“Dương Mai, tôi không cho phép cô làm tổn thương đến An Bảo và An Mỹ.”
Dương Mai là người đã cho người thả rắn cắn cô, nhưng mà Nhan Nhã Tịnh không ngờ Dương Mai lại có thể phát điên đến nỗi ra tay với hai đứa nhỏ.
“Nhan Nhã Tịnh, mày đang uy hiếp tao đó à?” Trong giọng nói của Dương Mai mang theo hận thù sâu đậm, cô ta lạnh lùng cười: “Nhan Nhã Tịnh, bây giờ mày không có tư cách uy hiếp tao đâu, hai đứa con của mày sẽ phải chết trên tay tao, tao mà không vui thì có thể vặn gãy cổ bọn nó đó.”
“Dương Mai, đừng làm tổn thương An Bảo và An Mỹ.” Nhan Nhã Tịnh cố gắng kiềm chế sự hoảng loạn trong lòng mình: “Dương Mai, người mà cô hận là tôi, cô muốn đối phó với tôi sao cũng được, đừng làm tổn thương An Bảo và An Mỹ.”
Thật ra trong lòng Nhan Nhã Tịnh vẫn còn giữ lại một tia hi vọng, cô hi vọng là Dương Mai chỉ đang cố ý hù dọa cô, chứ An Bảo và An Mỹ không nằm trong tay Dương Mai.
Ai ngờ một giây sau, Dương Mai liền cúp điện thoại, sau đó gửi yêu cầu gọi video cho cô.
Trong cuộc gọi video, cô có thể nhìn thấy rõ ở hai bên Nhan An Bảo và Nhan An Mỹ đều có hai người đàn ông vạm vỡ đè chặt, trên gương mặt nhỏ nhắn của hai đứa nhỏ còn có vết máu rất rõ ràng.
Nhìn thấy màu đỏ chói mắt làm Nhan Nhã Tịnh cảm thấy trong lòng như bị cái gì đó khoét mất một mảnh.
Dương Mai hãm hại cô như thế nào cô cũng không quan tâm, nhưng cô không cho phép người khác làm tổn thương hai đứa con của cô.
Nhan Nhã Tịnh đè chặt lồng ngực mình, cô ép buộc mình phải tỉnh táo: “Dương Mai, cô nói đi, rốt cuộc là cô muốn làm cái gì? Cô muốn tôi làm cái gì tôi cũng đồng ý, tôi chỉ hi vọng là cô có thể bỏ qua cho An Bảo và An Mỹ.”
Đúng vậy, nếu như Dương Mai thật sự muốn giết chết An Bảo và An Mỹ, vậy thì cô ta cứ trực tiếp giết chết con tin là được rồi, không cần phải gọi điện thoại video cho cô.
Nếu như cô ta đã gọi điện thoại video cho cô, vậy thì chứng minh người mà cô ta muốn đối phó thật sự là cô, hiện tại An Bảo và An Mỹ tạm thời không có nguy hiểm đến tính mạng.
“Nhan Nhã Tịnh, mày đã hại tao thê thảm lắm rồi.”
Vừa nghĩ đến những chuyện mà mình gặp phải gần đây, Dương Mai liền hận đến nghiến răng nghiến lợi.
Mặc dù cô ta không nổi tiếng cho lắm, nhưng ít nhất cũng có một số fan hâm mộ theo đuổi.
Nhưng sau khi cô ta bị rắn độc cắn, tất cả fan hâm mộ của cô ta đều biến thành anti.
Cô ta trở thành người phụ nữ độc ác trong mắt mọi người trong giới giải trí, ngay cả đoàn phim hiện tại cũng đã đuổi cô ta.
Không chỉ có như thế, tất cả các hợp đồng quảng cáo, phim ảnh cũng bị chấm dứt, trên Facebook của cô ta thì toàn là tiếng mắng chửi, lời lẽ mắng cô ta vô cùng khó nghe.
Không còn đạo diễn nào bằng lòng hợp tác với cô ta, không còn công ty quảng cáo nào muốn tìm cô ta, cho dù cô ta chủ động bò lên giường của mấy nhà đầu tư bụng bia đi nữa thì tình cảnh của cô ta cũng không có thay đổi dù là rất nhỏ.
Cư dân mạng đang đồng loạt kêu gọi tẩy chay cô ta, cô ta trở thành nghệ sĩ bị người người chán ghét.
Ngày hôm đó cô ta xuất viện còn bị anti tấn công ở cửa bệnh viện, cô ta bị đổ cả người đều là nước bẩn.
Nhớ đến cái mùi hôi thối bốc lên từ nước bẩn, Dương Mai liền hận không thể chém Nhan Nhã Tịnh thành trăm mảnh.
Loại người như Dương Mai, cho dù bị dạy dỗ thế nào đi nữa thì cô ta vẫn ngựa quen đường cũ mà đẩy trách nhiệm lên đầu người khác, cô ta luôn cảm thấy là Nhan Nhã Tịnh đã hại cô ta thê thảm.
Nhưng mà cô ta không muốn phải nghĩ rằng nếu như không phải cô ta bị Nhan Vũ Trúc xúi giục hãm hại Nhan Nhã Tịnh hết lần này đến lần khác, thậm chí còn muốn lấy mạng Nhan Nhã Tịnh, thì làm sao cô ta có thể đi đến bước này.
Thậm chí, cô ta cũng không thèm suy nghĩ nếu như không phải Trịnh Kiều đăng video lên trên mạng, thế thì sự kiện rắn độc lần này cũng sẽ không lan truyền đến nỗi không có cách nào thu lại.
Một khi tâm lý con người trở nên vặn vẹo thì sẽ như mê muội, không biết đúng sai, càng không thể phân rõ thiện ác, cô ta chỉ muốn liều mạng trả thù người mà cô ta hận nhất.
Dương Mai nghiến răng ken két: “Nhan Nhã Tịnh, mày đã hủy hoại tao, mày đã hủy hoại tao! Mày khiến tao không còn chỗ sống, tao cũng sẽ không để mày được tốt hơn.”
“Đối với tao, sự nghiệp diễn xuất còn quan trọng hơn so với tính mạng tao.
Nhan Nhã Tịnh, mày đã hủy mọi thứ mà tao quan tâm nhất, tao cũng phải hủy đi thứ mà mày yêu quý nhất.
Mày yêu thương nhất là hai đứa con này của mày có đúng không, được thôi, mày đã quan tâm bọn nó, thế thì tao sẽ hủy hoại bọn nó.”
Dương Mai đang nổi cơn điên, cô ta bỗng nhiên quay sang tán vào mặt Nhan An Mỹ một cái thật mạnh.
Nhan An Mỹ sợ nhất là đau, một cái tát này của Dương Mai làm cho Nhan An Mỹ muốn rơi nước mắt.
Nhưng cô bé biết bây giờ Dương Mai đang gọi video với mẹ, mẹ ở đầu bên kia có thể nhìn rõ tất cả mọi chuyện xảy ra ở bên này, cô bé dứt khoát ngẩng đầu lên không để nước mắt của mình rơi xuống.
Cho đến bây giờ, cô bé chưa từng gặp phải chuyện gì đáng sợ như thế, trong lòng cô bé cũng rất hoảng sợ.
Nhưng mà cô bé lại càng yêu mẹ mình hơn, cô bé không muốn để mẹ phải lo lắng.
“Mẹ ơi, mẹ đừng lo lắng, cục cưng không có chuyện gì đâu.”
Nhan An Mỹ quay sang, lớn tiếng hét lên với Nhan Nhã Tịnh: “Mẹ ơi, cục cưng rất dũng cảm, cục cưng không sợ cái gì hết.”
“Mày ngậm miệng lại cho tao!”
Dương Mai lại nâng tay lên định tiếp tục đánh vào mặt Nhan An Mỹ, Nhan An Bảo lạnh lùng ngẩng mặt lên, nói một cách rõ ràng: “Tôi không cho phép cô đánh em gái tôi.”
Ánh mắt của cậu thiếu niên nho nhỏ kiên định mà lại lạnh lùng, Dương Mai biết chỉ là một đứa con nít thì không thể gây ra sóng gió gì, nhưng khi đối diện với cặp mắt âm trầm của Nhan An Bảo, tay cô ta lại không thể kiềm chế được mà run rẩy.
Cũng không biết là bị đe dọa hay là có chuyện gì, một cái tát này của Dương Mai lại không rơi vào mặt Nhan An Mỹ.
Nhận ra mình bị một đứa con nít uy hiếp, Dương Mai thẹn quá hóa giận, trực tiếp vung tay đánh thật mạnh vào mặt Nhan An Bảo.
Tì.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...