Ngày Yên Nghỉ


Hai người máy nhỏ đi ra cửa sau, trợ lý giám khảo đã sớm đợi ở đó, hắn lập tức chào hỏi hai người.

Đây là một người lùn nhìn giống như đa số người lùn cùng tộc, hắn có bờ vai thô, thân hình không cao nhưng rắn chắc.

Tuy nhiên hắn vẫn có điểm khác với những người lùn trong tộc, đó chính là mang bao tay và khoác lớp lớp quần áo lên mình, trông cực kỳ kín đáo và dày dặn.

Tổng thể đem lại cho người khác cảm giác “trang phục rất cầu kỳ”.
“Cậu lợi hại thật! Tôi vẽ hơn bốn mươi năm đã nghĩ mình vẽ không tồi rồi, không ngờ vẫn kém hơn cậu một chút.” Hắn đưa giấy chứng nhận cho Tiểu Mai, không kiệm lời ca ngợi anh.
Tiểu Mai: “…”
Trên con đường Vĩnh Sinh, mỗi ngày anh đều vẽ tranh, nếu cộng thêm thời gian ở đây thì toàn bộ không tới ba trăm thì cũng đã hai trăm năm.

Nếu luận bàn tuổi tác thì thời gian còn dài hơn nữa, vẽ lâu như vậy nhưng lại bị một người chỉ vẽ hơn bốn mươi năm bảo rằng thua mình một ít, Tiểu Mai hoàn toàn không thể nhận nổi lời khen này.
Vì thế anh chỉ có thể đơ mặt ra.
Không thể không nói, nếu bảo rằng con người ai cũng có khuyết điểm, vậy khuyết điểm của bệ hạ chính là tế bào nghệ thuật.
“Cảm ơn, cảm ơn chú ~ Tiểu Mai rất chăm chỉ tập vẽ, mỗi ngày vừa về nhà đã vẽ, trên đường tan làm trở về cũng vẽ, tranh cậu ấy vẽ rất đáng yêu luôn!” Thấy Tiểu Mai không hé răng, Vinh Quý lập tức thay anh nói.
Lời vừa nói ra đã miễn cưỡng gán cho Tiểu Mai thêm một việc yêu thích.
“Ha ha ha, vẽ tranh là sở thích tốt, đặc biệt là đối với thợ rèn.

Tuy rằng sức tưởng tượng của não người là vô hạn nhưng cũng không thể xa rời thực tế.

Vẽ tranh có thể bồi dưỡng khả năng quan sát và cảm giác nhạy bén của người thợ rèn.

Suy cho cùng, thợ rèn cũng là một người nghệ sĩ, muốn trở thành nghệ sĩ thì cảm xúc phải dồi dào.

Thật ra tôi có tham gia một câu lạc bộ vẽ tranh đi ký họa định kỳ, thế nào, Tiểu… Tiểu Mai, cậu có hứng thú tham gia không?” Hắn đưa ra lời mời.
“Chú nói rất có lý! Nhưng mà…” Trước tiên, cậu cực kỳ đồng tình với quan điểm của đối phương, sau đó Vinh Quý thấp giọng hỏi nhỏ: “Tham gia câu lạc bộ vẽ tranh có tốn kém lắm không? Tụi con… không gạt gì chú, tiền tiết kiệm trong nhà đã chi hết cho kỳ thi rồi…”
Thái độ thẳng thắn và thành khẩn của cậu làm đối phương ngẩn người, sau đó, hắn cười nói: “Việc này cậu đừng lo, đây là câu lạc bộ dành riêng cho thợ rèn cấp ba, hoàn toàn miễn phí, giấy bút đều không cần chuẩn bị, bên phía câu lạc bộ sẽ lo liệu hết.”
“Hả… tốt vậy sao?” Điều kiện tốt như vậy lại làm Vinh Quý chần chờ.

Trên đời không có bữa ăn nào miễn phí cả – cậu đã được dạy điều này rất nhiều lần từ lúc nhỏ.
“Thật ra, cậu có thể xem đây là công việc trong hội.” Thấy Vinh Quý còn chưa hiểu, người lùn nói thẳng ra: “Một mặt là vẽ tranh, mặt khác là để bồi dưỡng tình cảm.


Mọi người đều làm việc cùng ngành, thế nên về sau có thể sẽ hợp tác.”
“Thì ra là thế.” Vinh Quý gật đầu rồi nhìn Tiểu Mai: “Vậy… tụi mình tham gia ha?”
Mặt Tiểu Mai vẫn đơ như cũ.

Vậy là không phản đối.
Ở chung lâu nên Vinh Quý có thể phán đoán tâm lý của Tiểu Mai, mắt thấy Tiểu Mai không nói gì, cậu lập tức hỏi han cách gia nhập hội.
Tâm trạng của người lùn thợ rèn cực kỳ vui, sau khi chỉ địa điểm hoạt động cho Vinh Quý xong hắn còn nhắn nhủ thêm: “Huống hồ – thợ rèn cấp ba sao còn lo không kiếm được tiền chứ? Chúng ta là người có thể tìm nhiều việc làm nhất.

Hai xưởng tốt nhất Yedham là Gartley và Wings đều thông báo tuyển thợ cấp ba, đãi ngộ việc làm rất tốt, hơn nữa xưởng làm lớn, tìm đường sống cũng dễ hơn.”
“Thật ra, họ thông báo tuyển dụng thêm thợ rèn cấp ba vì người lúc trước quá giỏi nên đã bị chỗ khác đào đi rồi.”
Nhóm thợ rèn cấp ba trước đây hầu như đều có lối đi riêng, người lùn thợ rèn còn nói rất nhiều cửa hàng có đãi ngộ không thỏa đáng.

Những chuyện này nhóm thợ rèn có kinh nghiệm đều biết nhưng đối với Vinh Quý và Tiểu Mai mới đến đây thì khác, cả hai không thể biết hết trong thời gian ngắn được.
Vinh Quý vừa gật đầu, vừa giục Tiểu Mai nhớ kỹ chuyện này (do cậu không nhớ được…).
Nhìn Vinh Quý hoang mang rối loạn, người lùn thợ rèn cũng ôn hòa hơn: “Đừng khẩn trương, tôi chỉ nói hết những thứ tôi biết cho các cậu nghe thôi.

Rốt cuộc hôm nay Tiểu Mai đã thi đậu chứng chỉ thợ cấp ba rồi.

Những xưởng tốt nhất ở thành phố Yedham đều nhận người từ trung tâm chúng ta, những thông báo tuyển dụng dán bên ngoài đều là những chức vị bình thường, tiền lương không cao.

Nếu là chức vị quan trọng thì họ sẽ tự đến đây tìm thông tin về chúng ta.”
“Tin tức Tiểu Mai đậu chứng chỉ thợ rèn cấp ba rất nhanh sẽ được truyền ra, đến lúc đó hòm thư trong thẻ thông hành của các cậu sẽ đầy nghẹt, điện thoại cũng vậy…”
“Đúng rồi, nếu không muốn điện thoại bị làm phiền quá mức, các cậu có thể thiết lập hệ thống lọc cuộc gọi.”
Đúng là kiến nghị hữu ích! Vinh Quý lại tỏ lòng biết ơn của mình và Tiểu Mai tới người lùn thợ rèn tốt bụng.

Thấy thời gian trò chuyện đã dài, Vinh Quý đang muốn chào tạm biệt thì bỗng nhiên nhớ tới một chuyện: “Chuyện là… những bức tranh Tiểu Mai vẽ… tụi con có thể lấy về không?”
“Thật ra… vốn không thể lấy về, đây cũng coi như là chi trả phí vật liệu của kỳ thi.

Cậu đừng lo người trên chân dung sẽ đòi quyền gì cả, chúng tôi rất sẵn lòng khi được treo chân dung ở trung tâm.

Dù sao, đây chính là quá trình chứng kiến một bậc thầy từ từ tiến bộ mà!” Trợ lý giám khảo cười an ủi Vinh Quý.

Cậu… cậu không có lo lắng cho Mary và người khác ~ mấy cổ đã sớm bảo rằng mình không ngại khi chân dung được lan truyền, ngược lại có nhiều người xem thì các cô còn thấy tự hào nữa! Cậu, cậu, cậu đang lo cho Tiểu Mai! Tiểu Mai trên bức tranh gần như là khỏa thân đó!
Người máy nhỏ cực kỳ sốt ruột, hoảng loạn trong lòng như muốn phá lớp kim loại máy móc bên ngoài mà trào ra ~
Trợ lý giám khảo hiểu ý mỉm cười: “Nếu có chỗ nhất định phải sửa… tôi có thể xin một khoảng thời gian cho các cậu sửa tại chỗ.”
Lúc này Vinh Quý mới thở phào.
Cậu ngàn ơn vạn tạ người ta, sau đó đợi tới lúc đã được cho phép thì mới kéo Tiểu Mai vào phòng triển lãm.

Trước sự chứng kiến của những bậc thầy người lùn khác, Vinh Quý trèo lên trèo xuống, dùng bút vẽ thêm quần áo để che đi những chỗ tương đối trần trụi.
Bức tranh đẹp như vậy lại bị những nét vẽ vụng về chèn lên…
Vẻ mặt của tất cả người lùn tại hiện trường: =口=
Cũng may là Tiểu Mai không để tâm.

Anh lẳng lặng đứng ở góc tường nhìn Vinh Quý phá hư thành quả lao động của mình.

Chờ sau khi Vinh Quý phá xong, anh nhận lấy bút vẽ Vinh Quý đưa qua rồi hai người máy nhỏ cùng nhau rời Trung tâm Khảo thí.

Sau bóng lưng thản nhiên của hai người là nhóm giám khảo đang trợn mắt há mồm.
“May là tụi mình đã để lại hai bức đẹp nhất.” Sau khi ngồi lại trên Đại Hoàng, Vinh Quý đắc ý nói với Tiểu Mai.
Về hai bức tranh đẹp nhất: Một bức vẽ Vinh Quý, chính là Vinh Quý lúc trước sau khi được vẽ bằng kỹ thuật phục chế khung xương 3D.

Bức này là Tiểu Mai yêu cầu để lại, bởi vì anh cho rằng đây là hàng giả, nhìn không giống hàng thật.

(Vinh Quý: Nè nè!)
Bức thứ hai vẽ Tiểu Mai.

Vinh Quý bày cho Tiểu Mai một tư thế cực kỳ đẹp, xung quanh xếp hoa tươi Kiki mang tới, cậu còn nhét cơ thể máy móc của mình vào lồng ngực Tiểu Mai, rồi yêu cầu Tiểu Mai vẽ theo chủ đề này.
Bức vẽ đó quá đẹp nên Vinh Quý nhờ Tiểu Mai làm một khung ảnh, sau đó treo tranh ở phòng ngủ của hai người.
“Tớ sẽ đóng khung giấy chứng nhận này rồi treo trong phòng tụi mình luôn ~” Vinh Quý vừa nói vừa cầm chứng chỉ thợ rèn cấp ba của Tiểu Mai lên nhìn, còn Tiểu Mai thì không hé răng.
Đối với việc Vinh Quý làm, miễn là không đụng đến nguyên tắc của anh thì Tiểu Mai hầu như không bày tỏ ý kiến gì.
Bởi vì có sẵn nguyên liệu nên làm khung kính không mất bao nhiêu thời gian.

Anh thà bỏ công làm đồ này vật nọ cậu yêu cầu còn hơn tranh cãi với cậu.

Đây chính là sự dung túng của Tiểu Mai.
Thật ra, không phải anh muốn dung túng Vinh Quý mà bởi yêu cầu của Vinh Quý cũng không làm tốn bao nhiêu phí tổn và thời gian.

Nói thẳng ra, chẳng qua là do anh thừa sức làm những thứ đó.
=-=
Tối đến, sau khi thiết lập hệ thống lọc cuộc gọi chỉ nhận của người quen, Tiểu Mai lại làm thêm một khung ảnh rồi gắn chứng chỉ thợ rèn cấp ba của mình vào.
Sau khi đưa đồ cho Vinh Quý, anh không còn chuyện gì để làm nên cậu đẩy anh đi xem TV.
Cậu gắn lên tháo xuống mấy lần cũng không tìm được chỗ hợp ý, cuối cùng, Vinh Quý quyết định treo ở bức tường chính giữa trong phòng khách, nơi vừa đặt chân vào đã thấy!
Năm đó, tất cả giấy chứng nhận của Vinh Phúc đều được treo trên bức tường vừa bước vào đã thấy ở văn phòng của Viện trưởng cô nhi viện đấy! Năm đó, cậu cũng nỗ lực muốn mang giấy khen hoặc cúp về để được đặt ở phòng Viện trưởng, tiếc là…
Nhớ tới chuyện lúc trước, tay cầm đinh của Vinh Quý ngừng lại một chút, sau đó, cậu tự gõ bẹp lép ngón tay mình luôn.
Cuối cùng, khung hình vẫn là do Tiểu Mai treo lên.
Vì thế, sau đó đổi thành Vinh Quý xem TV, Tiểu Mai sửa ngón tay cho cậu.
“Thật sự xin lỗi, tớ ngốc quá.” Sau khi tắt TV, Vinh Quý ngồi trên sàn nhà xem Tiểu Mai sửa ngón tay cho mình.

Đối với Vinh Quý, Tiểu Mai chế tác đồ vật còn đẹp mắt hơn TV.
Trước tiên, Tiểu Mai tháo bàn tay ra khỏi tay Vinh Quý, sau đó, anh lấy một cây que nhỏ nhất từ thùng dụng cụ ra, dùng nó vặn vặn mấy cái trên bàn tay, các ngón tay lập tức lộp bộp rớt xuống.
Anh vặn thêm vài cái nữa, ngón tay lại tách ra từng đốt một, sau đó anh lấy phần đốt bị đập bẹp ra, dùng đá làm kẹp giữ đốt ngón tay rồi lấy dụng cụ trông giống súng khò và khò một lúc, phần đốt ngón tay nhanh chóng bị đun chảy rơi vào khuôn đúc mà Tiểu Mai chuẩn bị trước.

Tiếp theo là làm nguội thành một khối kim loại, nhưng trước khi nguội hoàn toàn thì là bước tạo hình, cuối cùng thành phẩm là một đốt ngón tay kim loại.
Tiểu Mai làm việc rất nhanh, một chút sai sót cũng không có!
Vinh Quý cảm thấy cậu còn chưa kịp chớp mắt thì Tiểu Mai đã làm xong rồi.
“Lại đây thử một chút.” Nhìn đi, Tiểu Mai đã làm xong rồi kìa, đang kêu cậu lại thử đó.
Vinh Quý đi lại gần, không lâu sau, tay phải của cậu lại hiện hữu.
Ngắm nhìn ngón tay không có chỗ nào bẹp dí một lúc, Vinh Quý mới quay đầu nhìn Tiểu Mai.
Tay Tiểu Mai đang cầm một bàn tay người máy, nhìn qua như là đang… ngẩn người?
Vinh Quý nhận ra bàn tay kia.

Đó là bàn tay Tiểu Mai vẫn đang làm, dù mỗi ngày bận rộn vẽ tranh nhưng anh cũng không ngừng việc chế tạo nó.

Hôm nay trên đường đi nộp tranh, anh còn chế tạo dở ngón tay cuối cùng ~
Đúng rồi, chế tạo sắp xong rồi, tại sao tối nay Tiểu Mai không làm tiếp ta?
Vinh Quý đang thấy kỳ lạ thì bỗng nhiên sau đó…
Cậu thấy Tiểu Mai đang tháo rời bàn tay kia!
Bao giờ việc phá hư cũng dễ hơn việc làm ra, thế nên không lâu sau, Tiểu Mai đã nung chảy nó thành những khối kim loại khác màu, nhìn giống hình thù ban đầu của khối kim loại khi nam người lùn cho anh.
“Sao vậy?” Vinh Quý không hiểu chuyện gì, cậu ngây ngốc hỏi một câu, Tiểu Mai không hé răng mà tiếp tục sắp xếp lại thùng dụng cụ.
Lời nói của giám khảo người lùn hôm nay khi bình luận về tranh thật ra khiến anh cảm thấy mơ hồ, cho tới khi anh để ý đến tay của Vinh Quý.
Đó chính là bàn tay khi nãy bị đập bẹp, là bàn tay rất lâu về trước anh làm cho Vinh Quý.


Còn bàn tay này anh mới chế tạo mấy ngày nay sau khi có vật liệu.

Rõ ràng đều là tay như nhau, mô hình ban đầu anh nghĩ ra cũng y như đúc, không thay đổi gì cả, trên lý thuyết thì ngoài khác vật liệu ra, hai bàn tay đều không có gì khác biệt.
Thế nhưng…
Anh lại nhìn ra sự khác biệt từ hai bàn tay.
Bàn tay anh đang làm nhìn khác bàn tay ban đầu, đến cả ngón tay cũng có sự khác biệt!
Ban đầu có vật liệu gì thì dùng thứ đó, anh chỉ nghĩ xem những vật liệu đó có thích hợp hay không.

Còn bây giờ, điều anh nghĩ nhiều hơn chính là những thói quen của Vinh Quý, thậm chí… anh còn chọn màu theo bản năng nữa.
Trong quá trình vẽ tranh, Vinh Quý từng nói cậu muốn ngón tay nhìn trắng một chút, cho nên khi chế tạo ngón tay anh đã dùng màu trắng bạc, trong khi những ngón tay lúc trước không phải màu sắc đó.
Đây chính là dùng cảm xúc để chế tạo mà giám khảo nói ư?
Tiểu Mai giật mình, anh nhìn Vinh Quý đang quan tâm tới mình, bình thản nói: “Sau này làm cái khác tốt hơn.”
Đây là một cảm xúc xa lạ.
Anh không giải thích được, nhưng cũng không bài xích.
Trước khi hiểu đây là cảm xúc gì, anh không ngại để nó tồn tại trên người mình.

Nếu chế tạo có thể khiến anh hiểu rõ hơn cảm xúc này, vậy anh sẽ đặt mục tiêu hiện tại là trở thành nhà chế tạo.
Tối nay, hiếm khi Tiểu Mai không bận rộn làm gì mà cùng xem TV cả đêm với Vinh Quý, sau đó đi ngủ để nạp điện rồi sáng hôm sau để Vinh Quý đưa anh đi làm.
Bởi vì đã thiết lập tốt hệ thống lọc cuộc gọi trên thẻ thông hành nên cả hai không bị làm phiền, cho đến một buổi nọ lúc 11 giờ trưa, khi Tiểu Mai sắp làm việc xong…
Có khách đến thăm.
Nhân viên tuyển dụng của Gartley và Wings đều đã đến, Tiểu Mai ngồi ở gian phòng cạnh ống bễ đón tiếp hai vị khách quý.

Hai nhân viên tuyển dụng này là hai nhà chế tạo có tiếng, là nhân vật tai to mặt lớn cực kỳ khó gặp trong mắt người lùn ở thành phố Yedham!
Quả nhiên là do hay tin có một người có chứng chỉ cấp ba nên chạy tới.
Hai bậc thầy đồng thời tung cành ô liu cho Tiểu Mai, sau khi so sánh điều kiện của hai bên, cuối cùng Tiểu Mai chọn Wings.
“Vì sao? Điều kiện xưởng chúng tôi cũng không kém cạnh…” Bậc thầy của Gartley sau khi nghe lựa chọn của Tiểu Mai thì có chỗ không hiểu.
Đúng vậy, vì điều gì?
Có người từng nói qua, công việc lý tưởng chính là hội tụ của “nhiều tiền, ít việc, gần nhà”.
Tiền lương ngang nhau, thời gian làm việc cũng giống nhau, vậy tiêu chuẩn chỉ còn lại một cái là gần nhà.
So với Gartley, xưởng của Wings gần nhà anh thuê hơn.
Tiêu chuẩn này rốt cuộc là ai nói cho anh nghe vậy? Tiểu Mai vừa kéo bễ vừa nghĩ, sau đó, trong đầu anh xuất hiện mặt của Vinh Quý.
Tiểu Mai tạm ngừng một chút rồi tiếp tục làm việc.
Sau khi hoàn thành công việc như hạn định rồi xác nhận xưởng đã tìm được người thay thế, Tiểu Mai mới bắt đầu làm việc ở Wings.
Mỗi tháng kiếm được 40.000 điểm tích lũy, đây chính là ngành nghề có lương cao nhất ở thành phố Yedham..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận