Nước mắt Dương Mai từ từ rơi xuống, cô ta không thể phá hỏng hình tượng tốt đẹp của Nhan Vũ Trúc trong lòng Lưu Thiên Hàn được.
“Anh Lưu, anh đừng hiểu lầm, chị Nhan Vũ Trúc bảo tôi bắt cóc hai đứa nhóc này không phải vì chị ấy tàn nhẫn độc ác gì đâu, mà ngược lại, chị Nhan Vũ Trúc là người thiện lương nhất trên thế giới này! Là do Nhan Nhã Tịnh, Nhan Nhã Tịnh đã nhiều lần hãm hại chị Nhan Vũ Trúc, chị Nhan Vũ Trúc thật sự bị ép tới đường cùng mới ra tay với Nhan Nhã Tịnh!”
“Anh Lưu, Nhan Nhã Tịnh thật đáng sợ, cô ta đã nhiều lần muốn lấy tính mạng của chị Nhan Vũ Trúc, nếu không phải mạng chị Nhan Vũ Trúc lớn thì chị ấy đã chết dưới tay của Nhan Nhã Tịnh từ lâu rồi!”
“Anh Lưu, anh thật sự không thể giúp Nhan Nhã Tịnh khi dễ tôi! Anh là bạn trai chị Nhan Vũ Trúc, tôi là chị em tốt nhất của chị Nhan Vũ Trúc, chúng ta mới cùng chiến tuyến.
”
Nghe Dương Mai nói xong, chân mày Lưu Thiên Hàn khẽ nhíu lại.
Khí chất trên người anh vốn dĩ đã áp đảo người khác rồi, bây giờ khi anh nhíu mày, bộ dạng càng làm người ta phải sợ hãi cách xa vạn dặm.
Không nghĩ tới người sai Dương Mai bắt cóc hai đứa nhỏ lại là Nhan Vũ Trúc.
Nhan Vũ Trúc, thật sự càng ngày càng không biết an phận!
Ánh mắt Lưu Thiên Hàn lạnh lùng, sắc bén như dao, cũng bởi vì năm năm trước Nhan Vũ Trúc cứu anh, nếu không chỉ với việc Nhan Vũ Trúc cứ liên tục hại Nhan Nhã Tịnh thì cũng đủ để cô ta hoá thành một thi thể lạnh băng từ lâu rồi.
Bởi vì Nhan Vũ Trúc cứu mạng anh, anh sẽ không tự tay giết chết Nhan Vũ Trúc, nhưng nếu Nhan Nhã Tịnh dẫm chết Nhan Vũ Trúc, anh sẽ dung túng.
“Anh Lưu, anh giúp tôi dạy dỗ Nhan Nhã Tịnh với hai đứa nhỏ được không? Nhan Nhã Tịnh khi dễ chị Nhan Vũ Trúc như vậy, anh dạy dỗ Nhan Nhã Tịnh, chị Nhan Vũ Trúc nhất định sẽ càng yêu anh! Anh nhất định cũng muốn chị Nhan Vũ Trúc yêu anh mà nhỉ!” Dương Mai hung hăng trừng mắt với Nhan Nhã Tịnh, ngay sau đó nhìn Lưu Thiên Hàn nói.
Chân mày Lưu Thiên Hàn càng nhíu chặt lại, người phụ nữ tên Dương Mai này, thế mà lại muốn anh dạy dỗ giáo huấn Nhan Nhã Tịnh? Kẻ não tàn còn thông minh hơn cô ta!
“Bốp!”
Lưu Thiên Hàn không lên tiếng, Nhan Nhã Tịnh đã hung hăng tát lên mặt của Dương Mai.
Dương Mai không dám tin mà mở to đôi mắt: “Nhan Nhã Tịnh, cô! cô dám đánh tôi sao?”
Nhan Nhã Tịnh lắc lắc tay, lại tát một cái thật mạnh lên mặt Dương Mai: “Dương Mai, tôi đánh cô đấy!”
Bắt cóc con cưng của cô, cô đánh cô ta thế còn nhẹ, nếu hai đứa nhỏ thật sự có chuyện gì, cô nhất định sẽ đem Dương Mai ra xé xác thành trăm mảnh!
Bạch liên hoa, thánh mẫu gì đó, Nhan Nhã Tịnh không thích làm, ghét một người đương nhiên phải đánh một trận!
“Nhan Nhã Tịnh, cô có tư cách gì mà đánh tôi? Cô cho rằng anh Lưu sẽ chống lưng cho cô sao? Tôi nói cho cô biết, anh Lưu đi với cô tới đấy chỉ vì nể mặt chị Nhan Vũ Trúc thôi! Đáng tiếc, chị Nhan Vũ Trúc ghét nhất chính là người em gái cô đấy!”
Hai cái tát này của Nhan Nhã Tịnh dùng hết sức mà đánh, Dương Mai đau tới phát run, cô ta dùng sức cắn chặt răng, quay mặt lại nhìn Lưu Thiên Hàn: “Anh Lưu, anh phải giúp tôi đòi lại công bằng! Tôi là chị em tốt của chị Nhan Vũ Trúc, anh không thể dung túng Nhan Nhã Tịnh khi dễ tôi!”
Đối mặt với việc Dương Mai lên án, Lưu Thiên Hàn mắt cũng không liếc một cái, anh cẩn thận cầm bàn tay của Nhan Nhã Tịnh lên, nhìn thấy lòng bàn tay của cô phiếm hồng, anh nhẹ giọng hỏi: “Có đau không?”
Dương Mai khiếp sợ đến mức mở to hai mắt, dựa vào mối quan hệ của anh Lưu với Nhan Vũ Trúc, dưới loại tình huống này, anh Lưu đáng ra phải giúp cô ta trút giận mới đúng? Sao anh lại hỏi Nhan Nhã Tịnh có đau không?
Anh Lưu lúc này nhìn trông có vẻ rất để ý tới Nhan Nhã Tịnh, tuy rằng anh Lưu là người đàn ông của Nhan Vũ Trúc, nhưng cô ta chưa từng nhìn thấy anh Lưu dịu dàng như vậy với Nhan Vũ Trúc.
Trong đầu Dương Mai đột nhiên có một ý nghĩ không ngờ tới xẹt qua, chẳng lẽ người mà anh Lưu thích là Nhan Nhã Tịnh sao?
Sao có thể chứ!
Loại đàn bà thối Nhan Nhã Tịnh này, cho dù xách giày cho Nhan Vũ Trúc cũng không xứng! Mắt anh Lưu bị mù rồi hay sao mà coi trọng cô ta!
Tôn Dương cùng mấy tên đàn em của anh ta khiếp sợ cũng không thua gì Dương Mai, trước đó bọn họ chưa từng thấy Lưu Thiên Hàn, nhưng tên tuổi của anh Lưu như sấm bên tai.
Ở trong mắt bọn họ, Lưu Thiên Hàn giống như là bạo quân, đối đãi với phụ nữ nhất định cũng sẽ ngược sống ngược chết, bọn họ như thế nào cũng không dám tưởng tượng, anh Lưu sát phạt quyết đoán, thế mà lại dịu dàng như thế.
Quả thật là anh hùng khó qua ải mỹ nhân, cứng nhắc cũng có thể trở thành mềm mại dịu dàng.
Anh Lưu tốt với phụ nữ này như vậy, hai đứa nhỏ là con của người phụ nữ đó, vậy bọn nó chắc chắn là con của anh Lưu.
Bọn người Tôn Dương cảm thấy vô cùng may mắn, Diệp An Bảo đã cho bọn họ cơ hội lựa chọn một lần nữa, mà bọn họ cũng đã nắm chắc cơ hội, nếu không thì bây giờ đã sớm bị anh Lưu ăn thịt không nhả xương mà chết rồi!
Lưu Thiên Hàn làm lơ sự khiếp sợ mọi người, anh vẫn tiếp tục lên tiếng: “Nếu tay đau, có thể để Nhạc Dũng thay em ra tay.
”
Lưu Thiên Hàn vừa dứt lời, Cao Bắc Vinh liền dẫn theo vài người mặc áo đen tiến vào: “Lưu Thiên Hàn, không cần tôi tới hỗ trợ cậu sao? Gần đây tôi thật sự ngứa tay lắm rồi, thật sự khó chịu!”
“Nếu cậu thích, tôi tặng người phụ nữ đó cho cậu.
” Lưu Thiên Hàn ngước mắt lên, không chút dao động nói.
“Thật sao?” Vẻ mặt Cao Bắc Vinh đầy vui vẻ, anh ta nở nụ cười gian xảo đi tới trước mặt Dương Mai: “Dáng người cũng được, chỉ là mặt có chút xấu!”
Cái gì mà mặt có chút xấu?
Người phụ nữ này ghét nhất bị người khác nói mình xấu, Dương Mai quên đi sợ hãi, cô ta tức giận tới nỗi muốn hộc máu, cô ta vừa định chất vấn Cao Bắc Vinh dựa vào cái gì mà nói cô ta xấu, Cao Bắc Vinh đã nắm lấy cằm của cô ta.
“Chậc chậc, khuôn mặt này, nếu đổ axit lên không biết sẽ biến thành dạng gì! Còn có con dao này nữa, đây là muốn đâm chết người sao? Một khuôn mặt xấu xí như này, chuyện khác, tôi thật sự không làm được với cô ta, có điều vẫn có thể vui vẻ đóng “Mãn Thanh thập đại khốc hình” với cô ta!”
Cao Bắc Vinh ghét bỏ mà gạt mặt Dương Mai: “Ừm, lúc cùng cô ta chơi đùa, trước tiên phải che mặt lại, so với cô Dương Xuân Bạch Tuyết còn xấu hơn, tôi sợ nhìn rồi thì tối ngủ sẽ gặp ác mộng!”
Dương Xuân Bạch Tuyết xấu như vậy, người đàn ông này dám nói cô ta xấu hơn cả Dương Xuân Bạch Tuyết!
Không thể nhẫn nhịn được nữa mà!
Dương Mai vừa phẫn nộ vừa ấm ức, cô ta nhìn về phía Lưu Thiên Hàn với vẻ đáng thương, cất giọng lên án: “Anh Lưu, anh không thể để người khác khi dễ tôi như vậy! Anh chính là bạn trai của chị Nhan Vũ Trúc! Anh yêu chị Nhan Vũ Trúc như vậy, tôi là chị em tốt nhất của chị ấy, anh không thể mặc kệ tôi!”
Lại là bạn trai của Nhan Vũ Trúc!
Nhan Nhã Tịnh cảm thấy lời này vô cùng, vô cùng chói tai, cô không thích nghe.
Có thể là lúc đang ghen tuông, lá gan cũng lớn hơn, giờ phút này, cô thế mà lớn gan ôm cổ của Lưu Thiên Hàn, như muốn đánh dấu chủ quyền mà ấn sâu lên môi anh.
“Anh Lưu, cô ta nói anh là bạn trai của Nhan Vũ Trúc! Anh nói cho cô ta biết đi, anh là bạn trai của ai?”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...