Nghệ ~~ Bảo bối

Tửu lâu

“Tạm thời lên trước những món này, nhanh lên một chút!” Chu Sùng Văn đem bạc giao cho tiểu nhị.

“Mấy vị gia xin chờ một chút, rượu và thức ăn lập tức tới ngay!”

“Nghiên nhi, bánh quả hồng này ăn rất ngọt! Ngươi nếm thử!” Thượng Quan Nghệ đem bánh quả hồng ngọt đút cho Tử Nghiên: “Có phải ăn rất ngon không?” Vươn ra đầu lưỡi liếm một vòng quanh miệng sạch sẽ, sau đó bắt đầu liếm ngón tay dính đường mạch nha. Vốn là một động tác rất thông thường, để cho Thượng Quan Nghệ làm lại là phiến tình, nhìn người miệng phát khô, toàn thân nóng lên.

“Thực sự như vậy! Ta còn muốn ăn nữa!” Tử Nghiên đoạt lấy tất cả bánh quả hồng trong ngực Thượng Quan Nghệ: “Thiếu gia, ăn quá nhiều đồ ngọt sẽ bị đau răng, đau răng là một sự tình rất đau khổ, cho nên đau khổ này hãy để cho Nghiên nhi thay ngươi gánh chịu đi!” Móc ra trong túi bánh quả hồng còn thừa lại. Sau khi liếm lần lượt một vòng, mới ăn từng ngụm từng ngụm: “Ngọt, thật là ngọt!”

“Lục!” Hai mắt đẫm lệ nhìn về phía Lục: “Ngươi xem Nghiêm nhi a…”

“Này…” Trợn mắt liếc Thượng Quan Nghệ, nghiêng mặt qua một bên.

“Ô ——” Đáng thương cuối đầu, dùng ngón tay ở trên mặt bàn vẽ vòng tròn. Đang lúc mọi người không thấy được góc chết câu lên khóe miệng. Ăn đi, ăn đi, ăn no chết ngươi! Xem ngươi một lát làm sao giành ăn cơm với ta! Nga ha ha

Thấy tiểu nhân nhi đáng thương cúi đầu, nhìn thoáng qua Tử Nghiên vui vẻ ăn cùng với Lục vẻ mặt không liên quan đến ta trách móc: “Cơm nước xong ta cùng Bảo Bối lại đi mua nữa, được không?” Rót cho Thượng Quan Nghệ chén trà nóng, vừa xoa xoa tay hắn. Một loạt động tác Chu Sùng Văn và Lý Lăng Kỳ nhìn mà trợn mắt há hốc mồm.

Tiểu nhị đem từng món rượu và thức ăn bày lên bàn: “Mấy vị mời dùng!”

“Nga, ăn cơm thôi!” Thượng Quan Nghệ hoan hô, ha ha ha, xem ai còn đoạt cùng ta.

Mười ngón tay khép lại, dùng hai ngón tay cái kẹp lấy đũa: “Ta bắt đầu ăn!” Thượng Quan Nghệ, Lục cùng với Tử Nghiên cùng lúc hô lên.

Thói quen thật kỳ quái. Nhìn ba người rõ ràng là chủ tớ, nhưng lại không giống chủ tớ, Chu Sùng Văn nghĩ. Buổi sáng gặp mặt phải nói ‘chào buổi sáng’ với nhau, buổi tối trước khi đi ngủ phải nói ‘ngủ ngon’, trước khi ăn cơm phải nói ‘ta bắt đầu ăn’, ăn cơm xong lại phải nói ‘ta ăn no rồi’. Thật muốn biết rốt cuộc là hắn lớn lên trong hoàn cảnh như thế nào.

“Uy! Ngươi tên là gì? Trong nhà còn có ai? “ Nuốt vào thức ăn trong miệng, Thượng Quan Nghệ hỏi thanh niên.

“Ta tên là Thiệu Lam, không có người nhà, từ nhỏ sống nương tựa sư phụ mà lớn lên. Nhưng sư phụ lại bị tên tham quan kia làm cho…” Đỏ mắt cúi đầu, vừa nghĩ tới sư phụ chết thảm, cùng phân phó của hắn lúc lâm chung, Bản thân liền…

“Ăn đồ ăn đi!” Thượng Quan Nghệ và Lục cùng lúc gắp thức ăn vào trong chén Thiệu Lam.

“Sư phụ ngươi làm cái gì?” Lục mở miệng hỏi.


“Sư phụ ta là một vị sư phó mạc cốt mù mắt.”

“Hả!” Thượng Quan Nghệ và Tử Nghiên nhìn nhau một cái, sẽ không trùng hợp như vậy chứ? Cúi đầu bỗng nhiên móc cơm trong miệng ra.



“Uy, nghe nói gì không? Lần này Vân Thành quyên góp hơn bốn ngàn vạn lượng cho mấy thành bị thiên tai! Còn nhiều hơn so với tiền trợ cấp thiên tai triều đình phát xuống, thật sự là có quá nhiều tiền. Ngươi nói người có tiền ở Khánh Nguyên này có phải hay không đã chạy đi đâu hết rồi?”

“Không phải vậy, còn nghe nói chỉ một nhà Thượng Quan gia đã lấy ra xấp xỉ ba nghìn vạn lượng!”

“Cho nên hiện tại Vân Thành được quan viên mấy thành chung quanh vây chật kín, đều là toan tính đi đòi tiền! Tất cả cửa hàng ở Vân Thành đều đã đóng cửa hết rồi! Ngay cả đại môn Thượng Quan gia cũng đóng chặc không mở. Thật là, ai cũng không chịu nổi đòi tiền như thế! Quyên tiền là đạo nghĩa, không quyên là tình lý. Ta xem là những tên quan này moi tiền moi đến choáng váng rồi, ngay cả tiền của Thượng Quan gia cũng dám đoạt.”

“Đúng vậy, bất quá Thượng Quan gia cũng thật xui xẻo, ai bảo bọn ở phải một quốc gia tràn đầy bọn tham quan lộng quyền!”

“Ha ha…” Mấy người cười to.

Nghe xong mấy người nói chuyện, Triển Đình Hiển, Chu Sùng Văn và Lý Lăng Kỳ đều thả đũa trong tay xuống, sắc mặt âm trầm. Không nghĩ tới quan lại triều đình bây giờ đều đích thân tới cửa ‘đòi tiền’, còn hướng bách tính…

“Hiển ca ca, sao ngươi không ăn nữa?”

Triển Đình Hiển nghe thấy Thượng Quan Nghệ hỏi mình, liền cầm lấy đũa giúp hắn gắp thức ăn: “Bảo Bối, nghe nói Thượng Quan gia muốn dời nhà là thật sao?”

“Ân!” Gật đầu một cái: “Thường nghe thấy trưởng bối trong nhà vì chuyện này mà đánh nhau. Nói cái gì mà tất cả sản nghiệp ở Khánh Nguyên này của Thượng Quan gia kiếm được ít nhất, nộp nhiều nhất xác thực là đa dạng các loại tiền thuế, đãi ngộ cũng kém nhất. Bọn họ luôn nói triều đình bây giờ thiển cận, một ngày nào đó lại bởi vì nghi ngờ mà còn bất lợi đối với Thượng Quan gia cho nên vẫn là khẩn trương như vậy, không thể chọc vào, ta còn trốn không thoát!” Thượng Quan Nghệ nói như có chuyện rất lạ.

“Có lẽ là trưởng bối nhà ngươi quá buồn lo vô cớ thôi?” Chu Sùng Văn cười ha hả nói, không nghĩ tới Thượng Quan gia đã sớm phát hiện.

Ăn đùi gà lắc đầu nói: “Biểu ca nói, theo triều đình ba lần mấy lượt tứ hôn là có thể nhìn ra đã không dung cho Thượng Quan gia ở Khánh Nguyên rồi! Hơn nữa tứ biểu tỷ phu cũng nói như thế chúng ta tốt nhất dời tới Yến Khánh, đến đó có hắn chiếu cố.”

Xem ra công công truyền chỉ trở về nói là sự thật.

Ngay lúc mọi người tự mình suy nghĩ chuyện tình, tiếng nói chuyện cách vách lại vang lên.


“Nhìn xem tri phủ đại nhân của chúng ta, bất hiển sơn bất lộ thủy! Theo tin tức đáng tin nói, sau khi hắn đem tiền cứu trợ thiên tai đoạt được trong tay, lại đem lương thực triều đình phát xuống bán đi, lại kiếm được một khoản lớn. Cũng không biết triều đình này chọn lựa quan viên tiêu chuẩn gì, mười quan có đến chín là tham quan, còn lại một người thanh quan kia cũng bị cách chức rồi!”

“Trên đời này có nhiều trộm như vậy, sao không có lá gan to mà đi trộm những tham quan đó chứ?”

“Đừng nói, thật là có a! Lần trước có một tên trộm không sợ chết đến nhà tri phủ, bất quá bị tươi sống đánh chết.”

“Thật hay giả?”

“Chuyện này còn có giả sao!”

“Ai! Ăn cơm, ăn cơm!”

Thượng Quan Nghệ ánh mắt gian xảo vừa rơi nước mắt xoay người đứng lên vừa thấy Lục toàn thân run rẩy.

“Không được! Lần này nói cái gì cũng không được!” Không đợi Thượng Quan Nghệ mở lời, Lục lập tức phủ định. Thiếu gia, ngươi bây giờ giống như không có võ công, cũng đừng làm càn làm loạn thêm có được hay không! Dùng nhãn thần cảnh cáo đối với Thượng Quan Nghệ đang tiến lên phía trước.

Hừ! Thượng Quan Nghệ nghiêng đầu qua chỗ khác, bĩu cái miệng nhỏ. Thấy Triển Đình Hiển cặp mắt sáng ngời, ngọt ngào kêu lên: “Hiển ca ca!” Người nghe xương cốt đều nhũng ra.

“Bảo Bối, có chuyện gì vậy?” Nhìn tiểu gia hỏa này hai mắt lộ ra lục quang, cũng biết hắn nhất định lại có hoa chiêu (trò bịp bợm, mánh khóe) gì rồi: “Đến, nói cho Hiển ca ca, Bảo Bối của chúng ta lại muốn làm chuyện xấu gì nữa!” Chỉ mấy ngày ngắn ngủi có thể đem hành động của tiểu nhân nhi này phỏng đoán được bảy tám phần.

“Oa, chỉ có Hiển ca ca hiểu ta!” Thượng Quan Nghệ đứng lên, ghé vào bên tai triển Đình Hiển khe khẽ nói chủ ý của mình.

“Không được! Này quá hồ nháo!” Nghe xong Thượng Quan Nghệ nói, Triển Đình Hiển phi thường tức giận, người này thật là quá không ngoan. Những cái khác coi như không tính, vậy mà còn muốn làm tiểu thâu (tên ăn trộm), những cái khác có thể đáp ứng, việc này thì không thể.

“Hừ!” Thượng Quan Nghệ, mếu máo: “Hiển ca ca là tên lừa gạt, nói không giữ lời! Bảo Bối không bao giờ thích ngươi nữa!” Hốc mắt ngấn lệ.

“Không cần các ngươi! Bảo Bối một mình cũng tiến vào. Nhiều nhất là đem làm nam sủng của hắn, bộ dáng Bảo Bối đáng yêu như vậy, nhất định là rất được sủng ái!” Nha, nếu không phải là hiện tại võ công của lão tử chưa khôi phục, chỗ đó còn cần tới các ngươi sao!

“Ngươi dám!” Triển Đình Hiển tức giận túm lấy Thượng Quan Nghệ.


“Ngươi hung dữ với ta! Mẹ ta cũng không hung dữ với ta!” Hít hít mũi, bắt đầu rơi ‘kim đậu đậu’.

Vừa thấy Thượng Quan Nghệ thực sự bắt đầu khóc lên, Triển Đình Hiển luống cuống, lập tức dụ dỗ nói: “Đừng khóc! Đừng khóc! Bảo Bối nói làm cái gì thì làm cái đó, được không? Tới đây, lau nước mắt nào!”

“Thật không?” Nâng lên khuôn mặt nhỏ nhắn, lau đi nước mắt.

“Thật sự! Hiển ca ca không nên hung dữ với Bảo Bối, đừng khóc nữa!” Đem Thượng Quan Nghệ ôm lên đùi.

“Vậy… vậy ngươi sẽ mang ta đi?” Thượng Quan Nghệ nghiêm túc hỏi, điệu bộ ‘nói không mang ta đi thì ta sẽ khóc đến chết cho ngươi xem’.

“Đi, đi! Về sau đến chỗ nào cũng mang Bảo Bối theo.”

“Vậy Bảo Bối còn rất rất thích Hiển ca ca!” Thượng Quan Nghệ ở trong lòng làm dấu ‘V’.

Lục và Tử Nghiên vô lực cúi đầu gục trên bàn. Vốn tưởng rằng vị ‘Hiển ca ca’ kia là một người có nguyên tắc, không nghĩ tới cuối cùng vẫn là thua dưới ‘kim đậu đậu’ của thiếu gia, thật quá vô dụng.

“Đêm nay đi ngay sao?” Triển Đình Hiển hỏi Thượng Quan Nghệ.

“Đêm mai đi! Bất quá đêm nay để cho Lục đi thăm dò một chút, cái này gọi là ‘tri kỷ tri bỉ, bách chiến bất bại’ (biết người biết ta, trăm trận không nguy): “Ta phải trở về ‘chuẩn bị một chút’, đem đồ vật mang theo đầy đủ.

“Được, vậy tối mai chúng ta đi, bây giờ Bảo Bối có thể ăn cơm được rồi!”

“Ân, Hiển ca ca cũng ăn cơm đi!”

Đêm ngày thứ hai.

Thượng Quan Nghệ đứng ở ngoài tường nhà tri phủ nhìn về phía bức tường than. Ai…”Nghĩ trước đây tường thành cao mười mấy thước cũng không cản trở hắn, bây giờ ngay cả một bức tường chỉ cao hai thước hắn cũng trèo không qua, buồn bã cúi đầu, nặng nề thở dài. Nghiêng đầu nhìn sang phát hiện trong góc hẻm nhỏ có một cái thang bị hư, thế là Thượng Quan Nghệ lên tinh thần chạy tới. Ngại vì chiều cao hiện nay và hình tượng nhu nhược, Thượng Quan Nghệ đành phải cố sức kéo cái thang trở về.

“Bảo Bối ngươi kéo cái thang qua đây làm cái gì?” Nhìn tiểu nhân nhi cật lực kéo cái thang về tới, Triển Đình Hiển đi tới phía trước đem cái thang trong tay Thượng Quan Nghệ lấy ra: “Bảo Bối, leo tường thì không cần dùng thang.” Đem người trở lại góc tường.

“Bảo Bối không biết khinh công, không giống như Hiển ca ca bay qua như vậy.”

“Vậy cũng không cần Bảo Bối tự mình leo thang, Hiển ca ca có thể ôm ngươi đi qua.” Mình tới đây không phải là giúp hắn leo tường cùng với tránh thoát hộ viện tuần tra, theo hắn đoạt đồ vật nha.

“Nhưng lần đầu tiên làm hiệp đạo Bảo Bối muốn tự bản thân trèo qua tường, như vậy mới không làm Bảo Bối thất vọng vì tối nay mà cố ý mua quần áo mới.”


Triển Đình Hiển nhìn hắc tú đoạn ngoại sáo (áo khoát gấm thêu hoa màu đen) trên người Thượng Quan Nghệ. Có người bởi vì sẽ phải đi ăn trộm mà cố ý trì hoãn một ngày, tiêu tiền đi làm một bộ y phục mới không? Còn nói là quần áo làm việc: “Bảo Bối vì sao không mặc y phục dạ hành, không nên mặt một bộ quần áo mới?”

“Cái này gọi là ‘đặc lập độc hành (đặc: đặc biệt,chuyên biệt —— lập: chế, lập —— độc hành: đi một mình), cùng người khác bất đồng’! Cùng mặc y phục dạ hành thật không có cá tính a. Hơn nữa chỉ có như vậy mới có thể tôn lên anh vũ bất phàm của Bảo Bối.” Vừa nói vừa đem cái thang dựng ổn, vén vạt áo xong, bắt đầu trèo lên cái thang: “Hiển ca ca, ngươi đừng có chỉ đứng nhìn a, mau đi đến bên trong tường đỡ Bảo Bối a!” Thấy Triển Đình Hiển đứng tại chỗ bất động, Thượng Quan Nghệ thúc giục.

“Nga, đi ngay!” Hai chân chạm đất nhẹ nhàng bay qua tường, đứng ở bên trong. Sau đó kinh hãi phát run nhìn Thượng Quan Nghệ mạo hiểm vượt qua bức tường. Cho đến khi người trên tường bình yên vô sự nhảy vào lòng ngực mình, Triển Đình Hiển mới yên tâm.

“Bảo Bối ngươi xác định là đi hướng này à?” Thấy Thượng Quan Nghệ giống như ngựa quen đường cũ vòng tới vòng lui ở trong sân.

“Yên tâm, ta đã nhớ kỹ địa đồ Lục vẽ, nhìn xem, tới rồi!” Tránh thoát hộ viện gác đêm, hai người đi đến chỗ giấu tiền tài của tri phủ, chỗ có một cái khóa lớn.

“Ha ha, cuối cùng có thể sử dụng cái đã học rồi!” Thượng Quan Nghệ rút cây trâm bằng bạc trên đầu xuống, trên ổ khóa lắc qua lắc lại một hồi, ‘ba’ một tiếng cái khóa được mở ra, kích động đến nỗi Thượng Quan Nghệ ôm ổ khóa trực tiếp hôn lên.

“Nhanh đi vào, coi chừng bị phát hiện!” Triển Đình Hiển đem người kéo vào phòng. Xem ra người này muốn làm phi tặc cũng không phải là chuyện một hai ngày, xem đi, ngay cả mở ổ khóa cũng đi học.

Đem hai cái túi may được tối hôm qua treo ở hai bên thắt lưng, sau đó đem những thứ mình thích để vào trong túi bên trái, đem tiền bạc thả vào trong túi bên phải, bình hoa và thư họa có giá trị đặt trên chăn đệm, định một lát đóng gói mang đi.

Trong lúc Thượng Quan Nghệ vơ vét tài vật (của cải), Triển Đình Hiển cũng tìm được tội chứng tham ô nhiều năm qua của tri phủ, đem đồ vật nhét vào trong lòng ngực, xoay người nhìn về phía Thượng Quan Nghệ: “Bảo Bối, đã lấy hết toàn bộ rồi chưa?” Thấy dáng người Thượng Quan Nghệ không cao, đồ vật cầm cũng lấy không ít, túi ở hai bên phình to, sau lưng lại đeo một đại bao phục (túivải), hắn có chút sợ Bảo Bối bị ép hết sức.

“Xong ngay!” Thượng Quan Nghệ từ trong ngực móc ra một cái hộp mực màu cùng với bút lông, ở một khoảng trống trên tường vẽ lên bức tranh, không bao lâu một nhánh hoa mai sôi nổi trên tường, sinh động như thật: “Thế nào, đẹp không! Đây là ta muốn lưu lại danh tự (tên).

“Nhất chi mai?” Triển Đình Hiển nhìn hoa mai sinh động trên tường.

“Ân, này là chúng ta cũng phải làm một kẻ trộm ‘thanh cao’.” Thượng Quan Nghệ gật đầu. Nhìn một lát, ở nhánh cây tăng thêm một đóa hoa mai, trở thành hai đóa: “Cái này là Hiển ca ca, cái này là ta. Hai chúng ta mới là một nhánh mai.” Cười với Triển Đình Hiển. Ta phải kéo theo một người chịu tội thay, sau này cũng không thể chỉ bắt một mình ta nha!

“Bảo Bối…” Triển Đình Hiển đương nhiên không biết suy nghĩ trong đầu Thượng Quan Nghệ, chỉ là cảm động nhìn hai đóa hoa mai trên tường. Sau đó lại thấy Thượng Quan Nghệ đem một cái thiếp (thiệp) gởi đi để nơi không thấy được, nhưng nhìn kỹ sẽ phát hiện chỗ đó. Triển Đình Hiển đi tới cầm lên nhìn một chút, chỉ thấy trên đó viết ‘Nghe thấy quân gia nhiều của cải, tối nay giờ tý đạp nguyệt (đi dưới ánh trăng) mà đến, giang hồ cứu tế, mượn đi dùng một chút!’

Nhịn cười to, nhận lấy bao vải trên người Thượng Quan Nghệ, cười hỏi: “Bảo Bối, thứ này chắc là phải gởi đi trước đó chứ?” Hắn nghĩ ra được cũng thật thiếu sót.

“Đúng vậy! Nhưng ban ngày Bảo Bối không có thời gian.”

“Vậy thì không cần để lại.”

“Không được! Phải để lại mới thể hiện rõ kỹ thuật trộm của chúng ta rất cao. Hơn nữa, ngươi không nói, ta không nói, cũng không ai biết tấm thiếp này để lại sau đó, hoàn toàn không phát hiện ra được.” Che miệng cười giảo hoạt.

“Đi thôi!” Triển Đình Hiển kéo tay Thượng Quan Nghệ ly khai.

Yên lặng đến, yên lặng đi. Cho đến khi hai người trở lại nhà trọ, người trong phủ nha mới phát hiện bị trộm, tiếc là không có manh mối. Chỉ để lại trên tường một nhánh hoa mai và không ai phát hiện ‘trước đó’ thiếp ‘dự tri’ (báo trước).


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui