Trịnh Kiều cũng cho rằng ngày hôm nay Nhan Nhã Tịnh sẽ không thoát khỏi, chỉ là có làm sao cô ta cũng không ngờ rằng trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, dường như sau lưng Nhan Nhã Tịnh có mọc một con mắt, cô bỗng nhiên lại tránh qua một bên.
Mà bởi vì Cao Trúc nhào tới theo quán tính nên không thể thắng lại kịp thời, cô ta không thể khống chế bước chân mà cắm đầu vào hồ nhân tạo.
“Ùm!”
Trong hồ nhân tạo nổi lên một tầng bọt nước lớn, Cao Trúc vừa dùng sức vùng vẫy, vừa lớn tiếng gào lên: “Tôi không biết bơi.”
“Cứu với, cứu với.”
Trịnh Kiều bị tình huống này làm cho hoảng sợ, cô ta không ngờ là Cao Trúc ngốc đến nỗi không thể để Nhan Nhã Tịnh rơi xuống nước, ngược lại còn tự mình ngã vào trong hồ nước.
So sánh với vẻ hoảng hốt của Trịnh Kiều và Cao Trúc, Nhan Nhã Tịnh bình tĩnh hơn rất nhiều.
Trịnh Kiều đến cạnh hồ nhân tạo tìm cô, cô đã cảm thấy có điểm không bình thường, sau khi Trịnh Kiều nói đến câu muốn làm bạn với cô, cô càng cảm thấy buồn cười hơn.
Nói tóm lại, mọi chuyện xảy ra vào ngày hôm nay cô đều cảm thấy vừa ngây thơ lại buồn cười, nhất là lúc cô lơ đãng nhìn thấy Cao Trúc đang rón ra rón rén bước về phía bên này, cô lại càng cảm thấy hài hước hơn nữa.
Có đôi khi, Nhan Nhã Tịnh thật sự thắc mắc rằng cô chưa từng đắc tội với bọn người Dương Mai, Trịnh Kiều và Cao Trúc mà nhỉ? Nhưng mà người trên đời này lại kỳ lạ như vậy đó, mấy người bọn họ bởi vì lợi ích mà Nhan Vũ Trúc đã hứa hẹn, thế mà lại không tiếc làm tổn thương tính mạng của cô.
Kế hoạch hãm hại cô của bọn họ rất hèn hạ, thủ đoạn muốn hại chết cô lại càng quyết liệt hơn, cũng đủ tàn ác.
Không cần nghi ngờ, nếu như ngày hôm nay cô không chú ý đến động tác nhỏ của Cao Trúc, chắc chắn cô sẽ bị đẩy vào trong hồ nhân tạo rồi bị chết đuối.
“Cứu mạng, cứu mạng.”
Cao Trúc vẫn không ngừng vùng vẫy trong hồ nhân tạo, cô ta đã sặc mấy ngụm nước, Trịnh Kiều gấp không chịu được, vội vàng gọi điện thoại cho Phó Thạnh: “Đạo diễn Phó, cứu mạng với! Trúc bị Nhan Nhã Tịnh đẩy vào trong hồ nước, đạo diễn, mau cho người đến đây cứu Trúc đi.”
Nghe thấy Trịnh Kiều nói vậy, Nhan Nhã Tịnh không khỏi cười lạnh trong lòng.
Trịnh Kiều này thật là, chẳng có lúc nào quên đi chuyện phải hãm hại cô trước đã.
Rất nhanh, Phó Thạnh liền dẫn theo mấy người trong đoàn phim chạy đến đây, thầy võ thuật trong đoàn biết bơi, anh ta nhanh chóng lao xuống nước cứu Cao Trúc lên.
Truyện Huyền Huyễn
Cao Trúc ở trong nước có hơi lâu, bây giờ đã hôn mê.
Thầy võ thuật cứu Cao Trúc lên thì đương nhiên sẽ chịu trách nhiệm hô hấp nhân tạo cho Cao Trúc.
Thầy võ thuật là một chàng thanh niên lớn tuổi đã ngoài ba mươi, còn chưa có một mảnh tình vắt vai, nguyên nhân chủ yếu là do mặt thầy võ thuật bị ngọn lửa hủy hoại trong một vụ nổ.
Là một người đàn ông độc thân chưa từng yêu đương, giờ lại hô hấp nhân tạo cho một nữ minh tinh cũng được xem như là xinh đẹp, trong lòng kích động vô cùng, nhịn không được mà hô hấp nhân tạo cho Cao Trúc thêm vài lần.
Cao Trúc mở to mắt, lúc đối diện với gương mặt đó của thầy võ thuật, cô ta hét lớn rồi sau đó lại ngất đi.
Lúc Cao Trúc ngất xỉu, trong lòng cô ta chỉ có một suy nghĩ, đó chính là chắc chắn cô ta đã chết rồi, nếu không thì tại sao lại nhìn thấy quỷ.
Trịnh Kiều run rẩy vươn tay ra, cô ta tức giận chỉ vào Nhan Nhã Tịnh: “Nhan Nhã Tịnh, rốt cuộc là Trúc đã làm gì có lỗi với cô chứ? Tại sao cô lại hại Trúc như thế!”
Nhớ đến lúc nãy Trịnh Kiều gọi điện thoại đã nói là Nhan Nhã Tịnh đẩy Cao Trúc, Phó Thạnh cũng nhíu mày hỏi: “Đúng vậy đó, bác sĩ Nhan, có chuyện gì sao không chịu nói đàng hoàng, tại sao cứ phải dùng bạo lực để giải quyết chứ?”
Nhan Nhã Tịnh cảm thấy rất buồn cười, cái kẻ hại người này sao chớp mắt liền thay đổi thành người bị hại vậy?
“Đạo diễn Phó, tôi không có đẩy Cao Trúc, là cô ta muốn đẩy tôi vào trong hồ, nhưng cô ta bị hụt chân cho nên không cẩn thận mới rơi xuống nước.”
“Nhan Nhã Tịnh, cô đừng có giả vờ nữa, rõ ràng là cô đẩy Trúc xuống hồ mà.
Lúc nãy tôi đã nhìn thấy rồi, là cô ra tay trước.
Đúng vậy, tôi thừa nhận Trúc cười nhạo cô chuyện cô bị anh Hách đá là cô ấy không đúng, nhưng mà cô cũng không cần phải giết người.”
Trịnh Kiều càng nói, trong lòng lại càng căm phẫn: “Nếu như không phải đạo diễn Phó kịp thời dẫn người đến đây, chắc chắn là bây giờ Trúc đã bị cô hại chết rồi.”
Trịnh Kiều ăn nói hùng hồn, sau khi nói xong lời này, ngay cả bản thân cô ta cũng tin tưởng là Nhan Nhã Tịnh đã đẩy Cao Trúc xuống hồ.
Nhan Nhã Tịnh cảm thấy cách làm của Trịnh Kiều có hơi giống với Dương Mai, đều là kiểu hại người khác không thành công thì sẽ đổ lỗi cho người khác.
Nhan Nhã Tịnh cười lạnh: “Trịnh Kiều, cô đúng là cái gì cũng dám nói, có phải là tôi cũng có thể nói là cô đã đẩy Cao Trúc xuống nước không?”
Trịnh Kiều giật mình, gần như là cô ta phản ứng ngay lập tức: “Làm sao có thể! Tôi với Trúc thân thiết như thế, sao tôi lại có thể hại Trúc được chứ.
Đạo diễn Phó, Nhan Nhã Tịnh hại Trúc thê thảm như thế, đạo diễn nhất định phải lấy lại công bằng cho Trúc.”
Thấy Trịnh Kiều nói vậy, Phó Thạnh cũng nhanh chóng suy nghĩ lại, bây giờ Nhan Nhã Tịnh đã bị anh Hách vứt bỏ nên không cần phải lấy lòng nữa, còn không bằng giúp đỡ Trịnh Kiều một phen.
Ít nhất là Trịnh Kiều tương đối hiểu chuyện, cũng biết dùng cơ thể để báo đáp anh ta.
Nghĩ như vậy, Phó Thạnh liền nói: “Bác sĩ Nhan, chuyện lần này cô có hơi quá đáng rồi đó, cho dù cô Cao có nói cô vài câu thì cô cũng không thể đẩy cô ấy vào trong hồ, đây là tội mưu sát.”
Nghe thấy hai chữ "mưu sát", Trịnh Kiều lại càng hùng hồn hơn nữa, cô ta lắc lư điện thoại trước mặt Nhan Nhã Tịnh: “Đúng vậy, chính là mưu sát, tính chất của việc này quá nghiêm trọng, chúng ta vẫn nên gọi cảnh sát đến giải quyết đi.”
Nói xong, Trịnh Kiều lập tức gọi điện thoại báo cảnh sát.
“Có phải là mưu sát hay không, tôi nghĩ chắc là Cao Trúc biết rõ hơn các người, không bằng chúng ta cứ hỏi người trong cuộc trước cái đã.” Nhan Nhã Tịnh kìm nén sự chán ghét với Trịnh Kiều và Phó Thạnh, cô thờ ơ nói.
Trịnh Kiều vẫn đắc ý như cũ, hỏi người trong cuộc thì hay rồi.
Cao Trúc và cô ta đứng cùng một trận tuyến, một lát Cao Trúc tỉnh dậy chắc chắn sẽ đẩy Nhan Nhã Tịnh vào chỗ chết.
Nhan Nhã Tịnh tự tìm xui xẻo, tự gây nghiệt thì không thể sống.
Nghĩ như vậy, Trịnh Kiều vội vàng nói: “Được thôi, chúng ta chờ Trúc tỉnh lại rồi hỏi cô ấy rốt cuộc là ai đã hại cô ấy.
Nhan Nhã Tịnh, chờ đến lúc Trúc nói ra sự thật, tôi xem cô còn gì để nói.”
“Được, đúng là chuyện này chúng ta cần phải nghe Trúc nói như thế nào.
Trúc là người bị hại, chắc chắn cô ấy nói không sai.” Phó Thạnh cũng phụ họa theo Trịnh Kiều.
Tất cả mọi người không có ý kiến, Nhan Nhã Tịnh nói với thầy võ thuật đang nửa quỳ ở bên cạnh Cao Trúc: “Thầy Triệu, làm phiền anh ấn vào nhân trung của Cao Trúc, thuận tiện đỡ cô ta dậy.”
Thầy võ thuật vội vàng làm theo lời của Nhan Nhã Tịnh, anh ta ấn vào nhân trung của Cao Trúc mấy lần.
Cao Trúc đã được nuông chiều từ nhỏ, ngày hôm nay rơi xuống nước làm cho cô ta sợ mất mật, lúc nãy cô ta còn bị gương mặt kề gần của thầy võ thuật dọa cho phát run, cả người đang trong trạng thái sụp đổ.
Bây giờ vừa mới mở mắt lại đối diện với gương mặt tươi cười vô cùng rõ ràng của thầy võ thuật, cô ta bị dọa suýt chút nữa là đã trợn trắng mắt.
Cô ta hoảng sợ nhìn chằm chằm vào thầy võ thuật: “Đừng có bắt tôi, tôi không muốn xuống địa ngục đâu, tôi thật sự không có cố ý hại người.”
“Cao Trúc, cô hại ai vậy?” Nhan Nhã Tịnh hỏi tiếp lời Cao Trúc..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...