"Tiếng gì vậy?" Lâm Tiêu nhíu mày: "Có phải tai tôi có vấn đề không? Sao tôi lại nghe thấy tiếng trẻ con khóc ở đằng kia? Dương Mai, đừng nói với tôi là cô còn mang theo một đứa bé nhé!"
"Không có không có! Là con của hàng xóm ấy mà.
"
Dương Mai nháy mắt với mấy người đàn ông, ra hiệu cho họ trông chừng Nhan An Bảo và Nhan An Mỹ thật kỹ, còn cô ta cầm điện thoại di động vội vàng ra cửa gọi điện.
Cuộc điện thoại mà Lâm Tiêu gọi cho Dương Mai hôm nay giống như một chiếc bánh lớn từ trên trời rơi xuống, đập thẳng vào mặt Dương Mai.
Dương Mai biết rất rõ chỉ cần cô ta cầm số tiền khổng lồ trốn ra nước ngoài, về cơ bản cô ta sẽ được an toàn.
Nhưng con người vẫn luôn tham lam, một cơ hội tốt trước mặt như vậy, Dương Mai sao có thể cam tâm từ bỏ!
Nữ chính "Tình giới"!
Dương Mai có nghe nói qua về bộ phim "Tình giới" này, nghe nói là bom tấn hàng năm của công ty điện ảnh Lưu thị.
Do chính Lâm Tiêu làm đạo diễn, nam chính là Lạc Âu, nam thần hàng đầu đã giành được nhiều giải thưởng quốc tế, bộ phim này là nhằm vào đề cử giải Oscar.
Nhan Vũ Trúc luôn muốn có một vai nữ chính, nhưng Lưu Thiên Hàn vẫn chưa chịu gật đầu, thật không ngờ một miếng bánh ngon như vậy lại rơi vào tay Dương Mai.
Dương Mai bắt cóc hai đứa trẻ, còn muốn hại chết Nhan Nhã Tịnh, nếu cô ta tiếp tục ở lại trong nước, một khi chuyện này bị phát hiện, chắc chắn cô ta sẽ phải ngồi tù, và rất có thể sẽ bị xử tội chết.
Nhưng Dương Mai vẫn muốn đánh cược với tương lai của mình một lần.
Cô ta đánh cược Nhan Nhã Tịnh sẽ vì tính mạng của Nhan An Bảo và Nhan An Mỹ mà không dám nói chuyện ngày hôm nay cho người khác biết!
Chỉ cần cô ta giết chết Nhan An Bảo, Nhan An Mỹ và cả Nhan Nhã Tịnh thì sẽ không ai biết chuyện này, khi đoạt giải Oscar dành cho nữ diễn viên chính xuất sắc nhất, cô ta sẽ hoàn toàn xoay mình.
Từ một con chuột ngoài phố bị mọi người chửi bới, đánh đập, cô ta sẽ trở thành nữ thần quốc dân thực thụ!
Cư dân mạng cũng dễ quên, bây giờ ai cũng mắng chửi cô ta thậm tệ, đợi đến khi cô ta có thành tích, có tác phẩm tiêu biểu thì vẫn có thể tỏa sáng rực rỡ!
Bao nhiêu sao nữ tuyến một đều bị chửi đến nổi tiếng đấy thôi! Dương Mai cô cũng có thể bị mắng mà trở nên nổi tiếng! Dù sao không phải ai cũng có cơ hội được Lâm Tiêu nhìn trúng cho vai nữ chính "Tình giới"!
Đều là tồn tại, nhưng nếu chọn giữa cả đời trốn chui trốn nhủi ở nước ngoài với sống vinh quang tại quê nhà, thì kẻ ngu cũng chọn phương án thứ hai!
Nghĩ vậy, Dương Mai đưa ra quyết định, cô ta sợ Nhan An Bảo và Nhan An Mỹ lại gây ra tiếng động làm ảnh hưởng đến chuyện tốt của cô ta nên cầm điện thoại di động đi xa thêm một đoạn, hôm nay, cô ta nhất định phải cầm chắc vai nữ chính "Tình giới" trong tay!
Sau khi Dương Mai đi ra ngoài, Nhan An Bảo và Nhan An Mỹ nhìn nhau, hai đứa nhỏ, một đứa thì trầm lặng, một đứa lại lanh lợi, nhưng trong hai cặp mắt đều có sự ranh mãnh giống nhau.
"Chú, chúng ta bàn bạc chút chuyện đi!"
Nhan An Bảo đột nhiên quay mặt sang, nói với người đàn ông vạm vỡ đang đè vai cậu bé xuống.
"Chú, tôi nghĩ hẳn là chú rất sẵn lòng bàn chuyện với tôi đấy.
"
Người đàn ông vạm vỡ Tôn Dương sững sờ mất một lúc, anh ta không ngờ một thằng nhóc mới vừa rồi còn khóc nước mắt nước mũi tèm lem, giờ bỗng nhiên bình tĩnh trở lại, còn nói chuyện làm ăn với anh ta.
Chẳng lẽ trẻ con ngày nay đều đa nhân cách?
Tôn Dương cảm thấy thằng nhóc này chắc là đang trêu chọc mình, một đứa trẻ mấy tuổi ranh làm gì có tư cách mà nói chuyện làm ăn với anh ta!
"Nhóc con, mày muốn đùa với ông đấy hả? Có tin ông mày đấm cho phát không?"
Trên mặt Tôn Dương có một vết sẹo gớm ghiếc, nhìn qua vô cùng hung dữ, anh ta lắc lắc nắm đấm về phía Nhan An Bảo, thể hiện bản thân không phải người dễ chọc vào.
Gần nơi Tôn Dương sống cũng có rất nhiều trẻ em, mỗi khi nhìn thấy khuôn mặt sẹo dữ tợn của anh ta, chúng đều sợ hãi chạy tán loạn, cho dù có đứa bạo gan dám đến gần cũng bị hắn trợn mắt phải khóc thét bỏ chạy.
Anh ta vốn tưởng rằng trừng mắt như vậy sẽ khiến Nhan An Bảo và Nhan An Mỹ giống như những đứa trẻ kia, bị dọa khóc thành tiếng.
Nhưng ngoài dự đoán, Nhan An Bảo vẫn bình tĩnh nhìn anh ta, trong mắt còn hiện lên một nụ cười kiên định.
Nhan An Mỹ nghịch ngợm nháy mắt với Tôn Dương một cái: "Chú, chú giữ thể diện cho anh trai cháu đi mà! Anh trai cháu rất tốt, nhất định sẽ không để chú phải chịu thiệt!"
Nói thật, Nhan An Mỹ không biết Nhan An Bảo muốn bàn chuyện gì với Tôn Dương, nhưng cho dù Nhan An Bảo làm gì, cô bé cũng đều tin tưởng anh trai vô điều kiện.
"Nhóc con, mày muốn bàn chuyện gì với tao?" Tôn Dương nhìn Nhan An Bảo đầy vẻ nghi ngờ, nhưng anh ta cũng muốn xem xem thằng nhóc này có thể giở trò gì!
"Chú, Dương Mai thuê các chú bao nhiêu tiền? Tôi trả giá gấp mười lần, các chú thả tôi và An Mỹ ra, trói Dương Mai lại!" Nhan An Bảo không hoảng hốt cũng không vội vàng nói.
"Cái gì? Bọn mày muốn chúng tao trói cô Dương lại?"
Tôn Dương không ngờ Nhan An Bảo lại bàn chuyện làm ăn kiểu này với anh ta, không kiềm chế được mà kinh ngạc kêu lên thành tiếng.
Sau khi phản ứng lại, Tôn Dương vỗ mạnh vào trán Nhan An Bảo: "Nhóc con, mày đang đùa với tao đúng không! Cô Dương cho chúng tao ba tỷ.
Giá gấp mười lần, tức là ba mươi tỷ, mày lấy đâu ra nhiều tiền thế?"
Nghĩ đến việc bị một thằng nhóc đùa bỡn, Tôn Dương cảm thấy vô cùng khó chịu, nếu không phải hai đứa nhỏ này có chỗ cần dùng, anh ta đã giết chết con tin, để chúng máu chảy thành sông rồi.
"Chú, tôi không đùa với chú.
" Nhan An Bảo vô cùng nghiêm túc nói: "Chỉ cần chú thả tôi và An Mỹ ra, bắt Dương Mai lại, tôi nhất định sẽ cho chú ba mươi tỷ!"
Nhan An Bảo cũng biết đối với cậu mà nói ba mươi tỷ là một con số khổng lồ, nhưng ba cậu có tiền, chỉ cần cậu và An Mỹ có thể về nhà an toàn, ba nhất định sẽ không tiếc số tiền đó.
"Nhóc con, mày nghĩ tao ngu hả?" Tôn Dương nhìn Nhan An Bảo từ trên xuống dưới, ngày thường anh ta không chỉ đi bắt cóc người mà còn thường xuyên đến trung tâm mua sắm trộm đồ có giá trị nên cũng có chút hiểu biết về giá tiền quần áo.
Bộ quần áo Nhan An Bảo đang mặc là hàng không thể bình dân hơn được nữa, một đứa trẻ mặc quần áo kiểu này thì nhà chỉ có đập nồi bán sắt, đừng nói ba mươi tỷ, cho dù là ba tỷ cũng không có!
Tôn Dương không ngu đến mức đi tin lời của một thằng nhóc không một xu dính túi!
"Chú, chú không ngu, sao chú có thể ngu được!" Nhan An Mỹ cười híp mắt, nhìn Tôn Dương: "Chú là người thông minh nhất tôi từng gặp đó.
"
Những gì Nhan An Mỹ nói đều là nói bậy, nhưng đã là người thì đều vậy, không ai đánh người mặt cười, huống chi đây còn là một cô bé rất đáng yêu, trong lòng Tôn Dương không khỏi mềm đi mấy phần, sắc mặt cũng trở nên ôn hòa hơn.
"Bọn mày yên tâm, lát nữa tao sẽ cho bọn mày chết thật sảng khoái!" Tôn Dương cắn răng, nhượng bộ nói với Nhan An Bảo và Nhan An Mỹ.
"Chú, nhìn kỹ mặt cháu một chút.
" Sau khi im lặng một lúc, Nhan An Bảo mở miệng nói: "Chẳng lẽ chú không thấy mặt cháu nhìn rất quen sao?".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...