“Gấp đến không nói chuyện nổi rồi đúng không?” Tròng mắt An Trí Dũng lấp loé ác ý không thèm che dấu, “Tô Thu Quỳnh, cô có phải là gấp không đợi nổi rồi hay không?”
Nhìn thấy gương mặt mắc ói của An Trí Dũng, Tô Thu Quỳnh không thể kiềm chế nổi cơn cồn cào trong ruột nữa, cô vội quay mặt đi, cơ hồ nôn ra cả nước chua trong bụng.
“Moá! Con đàn bà thối tha! Cô lại dám chê tôi mắc ói! Xem tôi chơi chết cô thế nào!”
Nói đoạn, An Trí Dũng hung ác vung từng cái bạt tai tới tấp đánh lên mặt Tô Thu Quỳnh.
Sau khi đánh Tô Thu Quỳnh xong, anh ta quay mặt qua nhìn bia mộ của An Tình, chị hai, nhìn thấy Tô Thu Quỳnh bị em ngược đãi như vậy, chị có phải rất vui hay không?
Sức lực của An Trí Dũng thực sự rất mạnh, nhưng Tô Thu Quỳnh có lẽ đã bị đánh đến tê liệt rồi đi, vậy mà lại không hề cảm thấy một chút đau đớn nào.
Cô cố chấp đem mặt nghiêng qua một bên, nhìn cũng không nhìn An Trí Dũng một cái, cô sợ không cẩn thận nhìn thấy gương mặt mắc ói đó của An Trí Dũng, sẽ nôn ói càng ghê.
Thực ra An Trí Dũng nói những lời này, thuần tuý chỉ muốn doạ Tô Thu Quỳnh mà thôi, dù gì đây cũng là ở trước mộ An Tình, anh ta tuy khốn kiếp nhưng cũng không muốn để một màn dơ bẩn như vậy diễn ra ở trước mộ của An Tình.
Tối nay, mục đích lớn nhất của anh ta, là dùng máu của Chiến Mục Hàng và Tô Thu Quỳnh tế bái vong linh của An Tình, về phần chuyện khác, anh ta thật sự không có hứng thú.
An Trí Dũng thô lỗ đạp một phát trên người Tô Thu Quỳnh, rồi đứng dậy túm cô đến trước mộ An Tình, “Chị, đừng có gấp, em rất nhanh sẽ báo thù cho chị đây!”
Tô Thu Quỳnh cắn mạnh môi mình, cô cho rằng cơn đau có thể giúp cơ thể cô đừng mềm nhũn như vậy nữa, nhưng cô đều đã cắn môi mình đến chảy máu, cơ thể cô vẫn không hề lấy lại được một chút sức lực nào.
Còn bị An Trí Dũng cưỡng chế ấn trên mặt đất, duy trì tư thế quỳ.
Tô Thu Quỳnh chống lên mặt đất, vùng vẫy thử đứng lên, nhưng cô còn chưa thể cử động được thân thể, cô chỉ cảm thấy có vật gì đó lạnh lẽo đè chặt lên cổ cô.
“Cứ quỳ như vậy đi, đừng cử động loạn!”
Giọng nói của An Trí Dũng mang theo uy hiếp rõ ràng, “Con dao trong tay tôi không có mắt đâu, không cẩn thận cắt rách cổ cô, tối nay liền thật sự máu chảy thành sông đó nha!”
Tô Thu Quỳnh không tiếp tục cử động loạn xạ nữa, cô sẽ không tuỳ tiện đem tính mạng của mình ra đùa.
Lâm Tiêu còn đang đợi cô về nhà, nên chỉ cần còn có một tia hy vọng sống sót, cô sẽ không dễ dàng từ bỏ.
Trước kia, cô cảm thấy, bản thân mình chết hay sống cũng chẳng sao cả, dù có sống thì trái tim cô cũng giống như đã chết.
Nhưng sau khi gặp Lâm Tiêu, cô muốn sống cho tốt.
Cô muốn, dù cho tóc có bạc trắng rồi, cũng vẫn muốn nắm chặt tay anh ấy, cùng anh ấy đi đến tận cùng của sinh mệnh.
“Tô Thu Quỳnh, Chiến Mục Hàng đến rồi! Kịch hay cuối cùng cũng mở màn, cô có phải rất kích động không?”
Nhìn thấy ánh đèn xe ở phía xa, trên mặt An Trí Dũng dâng lên sự hưng phấn khó tả, giống như con sói đói nhìn thấy con mồi vậy.
Người đến quả đúng là Chiến Mục Hàng, anh ta dừng xe ở bên đường, nhanh chóng xuống xe, rảo bước lao đến trước mặt An Trí Dũng và Tô Thu Quỳnh.
Trên gương mặt thường ngày luôn hiện rõ vẻ lạnh lùng và xa cách của anh ta, lúc này mang theo nét nôn nóng và lo lắng rõ ràng.
Dưới ánh trăng, anh ta có thể nhìn rõ mồn một, lưỡi dao lấp loé ánh sáng lạnh đang đè chặt trên cổ Tô Thu Quỳnh, còn cắt ra một vệt máu nông trên làn da của cô.
Chỉ cần An Trí Dũng ra sức thêm một chút, cổ của Tô Thu Quỳnh sẽ bị anh ta hung ác cắt đứt.
Đồng tử của Chiến Mục Hàng đột nhiên thít chặt, sau khi An Tình tự sát, anh ta luôn cho người nhìn chằm chằm An Trí Dũng, anh ta không ngờ, An Trí Dũng còn có thể bắt Tô Thu Quỳnh đến nơi quỷ quái này ngay dưới mí mắt của anh ta.
“An Trí Dũng, thả Tô Thu Quỳnh ra!” Giọng nói của Chiến Mục Hàng vẫn mang theo ý vị đứng trên cao nhìn xuống như thói quen vốn có, nhưng sự run rẩy trong giọng nói của anh ta, đã bán đứng sự căng thẳng của anh ta.
Đúng vậy, Chiến Mục Hàng hiện giờ rất rất căng thẳng.
Nếu bây giờ có một lưỡi dao đặt trên cổ anh ta, mí mắt anh ta cũng sẽ không động lấy một cái, thế nhưng lúc này, lưỡi dao trong tay An Trí Dũng lại đặt trên cổ Tô Thu Quỳnh.
Anh ta không sợ chính mình phải chết, anh ta chỉ sợ Tô Thu Quỳnh sẽ bị thương, sẽ chịu uất ức.
“Chiến Mục Hàng, bây giờ anh rất lo lắng đúng không?” An Trí Dũng cười đến đầy mặt không có ý tốt, “Anh có phải đặc biệt lo sợ, tôi sẽ bất cẩn mà cắt đứt cổ của Tô Thu Quỳnh hay không?”
Lúc An Trí Dũng nói lời này, còn khẽ động động lưỡi dao trong tay, một động tác đơn giản như vậy lại khiến cho Chiến Mục Hàng nhìn mà run sợ trong lòng, anh ta thật sự sợ hắn nổi điên lên, thật sự cắt xuống.
“Phải, tôi bây giờ rất lo sợ.
” Chiến Mục Hàng nói đúng sự thật với An Trí Dũng, “Dùng Tô Thu Quỳnh tới uy hiếp tôi, anh đích thực đã nắm được điểm yếu của tôi.
Cho nên An Trí Dũng, bây giờ bất luận anh đưa ra yêu cầu gì tôi cũng sẽ nhận lời với anh!”
“Chỉ cần anh thả Tô Thu Quỳnh ra, cái gì tôi cũng nhận lời với anh!”
“Chiến Mục Hàng, chuyện của tôi không cần anh lo!” Tô Thu Quỳnh ngẩng mặt, lạnh lùng nhìn chằm chằm Chiến Mục Hàng, “Giữa chúng ta bây giờ đã không còn quan hệ gì nữa, bất luận tôi sống hay chết, cũng không phiền Cậu Chiến anh bận tâm.
”
“Chiến Mục Hàng, anh đi đi! Đừng để tôi nhìn thấy anh nữa! Anh tiếp tục ở lại đây tôi cũng sẽ không cảm kích anh, tôi sẽ chỉ càng hận anh!”
“Tô Thu Quỳnh, anh không đi! Em còn ở đây, anh không đi!” Chiến Mục Hàng cố chấp nói, anh ta muốn kéo tay Tô Thu Quỳnh, nhưng dao của An Trí Dũng quá chói mắt, anh ta không dám manh động.
“Chiến Mục Hàng, anh đúng thật thâm tình nha!” An Trí Dũng ngừng một chút, tiếp đó chậm rãi nói từng câu từng chữ, “Anh thích Tô Thu Quỳnh như vậy, có phải dù có vì cô ta mà chết, anh cũng sẽ không nhăn mày lấy một cái không?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...