Cũng đừng bỗng dưng làm nhiễu loạn trái tim tôi, cho tôi những hy vọng không thực tế nữa.
Lưu Thiên Hàn vừa định nói không được thì di động của Nhan Nhã Tịnh chợt đổ chuông.
Nhan Nhã Tịnh nhìn thấy người gọi đến là Nhan Thành Lâm, không khỏi thầm cười khẩy.
Cô nghĩ bằng đầu ngón chân cũng biết lúc này tại sao ông ta gọi điện thoại cho mình.
Cô nhìn màn hình di động vài giây, cuối cùng vẫn bắt máy, cố ý giả vờ không hiểu, hỏi: “Có chuyện gì?”
“Nhã Tịnh, chuyện lần trước là hiểu lầm thôi.
Ba chỉ muốn giới thiệu thêm bạn cho con quen, không ngờ Bùi Tấn Trung lại dám có ý quấy rối con.” Giọng Nhan Thành Lâm nghe rất chân thành, nhưng lọt vào tai của Nhan Nhã Tịnh khiến cô chỉ cảm thấy lạnh lòng.
Khi có chuyện cần nhờ vả thì giả vờ làm người ba hiền từ, lúc không cần thì dù cô chết, ông ta cũng chỉ đứng mỉm cười bên cạnh.
Cô không cần một người ba như vậy!
Cô không phải bồ tát, càng không phải loại người ngây thơ dễ dãi.
Cô cảm thấy ghê tởm với một người đã từng muốn dồn mình vào chỗ chết, sau đó lại giả bộ tốt bụng trước mặt cô.
“Ông Nhan, rốt cuộc ông gọi điện cho tôi có chuyện gì thế? Có gì cứ nói thẳng, tôi không rảnh ở đây nói xàm với ông!”
Nhan Thành Lâm sắp không giữ nổi vẻ mặt nữa, nhưng nghĩ đến bây giờ Nhan Vũ Trúc vẫn còn ở đồn công an, ông ta vẫn căng da đầu nở nụ cười gượng gạo nói với Nhan Nhã Tịnh: “Nhã Tịnh, sao con có thể nói chuyện với ba như vậy chứ? Con là con gái cưng nhất của ba mà!”
Con gái cưng nhất?
Hừ!
Nhan Nhã Tịnh thật muốn ói.
Có người ba nào lại bán đứa con gái mình thương yêu nhất cho một ông già biến thái, bị chơi đến chết cũng không sao?
Nhan Thành Lâm thấy Nhan Nhã Tịnh im lặng, vội vàng nói tiếp: “Nhã Tịnh, ba biết, ba đã làm nhiều việc sai trái, nhưng ba biết lỗi rồi, ba xin lỗi con.
Nhã Tịnh, cho dù xảy ra chuyện gì thì chúng ta vẫn là ba con, trong người con đang chảy dòng máu của ba, điều này vĩnh viễn không thay đổi được!”
Nhan Thành Lâm dừng một chút rồi nói tiếp: “Nhã Tịnh, ba cũng biết giữa con và Vũ Trúc đã xảy ra nhiều chuyện không thoải mái, ba thay nó xin lỗi con.
Nhưng con và nó là chị em ruột, dù giữa hai đứa từng có mâu thuẫn gì, máu mủ ruột già mãi mãi không thể cắt đứt được đâu!”
“Nhã Tịnh, bây giờ Vũ Trúc còn ở đồn công an.
Ba đã chứng minh nó là chị ruột của con, là bác của An Bảo và An Mỹ, nhưng cảnh sát vẫn không định thả nó ra.
Bọn họ nói Vũ Trúc đe dọa, bạo hành trẻ em, cần phải được đương sự bỏ qua thì mới có thể thả về.
“Nhã Tịnh, con gọi điện thoại cho đồn công an, nói với họ đây chỉ là hiểu lầm đi.
Con giải thích để họ thả Vũ Trúc ra được không? Nhã Tịnh, nó là nhân vật của công chúng, có nhiều fans như vậy, sao có thể ở trong đồn công an mãi được! Nhã Tịnh...”
“Ông Nhan, ông nhầm rồi, thật ra tôi không rộng lượng đến vậy đâu!”
Nhan Nhã Tịnh thật sự không muốn tiếp tục nghe giọng Nhan Thành Lâm nữa, cô cương quyết ngắt lời ông ta: “Ông Nhan, sáng nay nếu không phải cảnh sát và Thu Quỳnh tới kịp, ai biết Nhan Vũ Trúc sẽ làm gì với An Bảo và An Mỹ? Nhan Vũ Trúc muốn hại con tôi, tôi còn ước gì cô ta chết sớm đầu thai sớm nữa kìa, kêu tôi bảo lãnh cho cô ta? Hừ, ông chưa tỉnh ngủ đúng không?”
“Nhã Tịnh, Vũ Trúc nó ăn nói hơi bộp chộp chứ không có ác ý gì đâu.
Nó chỉ đùa với An Bảo và An Mỹ thôi, con đừng so đo với nó!” Nhan Thành Lâm cố nén lửa giận trong lòng, chịu đựng những lời đay nghiến của Nhan Nhã Tịnh.
“Ừ, tôi cũng không có ác ý đâu, tôi chỉ muốn cho Nhan Vũ Trúc ngồi tù mọt gông thôi!” Nhan Nhã Tịnh nói với Nhan Thành Lâm bằng chất giọng đều đều.
Nhan Thành Lâm bị Nhan Nhã Tịnh làm cho tức giận đến mức muốn hộc máu, nhưng đang có chuyện nhờ vả nên ông ta cũng không dám nổi giận với cô.
Thanh Thiên Bội đứng bên cạnh Nhan Thành Lâm, cuối cùng cũng không nhịn được nữa, giật lấy điện thoại của ông ta, lạnh lùng đe dọa Nhan Nhã Tịnh: “Nhan Nhã Tịnh, tao cảnh cáo mày, đừng có được nước lấn tới! Bây giờ mày đến đồn công an ngay, nói với họ rằng chúng mày hiểu lầm Vũ Trúc nhà tao! Nếu không tao không tha cho mày đâu!”
“Ha!” Nhan Nhã Tịnh mỉm cười lạnh lùng: “Bà Bội, nếu tôi không nhầm thì bây giờ hai người đang cầu xin tôi đấy.
Đây là thái độ nhờ vả người ta của các người đấy à?”
“Mày!” Thanh Thiên Bội tức giận đến mức muốn xé nát mặt Nhan Nhã Tịnh ra.
Nhưng cô nói không sai, bây giờ đúng là bọn họ đang có chuyện cần cô giúp đỡ.
Nhưng bà ta không xuống nước được.
“Nhan Nhã Tịnh, mày hại Vũ Trúc của tao như vậy thì cũng sẽ không có kết cục tốt đâu!” Thanh Thiên Bội vừa nói xong đã thẳng tay cúp điện thoại.
Nhan Nhã Tịnh nghe thấy giọng nói tức muốn hộc máu của Thanh Thiên Bội trong điện thoại, bất đắc dĩ bĩu môi.
Con người này đúng là không biết xấu hổ, không có đối thủ luôn rồi.
Rõ ràng là Nhan Vũ Trúc có lòng dạ xấu xa với An Bảo và An Mỹ, bây giờ trái lại cô lại trở thành người xấu.
Ánh mắt của Lưu Thiên Hàn vẫn dán chặt vào gương mặt nhỏ nhắn của Nhan Nhã Tịnh.
Lúc cô nói chuyện với người khác, hoặc cười hoặc giận, luôn có dáng vẻ tràn đầy sức sống.
Có đôi khi còn mang theo một chút ranh mãnh, nhưng sao ở trước mặt anh, cô lại luôn cẩn thận dè dặt như vậy?
Anh cũng không phải hổ, chẳng lẽ lại có thể ăn thịt người chắc?
Lưu Thiên Hàn cực kỳ khó chịu với cảm giác này.
Thậm chí anh còn không nhịn được nghĩ thà rằng Nhan Nhã Tịnh hét vào mặt anh, vừa cào vừa cấu cũng còn hơn là sợ anh, luôn muốn vạch ra ranh giới với anh như vậy.
Lưu Thiên Hàn muốn nói gì đó để làm dịu mối quan hệ giữa mình và Nhan Nhã Tịnh, nhưng còn chưa lên tiếng thì di động đã reo lên.
Là Thanh Thiên Bội gọi điện đến.
Lưu Thiên Hàn liếc nhìn màn hình di động bằng ánh mắt khó lường, cuối cùng vẫn nhận điện thoại.
Cuộc gọi vừa được kết nối, giọng Thanh Thiên Bội đã vang lên, tỏ ra lấy lòng một cách rõ ràng: “Cậu Lưu, tôi là Thanh Thiên Bội mẹ của Vũ Trúc, con bé gặp vài chuyện rắc rối, mong cậu có thể giúp nó.”
Tai Nhan Nhã Tịnh cách di động của Lưu Thiên Hàn rất gần.
Cô có thể nghe thấy rõ Thanh Thiên Bội đang nói gì ở đầu dây bên kia.
Cô ngước lên nhìn di động của Lưu Thiên Hàn, khoé môi nở nụ cười tự giễu.
Anh Lưu đối xử với Nhan Vũ Trúc khác với người bình thường, chắc chắn anh sẽ giúp đỡ cô ta.
Nhan Nhã Tịnh không muốn nghe Lưu Thiên Hàn và Thanh Thiên Bội gọi điện thoại, cô bỏ điện thoại vào túi xách, định bỏ đi.
Cô không cam lòng Nhan Vũ Trúc cứ thế được thả ra như vậy, nhưng anh Lưu muốn giúp cô ta, cô cũng không đấu lại được với anh.
Lưu Thiên Hàn nhanh tay lẹ mắt nắm chặt lấy cổ tay cô, không cho cô đi ra ngoài.
Thanh Thiên Bội vẫn đang nói: “Cậu Lưu, cậu biết con người của Vũ Trúc nhà tôi mà.
Nó là đứa ngây thơ và tốt bụng nhất, chưa bao giờ nhẫn tâm làm tổn thương người khác.
Nhưng có vài người tâm địa quá xấu xa, luôn muốn hãm hại Vũ Trúc của chúng tôi.
Rõ ràng hôm nay nó bị đổ oan nên mới bị bắt vào đồn công an.
Từ nhỏ đến lớn con bé chưa từng chịu cực khổ, sao có thể đến những nơi như đồn cảnh sát được chứ! Cậu Lưu, xin cậu giúp chúng tôi bảo lãnh nó ra được không? Vũ Trúc nhất định sẽ đền ơn cậu!”
Nhan Nhã Tịnh cho rằng Lưu Thiên Hàn sẽ không chút do dự giúp Nhan Vũ Trúc, nhưng thật bất ngờ, cô lại nghe thấy anh nói: “Nhan Vũ Trúc bị bắt vào đồn công an thì liên quan gì đến tôi!”
Anh nói xong, trực tiếp cúp máy.
Anh Lưu lại mặc kệ Nhan Vũ Trúc sao?
Nhan Nhã Tịnh còn chưa tỉnh táo lại sau cú sốc thì đã nghe thấy Lưu Thiên Hàn nói: “Nhan Nhã Tịnh, chia tay với Trung Văn đi!”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...