Anh Lưu? Bạn gái?
Nghe Nhan Nhã Tịnh nói như vậy, Lưu Thiên Hàn biết cô gái nhỏ này lại ghen rồi.
Tâm trạng của Lưu Thiên Hàn lập tức tốt lên, anh cảm thấy có đôi lúc anh thật sự rất ngược đời, nhìn thấy Nhan Nhã Tịnh ghen vì anh mà trong lòng anh lại cảm thấy ngọt hơn cả ăn đường.
“Thiên Hàn…” Nhan Vũ Trúc nũng nịu gọi tên Lưu Thiên Hàn, trong giọng nói kia rõ ràng còn mang theo vẻ cầu xin.
Trong lòng Nhan Nhã Tịnh vốn đã đủ khó chịu rồi, nghe cái giọng làm nũng vô cùng rõ ràng kia của Nhan Vũ Trúc xong, cơn ghen trong lòng cô lại càng trào lên.
Cô biết đáng lẽ ra cô không cần phải ghen, vì trong lòng Anh Lưu chỉ có mình cô, cô cũng rất tin tưởng anh Lưu.
Nhưng nhìn thấy cả thế giới đều coi anh Lưu là bạn trai của Nhan Vũ Trúc lại làm cho cô ghen đến khó chịu.
Nhan Nhã Tịnh ấy à, trong lòng càng khó chịu thì lại cười càng xán lạn.
Cô cười dịu dàng nhìn Lưu Thiên Hàn, cười đến mức khóe môi sắp run rẩy: “Thiên Hàn, bạn gái anh đang gọi anh kìa!”
Thiên Hàn?
Cô gái nhỏ này đúng là đang giận lắm rồi!
Nhưng nghe cô gọi anh như vậy, giọng cô còn hay như thế, anh nghe mà lòng mềm nhũn cả ra!
“Chị dâu Cửu, chị hiểu lầm rồi! Làm gì có bạn gái nào đâu! Mà cho dù thật sự có bạn gái thì bạn gái của Lưu Cửu cũng chỉ có thể là chị dâu Cửu thôi!”
Cao Bắc Vinh sợ cái tên Lưu Thiên Hàn không hiểu phong tình này sẽ bị Nhan Nhã Tịnh ghét bỏ xong lại biến thành tên ế già, vội vàng giải thích với Nhan Nhã Tịnh.
“Chị dâu Cửu?”
Trong đám đông kia, không biết ai là người kinh ngạc kêu lên đầu tiên.
“Tiếng chị dâu Cửu này của cậu Cao hình như là gọi Nhan Nhã Tịnh đúng không?”
“Hình như là gọi Nhan Nhã Tịnh thật đấy.
Phi logic vậy! Không phải anh Lưu là bạn trai của Nhan Vũ Trúc hả, sao cậu Cao lại gọi Nhan Nhã Tịnh là chị dâu Cửu?”
“Cái gì mà anh Lưu là bạn trai của Nhan Vũ Trúc cơ! Từ đầu đến cuối anh Lưu người ta cũng đâu thừa nhận Nhan Vũ Trúc đâu! Cho tới nay cũng chỉ có mình Nhan Vũ Trúc cố ý dối gạt mọi người thôi, còn cứ dính lấy anh Lưu nữa!”
“Chẳng lẽ bạn gái thật sự của anh Lưu không phải Nhan Vũ Trúc mà là Nhan Nhã Tịnh?”
…
Nghe mọi người bàn tán sôi nổi, Nhan Vũ Trúc gần như đứng không vững được nữa, cô yếu ớt đáng thương nhìn Lưu Thiên Hàn: “Thiên Hàn, đừng làm náo loạn lên nữa, chừa cho em chút mũi có được không?”
“Nhan Vũ Trúc, cô tự xưng mình là bạn gái của tôi nhiều năm như vậy nhưng tôi chưa từng vạch trần, còn chưa đủ cho cô đủ mặt mũi sao?”
Lời này của Lưu Thiên Hàn rõ ràng là đang nói cho mọi người biết anh với Nhan Vũ Trúc chưa từng có quan hệ người yêu gì hết, tất cả đều là Nhan Vũ Trúc đang ăn vạ anh thôi.
Môi Nhan Vũ Trúc không khống chế được mà run rẩy, cô ta thở hổn hển mấy hơi mới tìm lại được tiếng nói của mình: “Thiên Hàn, em…”
Không đợi Nhan Vũ Trúc nói cho hết lời, Trịnh Kiều với Cao Trúc đã vội vàng bắt lấy cánh tay cô ta: “Chị Vũ Trúc, chuyện này rốt cuộc là như thế nào? Anh Lưu thật sự không phải là bạn trai của chị sao?”
“Tôi…”
Nhan Vũ Trúc đờ người đứng khựng tại chỗ.
Nếu Lưu Thiên Hàn không có ở đây, cô ta còn có thể khua môi múa mép giải thích.
Nhưng bây giờ Lưu Thiên Hàn đang ở trước mặt cô ta, cho dù cô ta có nói cái gì thì đều sẽ bị anh vô tình vạch trần hết.
Nhan Vũ Trúc hận bản thân đến chết.
Sao hôm nay cô ta lại kích động đến mức chạy tới đây sỉ nhục Nhan Nhã Tịnh làm gì chứ.
Giờ chẳng những không thể khiến cho Nhan Nhã Tịnh bị mọi người đòi đánh mà lại còn làm chính mình mất hết cả thể diện!
Làm vậy khác nào vác đá nện vào chân mình không!
“Tôi cái gì mà tôi? Chẳng lẽ ảnh hậu Nhan ăn vạ người khác đến nghiện rồi à?” Cao Bắc Vinh đã ngứa mắt Nhan Vũ Trúc từ lâu rồi, giờ có cơ hội diss Nhan Vũ Trúc, tất nhiên là anh ta không thể bỏ qua được.
“Lưu Cửu nhà chúng tôi chính là đàn ông đã có vợ, cho dù ảnh hậu Nhan thích ăn vạ thì phiền cô đổi đối tượng khác giùm.
Đụng vào đàn ông đã có vợ thế này, ảnh hậu Nhan à, cô đang muốn làm “tuesday" hả!”
“À không không không! Ảnh hậu Nhan cô còn đáng thương, còn đáng xấu hổ hơn cả tuesday đấy.
Vì Lưu Cửu nhà chúng tôi hoàn toàn không có hứng thú với cô.
Cô chỉ có lòng muốn làm tuesday thôi chứ không có phận làm tuesday!”
“Ảnh hậu Nhan này, nếu tôi mà là cô thì tôi đã nhanh chóng cuốn xéo khỏi đây một cách xinh đẹp và đầy sang chảnh rồi, còn lâu tôi mới ở đây tự làm mình mất mặt xấu hổ! Sao thế, vẫn còn không đi? Ảnh hậu Nhan, da mặt cô còn dày hơn cả lớp đất dưới chân cô kia kìa, thật sự khiến tôi mở mang tầm mắt đấy!”
Tính tình Cao Bắc Vinh là vậy, nếu là người mình thấy ưa thì sẽ rất tốt tính, còn nếu đã là người mình thấy ghét thì sẽ cay nghiệt đến mức làm người ta không thể chống đỡ được.
Nghe Cao Bắc Vinh nói vậy, sắc mặt Nhan Vũ Trúc lập tức xám ngoét tái nhợt, cô ta sống ngần ấy năm, chưa bao giờ bị mất mặt như vậy cả!
Nhưng Cao Bắc Vinh là ai? Là người thừa kế duy nhất của nhà họ Cao ở Vân Hải, một trong bốn thiếu gia của Vân Hải.
Nên cho dù có bị Cao Bắc Vinh làm cho tức đến mức muốn bùng nổ thì Nhan Vũ Trúc cũng chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt.
“Hình như ảnh hậu Nhan với anh Lưu thật sự không phải là một đôi đâu!”
“Còn hình như cái gì nữa! Vốn dĩ đã không phải một đôi rồi! Vừa nãy cậu Cao người ta cũng đã nói rồi đấy, anh ta nói Nhan Vũ Trúc muốn làm tuesday nhưng mà đáng tiếc là ngay cả tuesday anh Lưu cũng không cho cô ta cơ hội được làm!”
“Đúng là mất mặt thật, cả ngày chỉ biết ăn vạ, lại còn ảnh hậu nữa chứ, tôi thấy phải là da mặt dày mới đúng!”
“Đúng vậy, thiếu người đụng vào hay sao mà cứ một hai phải đụng vào bạn trai của em gái mình! Vừa nãy còn giả vờ làm chị gái tốt cơ đấy, ghê tởm!”
“Nhan Nhã Tịnh thật xui xẻo, sao lại có loại chị gái như thế này chứ!”
…
Nhan Vũ Trúc bị những lời bàn tán xung quanh làm cho tức đến run cả người, cặp móng dài của cô ta đâm rách da non ở lòng bàn tay nhưng cô ta lại không hề cảm thấy đau đớn, mà chỉ thấy hận.
Cô ta hận Nhan Nhã Tịnh đến chết! Nếu không phải do Nhan Nhã Tịnh cướp Lưu Thiên Hàn đi thì cô ta sẽ không thảm hại lúng túng như thế này!
Nhan Vũ Trúc không muốn ở lại đây thêm một giây nào nữa, cô ta thầm nghiến chặt răng, dậm chân lên giày cao gót oán hận rời đi.
Nhan Nhã Tịnh, mày có thể kiêu ngạo như vậy chẳng qua là vì ỷ vào có Thiên Hàn chống lưng cho mày thôi.
Mày cho rằng Thiên Hàn sẽ luôn đứng bên cạnh mày chắc? Nằm mơ đi! Thiên Hàn sẽ nhanh chóng đứng bên cạnh tao thôi!
Nhìn bóng lưng của Nhan Vũ Trúc, Ngô Minh Triết nhếch miệng gọi: “Ơ Vũ Trúc, đừng đi chứ.
Cô còn chưa nói tối nay cô có muốn đi chơi với tôi cùng với Kiều Kiều và Trúc Trúc hay không mà!”
Nhan Vũ Trúc nghiến răng, cô ta thật sự rất muốn xé nát miệng Ngô Minh Triết ra.
Chỉ là bây giờ cô ta làm càng nhiều thì sẽ càng lộ ra nhiều sai sót, cô ta chỉ có thể ép sự tức giận trong lòng xuống, nhanh chân bước ra khỏi cửa hàng.
Bùi Ninh Hinh thật sự rất sợ Ngô Minh Triết, thấy xung quanh không có ai chú ý tới cô ta, cô ta cũng muốn đi theo Nhan Vũ Trúc ra ngoài.
Ai ngờ, cô ta còn chưa kịp bước nổi một bước thì đã bị Ngô Minh Triết bắt được cánh tay.
“Bùi Ninh Hinh, đi đâu mà vội thế? Vội đi đầu thai đấy à!”
Nghe thấy lời nói mang theo vẻ uy hiếp rất rõ ràng của Ngô Minh Triết, Bùi Ninh Hinh sợ đến mức cả người run lên.
Cô ta biết tối nay trở về, Ngô Minh Triệt cùng với Ngô Long nhất định sẽ cùng nhau dạy dỗ cô ta.
Nghĩ tới cái cơn đau đớn thấu tim gan kia, Bùi Ninh Hành càng run rẩy dữ dội hơn.
Chu Bội Linh với Dương Quỳnh Thư cũng bị dọa sợ không nhẹ, sao bọn họ lại không nghĩ đến Nhan Nhã Tịnh mới là bạn gái chính thức của Lưu Thiên Hàn chứ!
Đặc biệt là Chu Bội Linh, nghĩ đến cô ta lại vì một người đi ăn vạ mà làm khó bạn gái chính thức của anh Lưu là cô ta lại thấy hối hận đến xanh cả ruột.
Cô ta cần phải làm gì đó để cứu vãn lại.
Vậy là bèn cố gắng rướn khóe miệng nở một nụ cười: “Cô Nhan, xin lỗi cô, vừa rồi chỉ là một chút hiểu lầm thôi, hy vọng cô không để trong lòng.”
Chỉ trong chớp mắt, trong đầu Trịnh Kiều đã hiện lên rất nhiều suy nghĩ.
Nhưng cô ta hoàn toàn không nghĩ đến, Nhan Nhã Tịnh với Lưu Thiên Hàn mới là một đôi!
Cô ta sợ Lưu Thiên Hàn, cô ta cũng muốn đi lấy lòng Nhan Nhã Tịnh.
Nhưng nghĩ tới lần trước cô ta suýt chút nữa ra đòn hiểm với Nhan Nhã Tịnh là cô ta biết mình với Nhan Nhã Tịnh không thể nào hòa thuận với nhau được.
Cô ta nghiến chặt răng, chỉ có thể căng da đầu lên đối đầu với Nhan Nhã Tịnh đến cùng.
Trịnh Kiều quyết định, cô ta ngẩng đầu lên nhìn Lưu Thiên Hàn: “Không phải hiểu lầm! Anh Lưu, Nhan Nhã Tịnh phá hỏng túi xách trong tiệm rồi còn giả vờ vô tội.
Cô ta gian dối lật lọng, anh không thể để cô ta lừa được!”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...