Thượng Quan Nghệ trốn ở bên hồ, ôm một cây đại thụ ‘tự mình thương cảm’. “Kháo, ngày hôm qua thật là mất mặt muốn chết, ta sao lại nói ra lời cẩu huyết buồn nôn!” Thân thể run lên, liều mạng cầm lấy vỏ cây. “Hoàn hảo cũng không có người ngoài, nếu không ta làm sao có thể sống trên đời này! A ~~~ thật là không muốn sống! Thượng Quan Nghệ a, Thượng Quan Nghệ, ngươi làm cái gì, khóc một hàng nước mắt, một hàng nước mũi! Ngẫm lại cũng thấy ác hàn! Nhìn cây mình ôm, Thượng Quan Nghệ đột nhiên toát ra ý tưởng ‘một đầu đâm chết’. Vì vậy Thượng Quan Nghệ nhắm mắt lại hung hăng đụng vào, nhưng ngay khi lập tức phải đụng vào, lại ngừng lại.
Như vậy có phải sẽ rất đau hay không a? Thượng Quan Nghệ sờ sờ thân cây rắn chắc lại có chút gai góc, tự hỏi nhiều lần, cuối cùng ngồi chồm hổm dưới đất nhặt lên một lá cây nhỏ đụng vào.
“Bảo Bối, ngươi đang làm gì thế?” Triển Đình Hiển đến gần, lại thế người này dùng đầu đụng lá cây, nhịn không được cười hỏi.
Thượng Quan Nghệ ngồi chồm hổm đụng lá cây nghe thấy tiếng của Triển Đình Hiển toàn thân run lên, vội vàng ‘bò’ đến phía sau cái cây. “Ngươi…ta…cái kia…ai nha, ta đang nói cái gì!” Đem đầu chôn ở giữa hai chân. Ngày hôm qua trải qua thông báo ‘cẩu huyết’ như vậy, hắn hiện tại nào có mặt mũi nhìn người này a!
Triển Đình Hiển mặt mang nụ cười đi đến phía sau cái cây, ngồi xổm trước mặt Thượng Quan Nghệ. “Bảo Bối, nói cho Hiển ca ca biết ngươi làm sao vậy?” Người này sẽ không phải là thẹn thùng, không thể nào. Trước đây không phải là hắn tự nói da mặt mình còn dày hơn tường thành sao!
“Cái đó…cái đó…” Thượng Quan Nghệ bối rối ngẩng đầu lên, nhìn Triển Đình Hiển nói: “Ngươi có thể coi như ngày hôm qua cái gì cũng không có phát sinh hay không?” Cẩn thận hỏi.
Nghe Thượng Quan Nghệ nói, mặt Triển Đình Hiển trong nháy mắt lạnh xuống. “Thượng Quan Nghệ, ngươi có ý gì! Ngày hôm qua không phải chúng ta đã thề, về sau sẽ không dễ dàng buông tay đối phương, ngươi hiện tại liền…ngươi cho ta là cái gì!” Hai tay ấn trụ đầu Thượng Quan Nghệ, người này sao có thể lại đổi ý.
“Không phải, không phải!” Thượng Quan Nghệ liều mạng lắc đầu. Ta là nói, ngươi có thể quên đi dáng vẻ mất mặt của ta tối hôm hay không!” Càng nói càng nhỏ tiếng. “Thật xấu hổ…ngươi còn cười, người có nhân tính hay không, không đếm xỉa đến ngươi!” Đẩy Triển Đình Hiển ở trước mặt ra, đứng lên.
Triển Đình Hiển kéo tay Thượng Quan Nghệ lại, từ dưới đất đứng lên. “Đối với ta mà nói, tối hôm qua là hồi ức ta trân quý nhất, không thể nào quên được! Nhưng nó cũng chỉ là hồi ức thuộc về hai chúng ta, sẽ không có người thứ ba biết!”
“Thật sự?”
Hôn nhẹ mặt Thượng Quan Nghệ, “Ta cam đoan!” Nghệ Bảo Bối cũng tốt, đương gia Thượng Quan gia cũng được, hay là Nghệ thân vương nọ trên vạn người, người này vẫn là khả ái như vậy.
Nhận được cam đoan của Triển Đình Hiển, Thượng Quan Nghệ mới yên tâm. “Còn có, tối hôm qua ngươi nói với ta chuyện phát sinh trước đây của chúng ta, mặc dù ta không nhớ, nhưng mà ngươi nhất định phải nhớ kỹ, nhất thiết cũng không thể để cho Hàn Triệt biết ta đã từng dùng mặt hắn tiến cung, nếu không ta sẽ chết rất thảm.”
“Đã biết!” Triển Đình Hiển dắt tay Thượng Quan Nghệ đi tới sơn động. “Đúng rồi, tại sao ngươi muốn dịch dung thành hình dạng của Hàn Triệt?”
Thượng Quan Nghệ liếc mắt nhìn Triển Đình Hiển dắt tay mình, cúi đầu nói: “Hắn trừ bỏ mắt đỏ và tóc bạc, gương mặt đó của hắn khả ái nói không nên lời, mỗi lần hắn thay đổi diện mạo ra đường, đều có một đám người dụ dỗ hắn, cưng chìu hắn. Không giống gương mặt này của ta…” Sờ sờ mặt mình. “Mọi người nhìn xong chỉ biết ngẩn người, sau đó liền không tự giác kéo khoảng cách với ta. Thực sự khi còn bé bộ dạng ta không phải như vậy, ai biết về sau càng lớn càng không theo chuẩn mực, nam không ra nam, nữ không ra nữ!”
“Ai nói!” Triển Đình Hiển dừng bước. “Bảo Bối không cần người khác dỗ và cưng chìu, có một mình ta là đủ rồi. Vô luận Bảo Bối biến thành bộ dáng gì, ngươi cũng có thể chơi xấu làm nũng với ta!”
“…” Thượng Quan Nghệ ngơ ngác nhìn Triển Đình Hiển nói không ra lời.
“Ta thật sự muốn nhìn thấy bộ dáng Bảo Bối dùng khuôn mặt siêu phàm thoát tục này chơi xấu làm nũng!”
“Hừ, ta cũng biết!” Thượng Quan Nghệ trề môi. “Ngươi lúc trước coi trọng ta nhất định là vì khuôn mặt đó!” Nhất định là thế.
“Không, ta nhìn thấy đầu tiên là ánh mắt tràn đầy sinh lực của ngươi, còn có khóe miệng ngươi đắc ý cười xấu xa.”
“Quên đi, dù sao ta cũng không nhớ được, tùy ngươi nói thế nào!” Thượng Quan Nghệ giả vờ không thèm quan tâm quay đầu đi. “Ta đã xem qua, ở đây quá thấp, cứ coi như bắn đạn tín hiệu ra, người cứu viện cũng chưa chắc nhìn thấy. Chúng ta vẫn là vừa đi, vừa tìm đường đi, đợi đến nơi cao một chút lại phóng tín hiệu.”
“Được!”
“Lão thiên gia, ngươi đã hai lần cũng không có tịch thu mệnh của chúng ta, lần này nhất định phải phù hộ chúng ta an toàn tìm được đường đi ra! Ngươi là cha ruột của ta a!”
“Bảo Bối, ngươi…ngươi còn không có tha thứ cho Trấn Quốc hầu sao?” Nghe được hai chữ ‘cha ruột’, Triển Đình Hiển chợt nhớ tới chuyện Triển Thừa Vân nói với mình, Bảo Bối là người của Lý gia.
“…Tỷ phu nói cho ngươi biết?” Thượng Quan Nghệ thu hồi nụ cười trên mặt. “Còn có ai biết?”
Triển Đình Hiển lắc đầu, “Chỉ có một mình ta.”
“Ta không xứng!” Thượng Quan Nghệ xoay người rời khỏi.
…
“Hắn là cha của ngươi!” Triển Đình Hiển nhìn bộ dáng Thượng Quan Nghệ cố ý giả vờ bận rộn, bất đắc dĩ nói: “Ngươi định cả đời không thừa nhận hắn?”
Thượng Quan Nghệ nghe Triển Đình Hiển nói, rốt cuộc dừng bước lại, đi tới ngồi bên cạnh Triển Đình Hiển. “Ta cả đời này chỉ có một người cha, nhưng tuyệt không phải là Trấn Quốc hầu kia. Hắn mặt dù có điểm già mà không kính, nhưng tuyệt đối sẽ không vứt bỏ ta không để ý. Không giống cái gì Trấn Quốc hầu kia luôn tự cho mình là trung thần!” Cục đá trong tay hóa thành tro bụi.
“Bảo Bối!” Triển Đình Hiển nắm lấy tay Thượng Quan Nghệ.
“Ngươi biết mẹ ta là chết như thế nào không? Ngươi biết bọn họ đem ta bán tới đâu? Ngươi biết là ta đã trôi qua cuộc sống ở đó thế nào sao!” Thượng Quan Nghệ hét lớn. “Nhưng lúc đó hắn ở đâu!”
“Bảo Bối!” Triển Đình Hiển ôm thật chặt Thượng Quan Nghệ run rẩy toàn thân.
“Các ngươi không ai biết! Nhưng ta nhớ rõ mùi vị một mình mình trong đêm giao thừa co rút ở trong góc tường.” Ở trong lòng ngực Triển Đình Hiển ổn định một chút tâm tình, nói tiếp: “Hắn không đến tìm ta không sao cả, ta không quan tâm. Nhưng hắn đối với mẹ ta như thế, chỉ vì mẹ ta chết không vẻ vang, cho nên chỉ có thể chôn cất sơ sài, ngay cả bài vị cũng không thể tiến vào từ đường! Hắn chính là làm trượng phu như thế? Ta hận không thể dùng toàn bộ giang sơn của Triển gia các ngươi vì mẹ ta bồi táng!” Nắm lên cổ áo Triển Đình Hiển.
Triển Đình Hiển không nói gì, chỉ là lẳng lặng ôm Thượng Quan Nghệ.
“Ngươi biết khi đó ta nhìn thấy bộ dáng hạnh phúc một nhà ba người bọn họ, có bao nhiêu tức giận không?” Thượng Quan Nghệ bỗng nhiên nở nụ cười. “Ta muốn làm cho công chúa được mọi người tôn kính biến thành chuột chạy qua đường, ta muốn làm cho nhi tử dòng máu cao quý của nàng làm nam kỹ thấp hèn nhất. Trấn Quốc hầu hắn không phải coi trọng thân thế sao, vậy ta càng phải xem thật kỹ hắn có thể để cho nhi tử làm nam kỹ vào từ đường Lý gia của hắn hay không!”
“Nhưng ngươi cũng chẳng vui vẻ!” Triển Đình Hiển nhàn nhạt nói.
“Ta đúng là không vui vẻ, ai biết mệnh của tiểu tử kia cứng như vậy, nhiều năm như vậy cũng không có bị ngoạn chết!” Thượng Quan Nghệ cười nói.
Triển Đình Hiển âm thầm thở dài một hơi, nâng mặt Thượng Quan Nghệ lên, “Ngươi tại sao phải giả vờ cái bộ dáng này, ngươi rõ ràng cũng không vui vẻ. Nếu không ngươi cũng sẽ không thả hắn ra, thậm chí vì sợ hắn bị khinh bỉ, cho hắn một thân phận Thượng Quan gia, Bảo Bối của ta là thiện lương, hắn khi đó chỉ là tuổi còn nhỏ, không biết xử lý chuyện mà thôi. Nếu là Bảo Bối hiện tại, nhất định sẽ không kích động như thế đúng không?”
Đúng là huynh đệ ruột, tỷ phu sao cái gì cũng nói với hắn! Thượng Quan Nghệ buồn bực nghĩ thầm. “Đúng, nếu là ta hiện tại chắc chắn sẽ không làm như vậy, mất công phí thời gian. Ta sẽ trực tiếp diệt Lý gia, ngươi tốt nhất cầu khẩn sau khi trở về bọn họ không nên chọc ta.” Chọt chọt lồng ngực Triển Đình Hiển. “Không nói tình cảm!”
“Đã biết! Ngoan, ngủ sớm một chút, đồ đạc đã chuẩn bị toàn bộ, ngày mai chúng ta tìm đường ra!” Triển Đình Hiển nằm ngửa xuống, để cho Thượng Quan Nghệ nằm ở trước ngực mình. “Ngươi nói ta có nên đi gặp người nhà của ngươi hay không, nói cho bọn họ biết ta tiếp quản ngươi rồi!”
“Vậy ngươi nhất định chết chắc rồi! Khi ngươi chưa xử lý tốt vấn đề hậu cung của ngươi, vẫn là không nên gặp bọn họ thì tốt hơn!”
“Yên tâm, sau khi trở về ta sẽ xử lý tốt!”
“Ân!” Thượng Quan Nghệ tùy ý hừ hừ, ở trong lòng ngực Triển Đình Hiển tìm một vị trí thoải mái. “Ta thường nghĩ, nếu như ta không có bị đuổi ra quan quán, ta có phải đã sớm chết ở trên giường của những người giàu sang đó hay không?”
“Sẽ không!” Triển Đình Hiển đau lòng ôm lấy Thượng Quan Nghệ.
***
“Ngươi xác định là đi như thế?” Triển Đình Hiển hỏi lần thứ N lần.
“Yên tâm đi, giác quan thứ sáu của ta rất chuẩn!” Thượng Quan Nghệ trả lời lần thứ N lần.
Bọn họ đi một ngày, đừng nói là người, ngay cả động vật cũng không có. “Ngươi khẳng định chúng ta có thể đi ra?” Triển Đình Hiển hỏi Thượng Quan Nghệ.
“…”
“Ta biết mà!” Thấy Thượng Quan Nghệ chột dạ luống cuống, Triển Đình Hiển tức giận hô.
Thượng Quan Nghệ liếc mắt nhìn Triển Đình Hiển phỉ nhổ mình, làm ra bộ dạng thương cảm, tính toán nhận được tha thứ.
Lại là biểu tình này! Biết rõ là hắn giả bộ, nhưng mình vẫn là không hung hãn được. “Được rồi, ta không nên trách ngươi, đều là lỗi của ta.” Vỗ vỗ đầu Thượng Quan Nghệ. “Ta vậy mà lại cho rằng ngươi tìm được đường đi!”
“Ngươi…ngươi…lại…” Thượng Quan Nghệ tức giận nghiến răng nghiến lợi. “Ngươi chờ đó!” Tung người nhảy lên cây, hướng về phía không trung lôi ra một ống trúc, một viên đạn tín hiệu bắn lên không trung. “Ta cũng không tin tà ma, ta từ trên sườn núi té xuống, bọn họ cũng không vội tìm ta!” Từ trên cây nhảy xuống nói.
“Hy vọng đi!” Triển Đình Hiển lần này đáp không có hy vọng quá lớn.
“Dù sao ngươi vẫn là xem thường ta! Từ sau khi ngươi biết ta là ai, ách, tốt xấu gì ta cũng là Nghệ thân vương của Minh Hạo, Nghệ, thân, vương, được người tôn kính! Ngươi trước đây lễ độ với ta biết bao, nhìn xem hiện tại!” vểnh môi.
Nghe Thượng Quan Nghệ nói như vậy, Triển Đình Hiển vội vàng nói xin lỗi: “Đúng, ta sai rồi, thật xin lỗi! Ta không nên coi thường ngươi! Đừng vểnh môi nữa, đều có thể phơi y phục, hơn nữa bộ dáng ngươi thế này cũng không thích hợp vểnh môi!”
“Hừ!” Thượng Quan Nghệ tức giận sãi bước đi tới, kết quả bị vấp rễ cây trên mặt đất té xuống đất. “Ô ô ~~ đau quá a!”
Thấy Thượng Quan Nghệ ngã xuống, Triển Đình Hiển vội vàng tiến đến đỡ dậy. “Người lớn như vậy, đi đường cũng không nhìn một chút. Ngươi nói, sau này nếu như không có ta ngươi cũng…”
“Suỵt! Có người!” Thượng Quan Nghệ tung người nhảy lên, rút kiếm bên hông ra.
Nhìn thấy Thượng Quan Nghệ bộ dáng khẩn trương, Triển Đình Hiển cũng đề phòng.
Hai người cẩn thận tiến lên, đi chưa được mấy bước chỉ thấy một bóng đen đánh tới.
“Bảo Bối!”
“Miêu Miêu!”
Hắc báo bổ nhào tới Thượng Quan Nghệ, phe phẩy cái đuôi liếm liếm Thượng Quan Nghệ nằm ngửa trên mặt đất, sau đó nằm trên mặt đất làm nũng.
“Miêu Miêu sao ngươi ở chỗ này, còn có ai tới!” Thượng Quan Nghệ kích động ôm hắc miêu hôn một cái. “Hiển, đây là nhi tử của ta, Miêu Miêu gọi người.”
Nhi tử? Triển Đình Hiển nhìn hắc miêu vóc dáng cực đại, phát hiện cũng chỉ có Bảo Bối người như thế mới có thể nuôi loại vật này.
Hắc miêu dạo quanh Triển Đình Hiển một vòng, sau đó từ từ đứng lên ở trên người Triển Đình Hiển.
“Hắn thích ngươi!” Không hỗ là nhi tử của Thượng Quan Nghệ hắn.
“Cám ơn nga!” Triển Đình Hiển liếc nhìn hắc báo đảo quanh bên chân.
Cầm lên đồ vật chuẩn bị xuất phát, đột nhiên có mấy hắc y nhân từ trên trời giáng xuống, quỳ dưới đất. “Thuộc hạ kiến quá nhị thiếu!”
Thượng Quan Nghệ nhìn mấy người quỳ trên mặt đất, lại thấy hắc báo không có phản ứng mới yên lòng. “Các ngươi là người của Tường thiếu?”
“Vâng, thuộc hạ là người của Tường thân vương! Từ sau ngày đó nhị thiếu rơi xuống sườn núi, vương gia liền phái chúng ta tìm kiếm ở sườn núi, cho đến khi mới nãy nhìn thấy tín hiệu cầu cứu của nhị thiếu!”
“Tường thiếu đâu?”
“Vương gia vừa đến Khánh Nguyên đã nhận được tin tức Hàn đế bị giam lỏng, liền vội vàng tiến cung, đồng thời phái chúng ta tìm kiếm tung tích của hai ngài.” Hắc y thị vệ cung kính trả lời.
“Miêu Miêu là các ngươi dẫn tới?” Miêu Miêu không phải là ở với Lạc sao!
“Là Sở thân vương phái người đưa tới!”
Cái gì? Thượng Quan Nghệ kinh hãi, vịn Triển Đình Hiển nuốt nước miếng, hỏi: “Còn có ai?”
“Ngoại trừ Tiêu Diệm bệ hạ và Mộc Dịch bệ hạ còn đang trên đường, tất cả mọi người đến rồi!”
“Họ…bọn họ nói cái gì?” Cẩn thận hỏi.
“Mộc Lẫm bệ hạ chỉ nói là ‘tiểu tử này chưa từng yên tĩnh qua!’” Người trên mặt đất do dự một chút, cuối cùng nói: “Sở thân vương không lên tiếng, chỉ là đập nát cái bàn trong tầm tay.”
“Hiển, đỡ lấy ta, ta ngất!” Thượng Quan Nghệ trực tiếp ngã vào ngực Triển Đình Hiển.
“Bảo Bối!”
Bọn họ thế nào đều tới! Còn để cho người ta sống hay không! Thượng Quan Nghệ gào thét trong lòng.
…
Ngoại ô hoàng thành.
Thượng Quan Nghệ liếc mắt nhìn trang viên trước mặt, đột nhiên dừng bước, gắt gao ôm lấy Triển Đình Hiển. “Hiển, nếu một hồi thật là có chuyện gì, ngươi nhất định phải bảo hộ ta, nếu không ta sẽ rất thảm!” Mấy ngày nay đi đường suốt đêm, mỗi khi cách hoàng thành một phân, tim của hắn đều phải run sợ cực kỳ.
Vỗ vỗ an ủi Thượng Quan Nghệ siết hắn muốn nghẹt thở, Triển Đình Hiển nói: “Bọn họ không phải là bằng hữu của ngươi sao, cũng sẽ không nặng tay.” Mấy ngày nay đi đường, hắn đã từ trong miệng những hắc y thị vệ đó biết được người nào ở trong viện tử, cũng biết gần đây trong hoàng cung phát sinh chuyện gì.
“Ngươi chắc là sẽ không hiểu!” Thượng Quan Nghệ cúi đầu, đẩy Triển Đình Hiển một cái, “Ngươi đi phía trước!”
“Được rồi, đến lúc đó ngươi cứ trốn ở sau lưng ta!” Hai người dắt tay nhau đi vào trang viên.
Thượng Quan Nghệ cẩn thận vói đầu vào nhà, “Này, ta đã trở về, các ngươi có nhớ ta không?” Thật tốt quá, không tính Phụng Võng mới có ba người ở.
“Ta còn tưởng rằng ngươi vẫn muốn lởn vởn ở bên ngoài, nguyên lai ngươi đã vào rồi!” Nam nhân nằm ở trên nhuyễn tháp mở mắt, bên mép mang theo nụ cười quỷ dị. “Ngươi thật là một lát yên tĩnh cũng không có!”
Thượng Quan Nghệ ở phía sau Triển Đình Hiển nhô đầu ra, đáng thương hề hề kêu lên: “Lẫm ~~~” Kết quả ngẩn ra là bị Mộc Lẫm trở về trừng một cái. Thượng Quan Nghệ chỉ có thể lại một lần nữa nhìn về phía nam nhân tóc đỏ ngồi viết thư ở giữa. “Diệm Diệm, không nghĩ tới ngươi cũng tới! Ta liền biết ngươi quan tâm ta! Hôn hôn!”
Tiêu Diệm không có ngẩng đầu, chỉ là nói: “Yên tâm, ta có mang theo thuốc tốt nhất, một hồi ngươi bị chỉnh xong, ta giúp ngươi bôi thuốc.”
“…” Thượng Quan Nghệ không nói gì.
Triển Đình Hiển vừa tiến đến cũng đã nhận ra Mộc Lẫm của Long Vũ và Tiêu Diệm của Viêm Hoa, nhưng mà còn có một người khiến cho hắn chú ý, một người từ đầu tới cuối đều không lên tiếng, chỉ là nhắm mắt tựa vào trong ngực của nam nhân. Không chỉ là bởi vì người kia cùng với ‘Thích Lặc vương tử giả’ giống nhau, còn bởi vì hắn rõ ràng cảm giác được Bảo Bối rất sợ người này.
“Lúc ngươi từ trên sườn núi nhảy xuống có nghĩ tới ta hay không!” Sở Lạc Phong từ trên người Phụng Võng ngồi dậy, lạnh lùng hỏi Thượng Quan Nghệ. “Mệnh của chúng ta thật là hợp nhau.” Thấy Thượng Quan Nghệ chột dạ cúi đầu, Sở Lạc Phong nói.
“Thật xin lỗi!” Hắn lúc đó cái gì cái gì cũng không nghĩ tới, trực tiếp liền nhảy xuống theo. “Cái đó…cái đó…” Lạc Lạc hình như giận thật rồi.
Sở Lạc Phong nhìn một chút Triển Đình Hiển bảo hộ Thượng Quan Nghệ, nói: “Ta không có hứng thú chứng kiến vật bồi táng tình yêu của các ngươi.” Đứng lên.
“Ngươi…đều là lỗi của ta, ngươi muốn chỉnh ta thế nào liền tùy ý đi!” Nằm thành chữ đại trên mặt đất, nhắm mắt lại.
Sở Lạc Phong đi tới trước mặt Triển Đình Hiển nhìn một vòng, sau đó nở nụ cười, đây chính là Nghệ người vẫn muốn đi.
“Lạc, ngươi muốn làm gì?” Thượng Quan Nghệ nằm dưới đất kéo kéo vạt áo của Sở Lạc Phong, hắn cười thật là dọa người a!
“Cút sang một bên cho ta, một hồi sẽ thu thập ngươi!” Sở Lạc Phong một cước đá văng Thượng Quan Nghệ, kéo tay phải của Triển Đình Hiển, đem chiếc nhẫn trên ngón tay của mình đeo vào. “Từ giờ trở đi, tên kia là trách nhiệm của ngươi!”
Triển Đình Hiển cảm thấy đau, lại thấy một chiếc nhẫn tinh xảo đeo vào ngón áp út tay phải của mình, làm sao cũng tháo không ra.
“Lạc, nhẫn lấy xuống lúc nào?” Thượng Quan Nghệ trợn to hai mắt, hôm ước của bọn họ đến kỳ hạn rồi sao? Nhưng nhẫn của hắn không lấy xuống được a?
“Cái này ngươi không cần biết!” Sở Lạc Phong cầm lên một cành cây nhỏ bên cạnh, “Ngươi chỉ cần biết rằng ngươi hiện tại chết chắc là được!”
“A~~~” Tiếng kêu thảm thiết của Thượng Quan Nghệ truyền khắp toàn bộ trang viên.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...