Hậu quả tự gánh?
Trong lòng Nhan Nhã Tịnh vốn dĩ còn có chút sợ đối với Anh Lưu, giờ nhìn thấy tin nhắn mang theo ý tứ uy hiếp rõ ràng mà anh gửi cho cô, cô đột nhiên cười lên.
Đàn ông, thật dễ thay đổi!
Hồi sáng anh còn dỗ dành cô để cô tái hợp với anh, bây giờ cô vẫn còn chưa chấp nhận đâu, anh lại dám uy hiếp cô!
Hừ!
Anh chảnh như vậy, đời này cô cũng không tái hợp với anh! Cùng lắm thì làm bạn tình suốt đời đi, làm đến già!
Mặc dù giận đến phồng mũi trợn mắt, nhưng sau khi nhìn lại màn hình điện thoại của mình một lần nữa, Nhan Nhã Tịnh vẫn biết thân biết phận mà đi xuống lầu.
Vu Tiếu và Hà Hân Nghiên không biết đến sóng ngầm cuồn cuộn giữa Nhan Nhã Tịnh và Lưu Thiên Hàn, bọn họ đương nhiên cho rằng Nhan Nhã Tịnh đi xuống là để gặp Cậu Thẩm.
Bọn họ là những người vui mừng nhất khi thấy Nhan Nhã Tịnh có được mùa hoa thứ hai, hai người đưa mắt nhìn nhau một cái, cũng vội vàng theo bước Nhan Nhã Tịnh đi xuống, quyết định cùng Cậu hai Lưu cổ vũ trợ uy cho Cậu Thẩm.
Sau khi vào thang máy, Hà Hân Nghiên còn không nhịn được cảm thán, “Nếu tôi mà có được người anh trai tốt như Cậu hai Lưu thì tốt rồi! Thật hy vọng lúc trai đẹp tỏ tình với tôi, bên người tôi cũng có thể đứng một người anh trai tốt như vậy!”
Vu Tiếu không chút nể tình mà tổn thương cún độc thân, “Muốn có anh trai? Cô vẫn nên tìm được bạn trai trước đi đã!”
Nghe đến hai chữ bạn trai này, Hà Hân Nghiên thoắt cái héo rũ xuống, người đã từng yêu đương qua, mãi mãi không thể hiểu được nỗi đau của kẻ độc thân từ trong trứng.
Dù cho bây giờ bạn trai đã ra đời hay chưa cô còn không biết, nhưng cô vẫn rất hâm mộ chủ nhiệm Nhan có thể có người anh trai tốt như Cậu hai Lưu!
Hà Hân Nghiên đang chìm đắm trong khát vọng đối với anh trai, Vu Tiếu cũng đầy mặt say sưa mở miệng, “Tôi cũng muốn có người anh trai như Cậu hai Lưu vậy! Gương mặt lạnh lùng cấm dục đó của Cậu hai Lưu, vừa nhìn liền biết là siêu cấp muội khống! Nếu tôi mà là em gái anh ấy, tôi sẽ hạnh phúc chết mất!” (*Muội khống: chỉ người anh trai có chấp niệm điên cuồng, yêu quý mê muội với em gái mình).
Nhan Nhã Tịnh không đi cùng lượt thang máy với Hà Hân Nghiên và Vu Tiếu, cô đương nhiên không nghe được đoạn đối thoại của các cô ấy.
Nếu như nghe được được lời nói của các cô ấy, cô chắc chắn phải trực tiếp trợn trắng mắt.
Lần này, Thẩm Quyện thực đã lãng phí không ít sức người sức của, bóng bay trên bầu trời, vẫn đang được tăng thêm bằng tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được.
Nhan Nhã Tịnh đứng ở cổng bệnh viện, có chút thất thần nhìn bóng bay trên bầu trời, trước kia đã từng, cũng có một người đàn ông thả đèn Khổng Minh khắp nửa bầu trời đêm, rồi cầu hôn với cô dưới cơn mưa cánh hoa hồng, chỉ đáng tiếc, người đàn ông đó, đã quên mất những hồi ức đẹp nhất giữa bọn họ.
(*Đèn Khổng Minh: đèn trời).
Thẩm Quyện thả bóng bay đầy trời thanh thế to lớn như vậy, thu hút không ít người vây xem, cũng có người nhận ra, chính giữa quảng trường có hai người đàn ông đang đứng, một vị là Cậu hai Lưu danh tiếng lẫy lừng, một vị là Cậu Thẩm như người ngọc, người đi đường nhao nhao dừng chân vây xem, hận không thể đem sợi tóc của Cậu hai Lưu và Cậu Thẩm đều chụp vào trong điện thoại.
Đối với hết thảy chuyện này, Lưu Thiên Hàn hoàn toàn không có cảm giác, tầm mắt của anh, chớp cũng không chớp một cái khoá lên điên thoại trong tay anh, điện thoại của anh mãi vẫn chưa nhận được tin nhắn trả lời của Nhan Nhã Tịnh, sắc mặt của anh càng thêm âm trầm như nước.
Gân xanh trên mu bàn tay anh, giật đến ghê gớm, đặc biệt là khi anh nhìn thấy Nhan Nhã Tịnh đứng ở cổng bệnh viện, huyệt thái dương của anh đều bắt đầu giật.
Người phụ nữ này, còn thật sự xuống rồi a!
Lưu Thiên Hàn theo tầm mắt của Nhan Nhã Tịnh, cũng chầm chậm nhìn hướng lên trên, khi anh ý thức được cô đang nhìn bóng bay đầy trời, gương mặt tuấn tú của anh trực tiếp đen đến tím tái.
Hừ!
Cô nhìn đến cũng thật nhập tâm nha!
Cô như thế này, là đã bị thủ đoạn theo đuổi ấu trĩ của vị Cậu Thẩm này làm cho cảm động rồi sao?
Lưu Thiên Hàn trước giờ buồn giận không hình không sắc, bị Nhan Nhã Tịnh chọc tức tới mức gương mặt tuấn tú đều bắt đầu biến dạng, ừm, muốn đánh gãy chân người nào đó.
Vốn dĩ, quần chúng vây xem chụp ảnh còn đang chụp đến vui sướng, nhưng gương mặt tuấn tú của Lưu Thiên Hàn đen sầm đến quá đáng sợ, bọn họ rốt cuộc không dám tiếp tục không kiêng nể gì mà chụp anh nữa.
Thẩm Quyện cũng không thích người khác chụp ảnh anh ta, nhưng hôm nay ngoại lệ.
Anh ta trước giờ khiêm tốn, không giỏi làm những chuyện lãng mạn dỗ vui con gái, nhưng sau khi Thịnh Vân Hiên nói chuyện với anh ta xong, anh ta tính đập nồi dìm thuyền, theo đuổi Nhan Nhã Tịnh đến nơi đến chốn một lần.
Thịnh Vân Hiên nói, bà không nên tác hợp anh ta với Nhan Nhã Tịnh, bà cũng hy vọng anh ta và Nhan Nhã Tịnh sau này làm bạn bè là được.
Nhưng Thẩm Quyện không muốn làm bạn bè với Nhan Nhã Tịnh.
Khi anh ta quen biết cô, cô còn chưa thành niên, anh ta vẫn luôn đợi cô lớn lên, nhưng sau khi cô lớn lên, bên người cô đã có người khác mất rồi.
Hiện giờ, cô cuối cùng cũng trở lại độc thân, anh ta sao có thể từ bỏ cô gái mà anh ta đã đợi chờ nhiều năm như vậy!
Thẩm Quyện biết, hôm nay Nhan Nhã Tịnh rất có thể sẽ từ chối anh ta, nhưng anh ta tin rằng, có công mài sắt có ngày nên kim, chỉ cần anh ta cố gắng, rồi sẽ có một ngày cô sẽ đón nhận anh ta.
Anh ta hôm nay bày ra trận thế lớn như thế này còn có một nguyên nhân rất quan trọng nữa, người đàn ông đang đứng bên cạnh anh ta, khiến anh ta có cảm giác nguy cơ rất nồng đượm.
Cậu hai Lưu và Nhan Nhã Tịnh, thân phận của hai người bọn họ đã định là không thể nào ở bên nhau được, nhưng trực giác của đàn ông vẫn nói cho anh ta biết, Cậu hai Lưu là tình địch lớn nhất của anh ta.
Lúc Hà Hân Nghiên và Vu Tiếu đi ra, Nhan Nhã Tịnh vẫn còn đang đứng ngốc ở trước cổng bệnh viện, Hà Hân Nghiên vội vàng đẩy cô một cái, “Chủ nhiệm Nhan, chi đứng ở đây làm gì! Cậu Thẩm ở đối diện đó kìa! Chủ nhiệm Nhan, đi đi, dùng sự nhiệt tình của chị chinh phục Cậu Thẩm!”
Nhan Nhã Tịnh vẫn còn chưa hồi thần lại, cô đã bị Vu Tiếu và Hà Hân Nghiên lôi đi đến quảng trường đối diện.
Nhiều bóng bay như vậy, dường như che khuất luôn cả màu trời trên đỉnh đầu, Nhan Nhã Tịnh có chút hoảng hốt mà nghĩ, Cậu Thẩm thả bóng bay có tính là làm rối loạn an ninh trật tự hay không?
Hình như phải bị phạt tiền đó.
Thấy Nhan Nhã Tịnh đã đến, nét cười trên mặt Thẩm Quyện càng thêm phần ôn hoà, hôm nay anh ta mặc một bộ comple thuần trắng cao cấp được đặt may riêng, càng giúp anh ta tăng thêm phần mi mắt như tranh, phong độ ngời ngời, giống như bạch mã hoàng tử bước ra từ chuyện cổ tích.
“Nhã Tịnh, em đến rồi.
”
Thẩm Quyện tiến lên, tự nhiên mà cầm tay Nhan Nhã Tịnh lên, bắt đầu từ khi ra khỏi cổng lớn bệnh viện, Nhan Nhã Tịnh vẫn luôn trong trạng thái tâm hồn lơ lửng, Thẩm Quyện cầm tay cô lên cô cũng không hề phát giác.
Ngược lại Vu Tiếu và Hà Hân Nghiên còn hưng phấn hơn cả được Cậu Thẩm nắm tay bọn họ, hai người bọn họ khoa trương kêu to, “Cậu Thẩm quá đẹp trai! Chủ nhiệm Nhan thật hạnh phúc! Chủ nhiệm Nhan, nhận lời Cậu Thẩm đi, không cần biết Cậu Thẩm nói gì, đều nhận lời với anh ấy!”
Vốn dĩ, trong lòng Thẩm Quyện còn rất không có lòng tin, nhưng nghe được lời này của Hà Hân Nghiên và Vu Tiếu, trong lòng anh ta đột nhiên tăng thêm không ít tự tin.
Anh và Nhan Nhã Tịnh ở bên nhau, còn nhận được sự chúc phúc của rất nhiều người đấy.
Nghe thấy tiếng kêu khoa trương của Vu Tiếu và Hà Hân Nghiên, Nhan Nhã Tịnh mới đột nhiên giật mình bừng tỉnh, thấy tay của cô đang bị Thẩm Quyện nắm lấy, cô vô thức muốn rút ra, nhưng Thẩm Quyện ngoài mặt nhìn như một thư sinh mặt trắng, nhưng sức lực lại lớn đến đáng sợ, cô rút không ra.
Thẩm Quyện hôm nay, thực sự muốn hại chết cô có phải không!
Người muốn hại chết cô, không chỉ có Thẩm Quyện.
Hà Hân Nghiên còn cười híp mí xán đến trước mặt Lưu Thiên Hàn, “Cậu hai Lưu, tôi có thể gọi theo chủ nhiệm Nhan, gọi anh là anh hai Lưu không? Anh hai Lưu, anh đối với chủ nhiệm Nhan của bọn tôi thật quá tốt rồi! Anh đúng là anh trai tốt nhất nhất!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...