Nghệ ~~ Bảo bối

Thượng Quan Nghệ đi trên đường nhỏ suy nghĩ lời Triển Đình Hiển chưa nói hết mới nãy, hắn thừa nhận là mình cũng có một chút thích ‘Hiển ca ca’ này, thích ôn nhu của hắn, thích chiếu cố của hắn. Nhưng lý trí thỉnh thoảng nhắc nhở mình không thể thích người này, bởi vì hắn không thể thương tổn người cưng chìu hắn, người yêu thương hắn, ‘sự cố chấp’ của mình sẽ làm thương tổn hắn.

“Ngươi thật sự là một thứ hèn nhát, Thượng Quan Nghệ!” Đá cục đá bên chân, Thượng Quan Nghệ tự giễu. “Lúc không có ai yêu ngươi, thì ngươi khẩn cầu có một người như thế xuất hiện. Nhưng bây giờ khi có một người như thế xuất hiện, nhưng ngươi lại nhát gan không dám tiếp nhận.” Khi Thượng Quan Nghệ buồn khổ tự mình đi ‘kiểm điểm’, bị tiếng đánh chửi xa xa truyền tới cắt ngang.

“Tiện nhân sinh ra hài tử cũng là một tiện chủng, ngoan ngoãn nói ngươi là con chó của ta, ta sẽ để cho bọn họ thả ngươi ra!”

“Không cho phép ngươi nói xấu mẫu phi!”

“Còn dám đánh trả, dùng sức đánh cho ta! Thứ không biết chết sống là gì, một tạp chủng của tội phi, cũng dám đoạt đồ vật với ta.”

“Trả lại cho ta, các ngươi trả đồ lại cho ta, đó là đồ vật duy nhất mẫu phi để lại cho ta, không cho phép các ngươi cướp đi!”

“Tiện chủng, các ngươi còn nhìn cái gì, còn không dùng sức đánh, đánh chết cho ta!”

“Nhị hoàng tử, này…cái này không được đâu! Nếu không được sủng ái hắn vẫn là ngũ hoàng tử, xảy ra chuyện gì…”

“Ngũ hoàng tử cái gì!” Tiếng một cái tát vang lên, “Hắn ngay cả một con chó trong hoàng cung này cũng không bằng, sợ cái gì! Phụ hoàng sớm đã quên còn có một người như vậy, nếu không đã tám tuổi rồi cũng không để cho hắn đi thư viện.

Cái gì đây, làm nữa ngày lại là một đám con em quý tộc không có tiến bộ ức hiếp người khác, bắt đầu thối rửa từ gốc rễ rồi, cho dù ngươi ở trên triều đình thanh lý cũng vô tích sự. Không nghĩ tới Triển Đình Hiển kia cũng không phải là một phụ thân tốt, hy vọng trong Khánh Nguyên hoàng tộc của hắn cũng đừng xuất hiện một ‘Mộc Lẫm’.

Thấy không có gì thú vị, Thượng Quan Nghệ chuẩn bị đi vòng rời đi, nhưng bởi vì lời nói tiếp theo mà dừng bước, rất nhanh  xiết chặt nắm tay.

“Này, các ngươi có muốn nếm thử mùi vị của hắn hay không? Hắn có thể so với những nam sủng nuôi trong nhà các ngươi ‘cao quý’ hơn, không phải tất cả mọi người đều có cơ hội như vậy đâu!”

“Có thể bị người khác phát hiện hay không?”

“Yên tâm, ở đây sẽ không có ai đi qua đâu. Hơn nữa loại chuyện này hắn cũng không dám nói ra, mất mặt chính là hắn, ngươi rốt cuộc có muốn thượng hay không?”

Mấy người khác liếc mắt nhìn nhau, cảm thấy nhị hoàng tử nói có lý, có thể nếm thử ‘hoàng tử’ cơ hội không nhiều. Vì vậy mấy người cùng nhau xông lên xé rách y phục của ngũ hoàng tử trên người toàn là máu.

“Buông tay, các ngươi muốn làm gì…”

“Câm miệng!” Mấy người tát tay, đánh cho ngũ hoàng tử chỉ mới tám tuổi miệng đầy máu.

“Nên câm miệng phải là những phế vật các ngươi!” Một thân ảnh nhanh chóng đi vào, đem mấy người đè ở trên người tiểu nam hài ném ra ngoài, đúng lúc đánh lên người kẻ đứng ở một bên chuẩn bị xem náo nhiệt.

Nhị hoàng tử đẩy ra người đã bất tỉnh trên người đứng lên, “Là ai, người nào to gan như vậy, dám đánh bổn hoàng tử!”


“Đánh ngươi? Ta còn dám đá ngươi!” Tiến lên lại là một cước đem nhị hoàng tử đá té ngã lăn một vòng trên mặt đất. “Các ngươi cũng muốn lên không?” Nhìn mọi người vây tới, nhặt lên một tảng đá tạo thành bột phấn, thấy mọi người sợ tới thối lui, mới ngồi xổm xuống ôm lấy tiểu nam hài trên mặt đất, lấy ra khăn lụa lau đi vết máu trên khuôn mặt hắn.

“Nói cho ta biết ngươi đau ở đâu?” Sợ có nội thương, cẩn thận kiểm tra.

Tiểu nam hài nhìn khuôn mặt mỉm cười trước mặt, đột nhiên ôm lấy cổ người này khóc lớn lên, giống như muốn đem mọi ủy khuất đều khóc ra. Tay cũng càng ôm càng chặt, sợ mình lại bị bỏ rơi.

“Ngoan, không sao rồi!” Nhẹ nhàng dỗ tiểu đông tây ở trong lòng (tiểu đông tây: vật nhỏ).

Nhị hoàng tử được người đỡ lên. “Đều cút ngay cho ta!” Hắn chưa từng bị đối đãi như thế, người kia lại dám đánh mình, còn tưởng nhiều người như vậy, “Người đâu, đem hai tạp chủng này kéo xuống loạn côn đánh chết cho bổn hoàng tử!” Nhị hoàng tử tức giận vô cùng đem thị vệ xung quanh đều gọi tới, hoàn toàn quên mất sự việc bọn họ mới vừa làm nếu bị phát hiện sẽ như thế nào…

Nghe thấy tiếng kêu bọn thị vệ đều chạy tới, thấy là hoàng tử và công tử của các đại thần, bọn thị vệ vội vàng quỳ xuống đất thỉnh an. Đây chính là hoàng tử hoàng thượng sủng ái nhất, nói không chừng sẽ nhậm chức quận vương.

“Ngẩn ở đó làm gì! Còn không đánh chết hai người bọn họ!” Nhị hoàng tử la lên.

“Dạ, thuộc hạ tuân mệnh!” Nghe được mệnh lệnh vội vàng vây tới, phát hiện nhị hoàng tử kêu đánh chết lại là Nghệ công tử mà hoàng thượng sủng ái nhất. Lần này bọn thị vệ hoảng rồi, người của hai bên không phải là bọn họ có thể đắc tội.

Thượng Quan Nghệ thấy thị vệ do dự không quyết định, đương nhiên biết bọn họ sợ cái gì, mà mình cũng không muốn làm khó bọn họ. “Lục!” Thượng Quan Nghệ kêu lên, “Điểm huyệt bọn họ!” Bây giờ phải có người đi thông báo cho Triển Đình Hiển rồi chứ.

“Đã biết, thiếu gia!” Không biết Lục xuất hiện từ chỗ nào, nhanh chóng điểm huyệt toàn bộ thị vệ có mặt, “Không muốn chết cũng đừng động!” Đối với bọn công tử hắn ghét nhất cảnh cáo, sát khí toàn thân dọa đến mấy người nhát gan tiểu ướt quần.

“Chúng ta cùng nhau ở đây chờ cha của ‘tiểu tạp chủng’ này có được không, nhị hoàng tử?” Thượng Quan Nghệ nhìn về phía nhị hoàng tử nghe xong lời của hắn thì sợ đến nỗi mặt trắng bệch. “Ta vẫn muốn nhìn xem cha của ‘tạp chủng’ là cái thứ gì!”

Nghe xong lời của Thượng Quan Nghệ, không chỉ bọn thị vệ sợ choáng váng, ngay cả những vương tôn công tử cũng sợ ngây người. Trong tay hắn ôm rõ ràng là ngũ hoàng tử, vậy người hắn phải đợi không phải là…

Lục nhìn thoáng qua hài tử Thượng Quan Nghệ ôm trong lòng, rốt cuộc minh bạch nguyên nhân thiếu gia khác thường như vậy, bởi vì thiếu gia nhớ lại chuyện lúc còn nhỏ của hắn.

***

Ngự thư phòng.

“Bệ hạ, đây là người được chọn lão thần dự định bổ sung vào chức vị còn trống của triều đình.” Trịnh thái phó trình lên danh sách. “Những vị trí này đều là chức vị trọng yếu, vẫn là nhanh chóng an bài thì tốt hơn!”

“Thái phó nói có lý!”Nhận lấy danh sách nhìn một chút, phát hiện có một số đều là quan viên trẻ tuổi có tài, “Làm phiền thái phó rồi, cứ theo như ngài nói mà làm đi!”

“Vậy lão thần sẽ về làm ngay!”

“Cũng tốt, ngài cùng với Chu Sùng Văn bên kia đồng thời tiến hành, như vậy cũng giảm bớt chút thời gian.”


“Bệ hạ lần này làm tốt lắm, giết bọn họ trở tay không kịp.” Hài lòng nhìn môn sinh (học trò) ưu tú nhất của mình, “Lần này vi phục tư phóng, xem ra bệ hạ có rất nhiều thu hoạch?” (Vi phục tư phóng: cải trang lén ra ngoài)

“Ha ha ~~” Nhắc tới thu hoạch, Triển Đình Hiển cũng nghĩ tới Thượng Quan Nghệ, “Có rất nhiều thu hoạch, một số sự việc ta ở trên triều đình vĩnh viễn không nhìn thấy, không biết!”

Trịnh thái phó nghi hoặc nhìn Triển Đình Hiển tâm tình thật tốt, “Đúng rồi, phía dưới báo lại nói gần đây có một đạo tặc gọi là ‘nhất chi mai’, chuyên cướp của nhà tham quan và gian thương, sau đó đem của cái cướp được đều phân phát cho dân nghèo, bách tính đều gọi hắn là ‘hiệp đạo’.”

“Trẫm biết, thái phó cho là nên hạ chỉ tróc nã hắn sao?” Triển Đình Hiển hỏi lại.

Lão thần cho rằng lúc này nếu như triều đình hạ chỉ tróc nã ‘nhất chi mai’, nhất định sẽ kích thích dân oán, còn không bằng chiêu an hắn, dùng hắn để trấn an bách tính. Bất quá tội hắn đánh mệnh quan triều đình vẫn phải xử phạt, nếu không còn đâu pháp kỷ.

Hoàn hảo Bảo Bối hiện tại không có ở đây, lời này nếu để Bảo Bối nghe được sẽ phát điên lên! Triển Đình Hiển trong lòng vui mừng, “Không cần!”

“Không cần?” Trịnh thái phó không hiểu.

“Thái phó, kẻ đánh tri phủ lòng tham không đáy kia là ta.” Triển Đình Hiển thừa nhận.

“Bệ hạ!” Trịnh thái phó kích động đứng lên. Đường đường vua của một nước sao lại đi làm đạo tặc.

“Thái phó ngươi trước tiên đừng kích động!” triển Đình Hiển trấn an Trịnh thái phó, “Dọc đường đi tham quan bị cướp đều là Sùng Văn làm, đương nhiên lúc đầu ‘nhất chi mai’ là trẫm.” Và Bảo Bối.

Triển Đình Hiển không nói ra Thượng Quan Nghệ, là sợ sau này có người biết sẽ lấy việc này làm sớ tấu lên.

“Các ngươi…đây là…”

“Không làm như vậy sao lấy được chứng cứ phạm tội nhiều năm qua của bọn họ, lại làm sao để cho bọn họ lơ là cảnh giác.”

“Quên đi, các ngươi tùy tiện làm!” Dù sao mình cũng không quản được bọn họ. “Đây là cái gì?” Trịnh thái phó nhìn thấy một bức tranh kỳ quái đặt ở trên bàn.

Triển Đình Hiển cầm lên bức tranh đưa cho thái phó, “Một bức họa chân dung của ta!” Trong giọng nói đều là tự hào.

“Cái này…” Thật sự là kỳ diệu, hắn chưa từng thấy qua bức họa như vậy, thật sự là quá giống, nhất định chính là từ một cái khuôn khắc ra.

“Đây còn có một bức!” Triển Đình Hiển đem bức ‘Khánh Nguyên sơn hà đồ’ mà Thượng Quan Nghệ vẽ trong cuộc tranh tài ra, mở ra trước mặt thái phó.


Trịnh thái phó nhìn bức tranh cùng với đề tự trước mặt kích động vô cùng,  đây là…đây thực sự là một bức tranh đẹp, họa công tinh xảo, đặc biệt là đề tự của bức tranh này càng làm chấn động lòng người. “Không có hai mươi mấy năm công lực là không thể vẽ ra được bức tranh thế này. Bệ hạ có thể tiến cử vị cao nhân này cho lão thần không?” Nếu như có thể gặp tác giả bức tranh này hắn chết cũng không tiếc!

“Cao nhân? Hai mươi mấy năm họa công? Ha ha…” Bảo Bối nếu như nghe được, còn không phải đem cái mông vểnh lên trời (đắc ý)! “Thái phó vừa mới gặp được!”

“Người nào?” Hắn vừa nãy không có thấy ai …

“Chính là cái người vừa chạy ra lúc ngươi tiến vào!” Triển Đình Hiển hảo tâm nhắc nhở.

“Không thể nào!” Người nọ mới bao lớn, nhiều nhất mười bảy mười tám, sao có thể là hắn. Trịnh thái phó không tin.

Đem  bức họa cuộn lại, “Là thật, ta nhìn tận mắt hắn vẽ, hơn nữa tài đánh cờ của hắn càng là nhất tuyệt, liên tục năm ván ta cũng không thắng nổi hắn.” Một ván cuối cùng kia vẫn là Bảo Bối vì buồn ngủ mà cố ý thua.

“Thật sự! Vậy lão thần càng muốn lĩnh giáo một chút rồi!” Ngay cả hoàng thượng cũng thua, có thể thấy được tài đánh cờ của người kia cao siêu bao nhiêu.

“Nếu rãnh ngươi có thể tìm hắn đánh một ván.” Triển Đình Hiển thu hồi bức tranh lại. “Trấn Quốc hầu thế nào rồi?”

“Ai…” Vừa nhắc đến người bạn tốt này của hắn bản thân cũng chỉ có thể thở dài. “Hôm nay là sinh nhật con trưởng của hắn, hắn ở nhà…” Trịnh thái phó bấc đắc dĩ ngồi xuống. “Ta còn nhớ tiểu gia hỏa khả ái kia, ba tuổi biết chữ, năm tuổi xuất khẩu thành thơ. Trước kia lúc nào cũng chạy theo phía sau bệ hạ, nếu như còn ở, hiện tại hẳn là hai mươi bảy rồi.”

“Ta còn nhớ, tiểu gia hỏa kia dáng dấp khả ái, hơn nữa học cái gì cũng nhanh, từ khi hắn ‘mất tích’ đến giờ đã hơn hai mươi năm rồi, Trấn Quốc hầu còn chưa từ bỏ sao?”

“Lúc trước dựa theo lời người thị vệ kia, tìm được quan quán hắn bị bán đi, tiếc là sớm đã không còn ở đó, dù sao cũng đã qua mười mấy năm.”

“Tổng…tổng…tổng quản…không xong rồi…không xong rồi!” Một tiểu thái giám chạy té nhào tới.

“Làm sao vậy, hoảng loạn còn ra thể thống gì!” Lý Phúc giáo huấn quát lên.

“Nghệ…Nghệ…Nghệ công tử đánh nhị hoàng tử, mà nhị hoàng tử thì ra lệnh xử tử Nghệ công tử.”

“Cái gì! Cái này thì nguy rồi!” Lý Phúc vội vàng đi bẩm báo Triển Đình Hiển.

“Hoàng thượng, hoàng thượng…”

“Làm sao vậy?” Triển Đình Hiển thấy Lý Phúc vội vàng chạy vào.

“Bảo Bối và nhị hoàng tử xung đột nhau ở ngự hoa viên, nhị hoàng tử hạ lệnh xử tử Bảo Bối.” Nhị hoàng tử gần đây ở trong hoàng cung hoành hành ngang ngược, Bảo Bối như thế nào chọc vào hắn chứ!

“Bọn họ ở đâu?” Triển Đình soạt cái đứng lên.

“Tiểu Lý Tử còn không mau dẫn đường cho hoàng thượng!”

“Vâng…”

Triển Đình Hiển vội vàng lao ra, sợ Thượng Quan Nghệ xảy ra chuyện gì.


“Lý công công, Bảo Bối kia là ai vậy?” Nhị hoàng tử ngang ngược hắn có nghe nói, không nghĩ tới có người đi trêu chọc hắn.

“Trịnh đại nhân của ta, lão nô bây giờ cũng phải chạy đi, sau này sẽ nói cho ngươi biết!” Lý Phúc cũng vội vã chạy ra ngoài.

“Người nào có thể làm cho bọn họ gấp như vậy.” Trịnh thái phó cũng vội vàng đi theo.

“Bảo Bối!” Lúc Triển Đình Hiển đi tới hiện trường chỉ thấy một đám thị vệ bị điểm huyệt đứng tại chỗ, còn có mấy hài tử của đại thần triều đình té xỉu dưới đất. Mà Bảo Bối của hắn mặt không thay đổi ôm một tiểu nam hài tám tuổi, trên mặt tiểu nam hài vẫn còn vết máu.

Nhị hoàng tử thấy Triển Đình Hiển tới, vội vàng nghênh đón. “Phụ hoàng! Ngươi phải làm chủ cho nhi thần đấy! Người này vậy mà dám dĩ hạ phạm thượng đánh ta!”

“Ngươi đứng lên trước đi!” Triển Đình Hiển cho nhị hoàng tử đứng lên, sau đó đi tới trước mặt Thượng Quan Nghệ. “Nói cho ta biết đã xảy ra chuyện gì?” Duỗi tay sờ lên đầu Thượng Quan Nghệ, lại bị Thượng Quan Nghệ né tránh, khiến Triển Đình Hiền sửng sốt,

“Chỉ có một mình ngươi tới sao?” Thượng Quan Nghệ nhìn ra phía sau Triển Đình Hiển.

“Ai?” Triển Đình Hiển cũng quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Lý Phúc chạy tới cùng với thái phó.

“Phụ thân của hắn ấy?” Thượng Quan Nghệ chỉ chỉ tiểu hài trong lòng.

“Hắn là?” Hài tử này là ai, Triển Đình Hiển nhất thời không nhớ ra.

Lý Phúc vội vàng tiến tới, ở bên tai Triể Đình Hiển nói: “Hoàng thượng hắn là ngũ hoàng tử, mẫu phi hắn vốn là thị nữ ở ngự thư phòng, sinh xong hài tử thì chết rồi!” Hoàng thượng bận rộn như vậy, làm sao sẽ nhớ tới chuyện nhỏ như vậy.

“Bảo Bối, đưa hắn cho ta, ta chính là phụ thân của hắn!” Đưa tay đón lấy tiểu nam hài trong lòng Thượng Quan Nghệ. Hài tử này sao trên người đều là máu?

“Ngươi không phải là phụ thân của hắn!” Thượng Quan Nghệ ôm nam hài lui về phía sau một bước. “Hắn sao có thể là nhi tử của ngươi? Bọn họ rõ ràng gọi hắn là ‘tạp chủng’, vì phụ thân của ‘tạp chủng’ cũng phải là ‘tạp chủng’, không phải sao Hiển ca ca?”

“Ngươi…” Triển Đình Hiển không nghĩ tới Thượng Quan Nghệ sẽ nói với mình như thế. Mà những người khác sớm đã sợ đến quỳ dưới đất, người này lại dám nói với hoàng thượng như vậy.

“Là ai nói?” Triển Đình Hiển đè xuống tức giận.

“Là nhi tử ngươi sủng ái nhất, nhị hoàng tử đấy! Là hắn nói cho ta biết tiểu nam hài này là một ‘tạp chủng’, nhưng Hiển ca ca ngươi rõ ràng là một người, lại là vua của một nước, sao có thể là ‘thân đa’ của ‘tạp chủng’ mà bọn họ nói! Thượng Quan Nghệ vẻ mặt nghi hoặc hỏi Triển Đình Hiển. (thân đa: cha ruột)

“Phụ hoàng, ta không có! Là hắn nói càn…” Nhị hoàng tử quỳ trên mặt đất.

“Bảo Bối, ngươi hãy nghe ta nói…” Triển Đình Hiển luống cuống, hắn chưa từng gặp qua Bảo Bối như vậy, đây không phải là Nghệ Bảo Bối kia suốt ngày cười hì hì, khoái khoái lạc lạc.

“Hắn là nhi tử ngươi sủng ái nhất sao?” Thượng Quan Nghệ ngắt lời Triển Đình Hiển.

“Bảo Bối, điều chúng ta nói hiện tại không phải cái này, điều hắn cần bây giờ chính là ngự y!”

“Ha ha ~~” Thượng Quan Nghệ cười nhạt. “Ngươi chính là dạy nhi tử cuả ngươi như vậy, hoàng đế tương lai của Khánh Nguyên các ngươi!” Thượng Quan Nghệ đề cao âm lượng. “Ngươi sẽ dạy hắn làm thế nào khi dễ kẻ yếu, làm sao mang theo đám phế vật này cường bạo đệ đệ của mình!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui