Anh Lưu!
Lưu Thiên Hàn, anh Lưu…
Trong đầu Nhan Nhã Tịnh lại không khỏi nổi lên suy nghĩ đó.
Sao anh Lưu lại tới khách sạn Hoàng Tước đúng lúc này? Không phải quá trùng hợp sao?
Lẽ nào, anh Lưu đó, thật sự là anh Lưu?
Nhan Nhã Tịnh ra sức lắc đầu, cố gắng ngăn chặn những suy nghĩ lung tung trong đầu.
Không, nhất định là trùng hợp thôi, chồng cũ của cô không thể là anh Lưu được!
Đáng lý ra, gặp được Lưu Thiên Hàn ở đây, Nhan Nhã Tịnh hẳn là nên đi tới chào hỏi anh một tiếng, nhưng nghĩ tới tối qua hai người chia tay không vui vẻ, Nhan Nhã Tịnh cũng không đi tới chỗ Lưu Thiên Hàn nữa.
Cô và anh Lưu vốn dĩ không phải người cùng một thế giới, có thể tránh giao thiệp thì nên tránh.
Lưu Thiên Hàn đứng bên cửa sổ nghe điện thoại, anh cũng không chú ý thấy Nhan Nhã Tịnh, Nhan Nhã Tịnh thu hồi ánh mắt khỏi người anh, thấy cửa thang máy mở ra, cô vội vàng vào thang máy.
Phòng 9008.
Đứng ở cửa khách sạn, Nhan Nhã Tịnh không khỏi có chút căng thẳng.
Đây là lần đầu tiên cô tiếp xúc mặt đối mặt với người chồng cũ kia, nên nói gì với anh đây?
Nhan Nhã Tịnh không biết nên nói gì với anh, có điều, câu “cảm ơn” thì nhất định phải nói.
Nhan Nhã Tịnh vươn tay, vừa định gõ cửa, lại phát hiện cửa phòng không hề khóa.
Nhan Nhã Tịnh có thể trực tiếp đẩy cửa đi vào, nhưng nghĩ lại cô vẫn gõ cửa trước.
“Anh Lưu, tôi là Nhan Nhã Tịnh, tôi vào đây.”
Không có ai trả lời, Nhan Nhã Tịnh cảm thấy chắc là tính cách anh Lưu đó lạnh lùng, không thích nói chuyện với người khác, cô trầm ngâm một lát, sau đấy đẩy cửa đi vào.
Phòng tổng thống không bật đèn, tối om om.
Từ trước tới nay Nhan Nhã Tịnh không thích bóng tối, cô luôn cảm thấy sự tối tăm này khiến người ta có cảm giác cực kỳ không an toàn.
Cô giơ tay lên, theo bản năng muốn mở đèn phòng khách, nhưng lại sợ anh Lưu đó cố ý không bật đèn, cô sợ chọc giận anh Lưu đó nên thu tay về.
“Anh Lưu, xin hỏi anh có trong phòng không?”
Nhan Nhã Tịnh thấy trong phòng khách không có ai, cô suy nghĩ rồi đi về phía phòng ngủ.
Cửa phòng ngủ rộng mở, bên trong tràn ngập mùi hương nồng đậm, Nhan Nhã Tịnh không thích mùi hương này, cô không khỏi nhíu mày.
Cô còn tưởng anh Lưu kia ở trong phòng ngủ, nhưng không ngờ, trong phòng ngủ, ngoài cô ra thì chẳng có ai cả.
Mùi hương trong phòng ngủ ngày càng rõ ràng, len lỏi vào mũi cô, khiến đầu óc cô mơ màng.
Lúc Nhan Nhã Tịnh đi lên, Cố Bắc Vinh âm thầm trốn ở đại sảnh nhìn thấy cô liền cười như một con mèo lén lút.
Anh ấy đã bộ trí thuốc ở trong phòng rồi, thứ đồ này không có ảnh hưởng gì tới phụ nữ, nhưng với đàn ông lại vô cùng hiệu quả.
Tối nay Lưu Cửu chắc chắn sẽ rất hạnh phúc đây.
Nhan Nhã Tịnh không phát hiện sự khác thường của mùi hương.
Tuy cô là bác sĩ nhưng cũng không thần thánh tới mức ngửi được mùi hương nào cũng đoán ra là thứ gì.
Lần trước ở nhà họ Nhan cô biết trong thức ăn có hạ thuốc chỉ đơn giản vì Nhan Thành Lâm quá ngu xuẩn, dùng số lượng quá nhiều, hơn nữa khi cô ở nước ngoài cũng từng có người cho cô dùng thứ đó.
Đi một ngày đàng học một sàng khôn, nếu như từng bị một thứ hại, lần sau cô vẫn không phân biệt ra thì cô đúng là não tàn.
Hôm nay Nhan Nhã Tịnh đi giày hơi cao, đứng mãi như vậy khiến mệt đến nỗi chân hơi đau, cô suy nghĩ một lát, cuối cùng vẫn ngồi xuống sô pha trong phòng.
Nhan Nhã Tịnh xoa nhẹ mắt cá chân có hơi sưng, nhìn đồng hồ trên điện thoại, đã mười giờ mười phút rồi mà anh Lưu kia vẫn chưa tới.
Nhan Nhã Tịnh vừa định gọi điện thoại cho dì Cẩn hỏi xem rốt cuộc khi nào anh Lưu đó tới thì cô chợt nghe thấy tiếng mở cửa.
Nhan Nhã Tịnh cất điện thoại vào túi, chắc là anh Lưu đó tới rồi.
Nhan Nhã Tịnh yên lặng ngồi trên sô pha, trong phòng vẫn tối đen như mực, lần này không phải cô cố tình không bật đèn mà là cô thật sự không tìm được đèn ở chỗ nào trong căn phòng này.
Lưu Thiên Hàn đẩy cửa đi vào phòng khách, tuy trong phòng khách tối, nhưng anh đại khái vẫn có thể nhận ra trong phòng khách không có người.
Nghe thấy động tĩnh trong phòng ngủ, anh lạnh lùng cong môi, bước thẳng về phía phòng ngủ.
Mở cửa phòng ngủ ra, một mùi hương nồng đậm lập tức phả vào mặt.
Anh từng ngửi qua mùi hương này, lần đó ở chung cư của Nhan Vũ Trúc cũng là mùi hương này
Lần đó, cũng vì Nhan Vũ Trúc có ơn cứu mạng anh, nếu là người phụ nữ khác, anh sẽ không bỏ qua.
Người phụ nữ này đúng là liều mạng!
Nụ cười trên môi Lưu Thiên Hàn càng thêm tàn nhẫn, nếu trong phòng mở đèn, Nhan Nhã Tịnh nhất định sẽ nhìn thấy đôi mắt sâu thẳm không thấy đáy của anh, sự mỉa mai cuồn cuộn khiến người ta sợ hãi.
Đôi chân dài thẳng tắp, từng bước đi vào phòng ngủ, trong căn phòng tối đen, anh chỉ có thể lờ mờ nhìn ra có một người ngồi trên sô pha.
Đây chính người phụ nữ ham hư vinh kia sao?
Cô ta đúng là ly hôn rồi còn không an phận!
Còn dám gài bẫy anh? Hừ, loại phụ nữ lả lơi ong bướm như cô ta ai cũng có thể chọn làm chồng, dù cô ta có hạ thuốc nặng hơn thì anh cũng khinh thường chạm vào cô ta dù chỉ một chút!.
Đọc tru????ện ha????, tru???? cập nga???? + ???? ???? u M ???? ???? U ???? E ????﹒???????? +
Anh chê bẩn!
Có điều, nếu cô ta thiếu đàn ông như vậy, anh sẽ tác thành cho cô ta.
Anh đã bảo Nhạc Dũng chuẩn bị cho cô ta ba người đàn ông có tiếng xấu, lát nữa anh rời khỏi căn phòng tổng thống này, họ sẽ tiến vào, đảm bảo khiến cô ta… cả đời khó quên.
Đôi mắt đen láy kích động hằn tia máu, trước giờ Lưu Thiên Hàn không phải người tốt đẹp gì, người phụ nữ lòng tham không đáy, si tâm vọng tưởng, đáng phải trả giá đắt!
Nhan Nhã Tịnh thấy Lưu Thiên Hàn tiến vào, vội vàng đứng từ sô pha lên.
Cô nhìn Lưu Thiên Hàn từ xa, trong bóng tối, cô không thấy rõ mặt anh, chỉ có thể từ hình dáng nhìn ra được anh rất cao, ít cũng phải từ 1m8 trở lên, cơ thể anh vô cùng cường tráng, giống như cây tùng cao lớn, vừa nhìn đã thấy là người ở vị trí cao từ lâu.
Nhan Nhã Tịnh cất giọng: “Anh Lưu…”
Cô muốn nói với anh rằng, ‘anh Lưu, cảm ơn anh, ba tỷ mà anh cho tôi năm năm trước đã cứu nguy tôi, cũng mang tới cho Minh Tự cơ hội sống tiếp’.
Nhưng câu tiếp theo cô còn chưa nói ra, một đống tiền đã ném thật mạnh vào mặt cô.
Tiền mặt mới tinh, góc tiền rất nhọn, có vài chỗ trên mặt Nhan Nhã Tịnh bị cứa qua, máu tươi chảy ra từ miệng, đau thấu cả lòng.
Hốc mắt cô cay cay.
Cô không rõ vì sao anh Lưu mà cô vẫn luôn coi là ân nhân lại dùng tiền ném vào cô như thế!
Sự nhục nhã như vậy khiến lòng cô khó chịu không nói nên lời.
Nhan Nhã Tịnh quật cường ngẩng cao đầu, không để nước mắt chảy xuống, cô cảm thấy, giữa họ chắc hẳn có chút hiểu lầm, cô vừa định giải thích gì đó thì nghe được giọng nói lạnh lẽo của anh: “Sao hả, ba mươi tỷ đó còn chưa đủ cho cô tiêu xài à? Hừ, còn muốn gài bẫy tôi! Cô đúng là… tự tìm đường chết!”
“Sầm!”
Cửa phòng đột nhiên bị đóng lại, nước mắt Nhan Nhã Tịnh bất giác trượt xuống: “Anh Lưu…”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...