn đỏ, “Có một ngày, cô bé đi đến nhà bà ngoại, trong khu rừng rậm, cô bé gặp phải một con sói xám bự.
”
“Sói xám bự ăn mất bà ngoại của cô bé quàng khăn đỏ, rồi ăn luôn cô bé quàng khăn đỏ…”
Lưu Thiên Hàn đang muốn tiếp tục kể, Nhan An Mỹ đột nhiên đầy mặt đau khổ nói, “Bác hai, tại sao chuyện cô bé quàng khăn đỏ mà bác và mami kể lại không giống nhau? Mami không kể không phải như vậy.
”
“Hả? Vậy mami cháu kể như thế nào?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...