Mary và các cô người lùn tận tâm dạy Vinh Quý cách may nhiều thứ khác, Vinh Quý là một người tốt, không chỉ có cùng chung chủ đề với các cô ấy, con người cậu cũng rất thú vị nên rất được yêu thích, nhưng mà thậm chí là thế, họ cũng không thể không thừa nhận: Vinh Quý đúng là người ngốc nhất họ từng gặp.
= – =
Đã tay cầm tay hướng dẫn luôn rồi, kém chút nữa là tận tay làm giùm cậu luôn, thế nhưng thứ mà Vinh Quý may ra vẫn như đồ bị chó gặm, cũng chỉ có Tiểu Mai chịu được, đổi thành người lùn nam khác…… chắc hẳn cũng không đủ dũng cảm để mặc thứ hổ lốn đó lên người đâu.
Nhưng mà, tuy rằng tay vụng về, Vinh Quý lại là người có thẩm mỹ quan không tệ!
Điểm này thôi ngay cả Geja có thẩm mỹ quan tốt nhất trong số bốn cô người lùn cũng phải thừa nhận.
Tuy rằng tay nghề vô cùng tệ, nhưng Vinh Quý lại thường có thể góp một số ý kiến tốt:
Ví dụ như tấm vải này thì đổi màu nào sẽ đẹp hơn ~ Ví dụ như Kiki hợp với màu xanh lam hơn là màu đỏ ~
Cậu còn có rất nhiều phương pháp buộc khăn đầu.
Không thể không nói, chỉ cần các cô người lùn làm theo lời Vinh Quý nói, điều chỉnh đôi chút tác phẩm trong tay, thành phẩm sau cùng nhất định sẽ nâng cao một bậc so với tác phẩm trước đó!
Đôi lúc còn có tác dụng hóa lụi bại thành thần kỳ nữa!
Nhưng mà cũng có lúc cậu lại kể ra một số thứ các cô ấy hoàn toàn không thể làm được, ví dụ như, có hôm họ đang cùng đang thêu thùa, Vinh Quý bỗng nhiên nhớ đến một đồ án thêu mới, cậu còn vẽ ra cái hình đó.
Quả thật là kiểu dáng rất đặc biệt, thế nhưng các cô người lùn lại không cách nào dùng vật liệu trong tay thêu đan ra hình dáng y hệt, tay nghề điêu luyện nhất là Geja cũng thử qua rất nhiều lần, sau cùng vẫn thất bại chấm dứt.
Bởi thế mới nói, những ý tưởng trong cái đầu nhanh nhạy của Vinh Quý có lúc cũng chưa chắc là ý tốt.
Những ý tưởng nói thì nghe rất hay nhưng lại không cách nào thực hiện được, nói cũng như không.
Nhìn thấy dáng vẻ chán nản của Vinh Quý, các cô người lùn liền an ủi cậu không thể vận dụng hình ảnh này vào thêu thùa cũng không sao đâu, tương lai họ có thể dùng lúc in vải mà, kiểu đó đơn giản hơn nữa.
Hoạt động của nhóm thêu thùa hôm đó sau cùng vẫn là dùng đồ án truyền thống tiến hành.
Ai ngờ, cách hai hôm sau khi họ gặp lại Vinh Quý, Vinh Quý lại ra chiều bí ẩn đem theo một thành phẩm thêu thùa đến, rồi khi cậu cho các cô người lùn xem mặt chính của thành phẩm, các cô người lùn mới phát hiện: Hình dạng trên đó là cái mà trước đó các cô ấy cho rằng không thể thực hiện được!
“Hihi ~ Lúc về tớ có nói với Tiểu Mai nói, Tiểu Mai suy nghĩ một lúc liền làm ra được cái này!” Vinh Quý vui vẻ nói.
Cậu nói rất đơn giản, thế nhưng những cô người lùn lại nghĩ rất nhiều, đặc biệt là Geja.
Đừng nên xem thường thêu thùa, thân là tộc người lùn đời đời đều dựa vào tay nghề mưu sinh, tay của các cô ấy rất uyển chuyển, bất kể là rèn thép hay là chế tạo thành phẩm kim loại tinh xảo, mỗi một bước, đều thể hiện sự cần cù học tập và tiến bộ của người lùn trong ngành công nghệ.
Hay nói về những vật mà các cô ấy thêu thùa mỗi ngày, ví dụ như đan hình trên giỏ đeo lưng, người lùn bình thường ít nhất phải nắm vững hơn hai trăm cách đan, đây mới là kiến thức cơ bản, cũng là cách đan mà tổ tiên đời đời truyền lại.
Mà mỗi một thế hệ người lùn trước đều bổ sung cách đan mới, và những cách đan mới này không chỉ thử thách độ thuần thục của họ trong kỹ thuật cũ, còn thử thách năng lực sáng tạo của họ.
Xem có thể phát triển đến độ cao nào, liệu rằng có thể trở thành bậc thầy mới hay không, thật ra là đang xem các cô ấy có thể giải quyết được bao nhiêu khó khăn, và cả có thể có sự sáng tạo riêng của bản thân hay không.
Đồ án mà hôm qua Vinh Quý nghĩ ra là một thử thách, mà hiển nhiên, các cô ấy đã thất bại trước thử thách này vào hôm qua.
Không hề ý thức được đấy là một sự thất bại, các cô ấy ngược lại cho rằng đấy là một câu đố ‘không thể nào thực hiện được’.
Mà nay, câu đố được giải đã xuất hiện trước mắt họ.
Các cô người lùn cầm vật thêu nhỏ ấy tỉ mỉ quan sát hồi lâu, rồi Geja trả lại cho Vinh Quý.
“Hôm qua là tụi tớ nhầm rồi, thì ra hình này có thể đan ra được.”
“Mr.
Tiểu Mai thật sự quá khéo tay, có thể dễ dàng đan được hình này, cậu ấy không nên ở lại xưởng rèn kéo thùng quạt.”
Geja cảm khái.
Vinh Quý càng vui hơn nữa:
“Các cậu cũng nghĩ vậy sao? Tớ đã nói là Tiểu Mai pro lắm mà, bất kể là tớ nói gì cậu ấy đều làm được hết á! Ý tưởng kỳ lạ cỡ nào cũng được hết!”
“Vậy sao cậu ấy lại không đi ứng tuyển chức vị chế tạo vậy?” Geja tò mò hỏi.
“Nhà chế tạo? Cậu đang nói mấy chỗ bán ngón tay, tim gì đó hả?” Vinh Quý nghiêng đầu hỏi, thấy Geja gật đầu, cậu mới tiếp tục nói: “Không phải là hổng muốn đâu, mà do không đủ tư cách á, Tiểu Mai hổng có bằng cấp.”
“Cậu đang nói bằng thợ rèn á hả? Thành Yehderhan có tổ chức thi đó, hơn nữa có thể nhận được bằng thợ rèn cấp cao nhất cấp ba đó nha!” Lily lập tức nhanh nhẩu lên tiếng.
“Tớ cảm thấy Mr.
Tiểu Mai có thể trực tiếp lấy được bằng cấp hai luôn đó!” Kiki cũng chen miệng, “Thi đậu bằng cấp hai là có thể tìm được việc ở rất nhiều tiệm chế tác rồi.”
“Thiệt hả? Tớ còn đang rầu hổng biết đi đâu hỏi thăm về việc thi bằng đây!” Vinh Quý mừng rỡ ra mặt, sau đó, cậu liền hỏi thăm mấy cô gái người lùn về những câu hỏi liên quan đến việc thi bằng, Mary, Lily và Kiki không hiểu quá rõ về bằng thợ rèn, Geja đã thi rồi đậu bằng cấp một và cổ đang chuẩn bị thi bằng cấp hai.
Trí nhớ Vinh Quý không được tốt, cậu ghi chú trong não của mình, ghi lại hết tất cả thông tin về cuộc thi mà Geja nói, cậu vô cùng chân thành cảm ơn bốn cô người lùn.
“Lần này may rồi, tớ cứ lo Tiểu Mai ngày nào đó bị nướng chín mất thôi! Dù sao…… Các cậu biết đó, chất lượng của đồ tớ may…… cái đó…… hổng được tốt lắm……” Vinh Quý vừa nói vừa ngại ngùng gãi đầu.
Nói ra hơi lạ, rõ ràng là người máy, còn là người máy cũ nát nữa, nhưng khi bốn cô người lùn ở cạnh cậu, luôn cảm thấy bên cạnh bốn cô ấy là một người sống sờ sờ thật, là một người tính cách cực kỳ sáng sủa.
“Không có chi.” Geja phất phất tay, mỉm cười kiến nghị Vinh Quý: “Tớ cảm thấy Mr.
Tiểu Mai có thể thử thi cấp ba xem sao, tuy là tớ chưa từng thi qua, trong thành có rất nhiều người cũng chưa thi qua, nhưng mà tớ cứ cảm thấy Mr Tiểu Mai có thể thi thử đó.”
“Phí báo danh bằng với cấp hai, hơn nữa, thi không đậu bằng cấp ba, có thể được giảm nửa giá thi cấp hai đó.” Cô ấy bổ sung thêm.
“Hay vậy ta!” Vinh Quý lập tức reo lên: “Các cậu nghiên cứu về đồ án trước đi, tớ đi báo cho Tiểu Mai mấy thông tin này, tớ sợ để lâu tớ sẽ quên mất……”
Nói xong, cậu liền đi về hướng Đại Hoàng – – Chỉ có Đại Hoàng có quyền hạn gọi điện được cho Tiểu Mai thôi, Vinh Quý lại không có.
Người không bằng xe mà.
Nhắc đến điều này, Vinh Quý cảm thấy hơi chạnh lòng.
Hổng phải người ta chỉ thích nói hơi nhiều một chút thôi sao ~
“Đợi đã – -” Geja thấy Vinh Quý muốn chạy đi vội vàng gọi cậu lại.
Huơ huơ bản thêu trong tay, cô ấy cẩn thận nói: “Cái này…… Đây là một phương pháp thêu mới, cậu cứ như vậy mà đưa cho tụi tớ, có phải ý cậu là cho phép bọn tớ học tập hông?”
Vinh Quý dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn cổ: “Đương nhiên rồi! Mấy vật liệu này là có mấy cậu cho mình mà! Tiểu Mai đưa cho tớ, cũng nói là cho các cậu á.”
“Các cậu mà cậu ấy nói, đương nhiên là ngoài tớ ra, còn có các cậu nữa đóa ~”
Cứ tùy ý tặng một phương pháp thêu mới cho người ta vậy luôn à? Phải biết là, đây không chỉ đơn giản là một kỹ thuật thêu, mà còn là một loại phương thức tư duy mới hoàn toàn!
Geja và các người lùn khác đều ngây ngẩn cả ra.
Thế nhưng Vinh Quý đã chạy về phía Đại Hoàng từ lâu, cậu đã không thể đợi được nữa muốn báo tin tốt cho Tiểu Mai.
Các cô gái nhìn mẫu thêu trên tay, ánh mắt lại hướng về phía Vinh Quý ở phía xa đã liên lạc được với Tiểu Mai.
Nếu như thật như những gì Vinh Quý nói, đồ án này là do Tiểu Mai làm ra, vậy thì, người máy tên Tiểu Mai đó đúng là một thợ chế tạo xuất sắc.
Thật ra nhìn Đại Hoàng cũng đủ biết, có thể làm ra một chiếc xe như Đại Hoàng, nhất định là người vô cùng khéo léo.
Một người khéo léo như thế, có thể tiện tay cải tạo lại đồ Vinh Quý tặng cho anh ta thành cái tốt hơn, thế nhưng anh ta lại không hề có chút ý muốn sửa đổi chúng, mỗi lần gặp được Tiểu Mai, anh luôn mặc mấy bộ ‘quần áo yêu thương’ xấu hoắc của Vinh Quý tặng.
Hư rồi cũng không tự sửa, mà đợi Vinh Quý hôm sau dưới sự giúp đỡ của họ may lại lành lặn.
Còn Vinh Quý thì sao?
Tay của Vinh Quý thật sự – siêu vụng.
Kể cả bây giờ khi đã là bạn bè với nhau.
Các cô người lùn vẫn không thể không thừa nhận điểm này.
Nhưng Vinh Quý lại có rất nhiều ý tưởng hay ho mới lạ, những ý tưởng này đối với người thường mà nói thật sự là viển vông xa vời, không thực tế, vô cùng cực kỳ không thực dụng.
Có vẻ khá là vô dụng đó.
Mà độc nhất Tiểu Mai, chỉ có Tiểu Mai, bất cứ ý tưởng không thiết thực nào của VInh Quý đến tay Tiểu Mai đều thực hiện được hết.
Mà sau khi thực hiện, người ta mới phát hiện ra những gì Vinh Quý từng nói là một ý tưởng tuyệt vời nhường nào!
Người mà có thể có được những suy nghĩ tuyệt vời như thế thật là giỏi!
Chỉ có Tiểu Mai.
Chỉ có Vinh Quý.
Hai người này đúng là trời sinh một cặp!
↑
Thời khắc này, nhìn về Vinh Quý đằng xa, bốn cô người lùn cùng lúc có chung suy nghĩ này.
Cảm ơn A Quý và Tiểu Mai, các cô ấy lại tin tưởng vào tình yêu đích thực rồi!
Bên này, là các cô người lùn đang cảm động hết sức quyết định cho các người lùn nam khác một cơ hội theo đuổi bản thân;
Bên kia, Vinh Quý đã truyền đạt toàn bộ nội dung ghi chép vừa rồi cho Tiểu Mai.
“Tiền tụi mình để dành được vừa đủ phí báo danh, Tiểu Mai, đi thi bằng đi!” Vinh Quý nói với Tiểu Mai.
Tiểu Mai nhìn vào khoản dư trên tài khoản chung của họ im lặng không nói, cuối cùng cũng chịu gật đầu.
Sau đó, vào ngày nghỉ trong tuần, Vinh Quý chở Tiểu Mai đến địa điểm thi bằng thợ.
Bằng cấp khác nhau có thể làm việc trong những ngành nghề khác nhau, thương lượng một lát với Tiểu Mai, Vinh Quý kiên quyết giúp Tiểu Mai lấy đơn xin thi thợ rèn cấp ba.
Bọn họ lập tức được phân tách biệt ra khỏi dòng người đợi thi tấp nập.
↑
Phần đông người đến để thi bằng thợ rèn cấp một, cấp hai cũng có, cấp ba thì……chỉ có hai người thôi.
Một thí sinh khác là một người lùn, nhìn không rõ mặt mũi, anh ta trùm một chiếc áo choàng lớn;
Và thí sinh còn lại là Tiểu Mai.
Lúc nhân viên công tác của trung tâm khảo thí nhìn về hướng Vinh Quý, cậu liền vội vàng giơ tay lên: “Tôi không phải đến thi, tôi đến cổ vũ thôi à!”
Vì thế, cậu bị mời ra ngoài ngay lập tức.
Sau đó, Vinh Quý cô đơn ngồi trước khu đợi thi bằng cấp ba, đợi rất lâu, mặt trời sắp xuống núi luôn rồi (← Chính là lúc đèn bắt đầu tắt dần), mới đợi được Tiểu Mai ra.
“Thi thế nào rồi?” Vinh Quý chạy đến ngay.
“Không biết.” Tiểu Mai lắc đầu nhẹ.
“Không thể biết kết quả ngay hả? Thi gì dạ? Chế tạo tim, ngón tay ngay tại chỗ?” Vinh Quý tò mò vô cùng.
Đối với loại không có hoa tay như cậu, cả đời này cũng không cách nào bước vào trường thi này.
“Chế tác ngón tay, đường dẫn mạch máu, điêu khắc đường nét bộ phận gương mặt, và cả……” Tiểu Mai hiếm thấy ngập ngừng.
“Và cả gì á?” Vinh Quý càng tò mò hơn.
“Không có thi hết, giám khảo để dành mục thi phần sau, ba ngàn tấm chân dung người, toàn thân.” Tiểu Mai mặt không cảm xúc trả lời.
“Ba, ba ngàn tấm!!!!!!!!!!” Vinh Quý há hốc mồm.
Thí sinh còn lại đi ngang qua họ, trông bước chân nặng nề kia chắc hẳn cũng bị giao cho ‘bài tập’ hóc búa đó.
“Ba ngàn tấm, một tờ viết một con số thôi đã tốn biết bao nhiêu là thời gian, huống hồ là ba ngàn tấm ảnh người nữa……” Vinh Quý hoảng hốt, xong xuôi, cậu còn nhít thời gian ra hỏi thêm câu: “Tiểu Mai, cậu biết vẻ ảnh người hông dạ?”
Tiểu Mai; … …
Anh biết vẽ tranh, trên thực tế, vẽ tranh là một trong những hoạt động giải trí hiếm hoi của anh, thế nhưng, anh chưa từng phác họa hình người, một lần cũng chưa.
“Nhìn là biết là cậu biết rồi, nhưng mà hình như là vẽ bình thường lắm… …”Vinh Quý quan sát tỉ mỉ phản ứng của Tiểu mai, nhỏ giọng kết luận.
Rồi sau đó – –
“Túm lại, phí thi đã nộp, không thể bỏ thi được!”
“Chỉ là vẽ thôi mà? Tớ làm người mẫu cho cậu ha? Đi, tụi mình về mua ba ngàn tờ giấy đã! Đúng dòi, còn phải mua bút vẽ!”
Vinh Quý nắm tay Tiểu Mai, lần nữa cổ vũ, dũng cảm tiến lên.
Khỏi nói, gần điểm thi có ngay một tiệm văn phòng phẩm, ở thành phố mà ngành rèn chiếm hơn chính mươi tổng phần trăm GDP, tỉ lệ có thể tìm được một tiệm văn phòng phẩm là cực thấp.
Xem ra, tiệm này tám phần là do người của trung tâm thi cử mở đây – – By Vinh Quý.
Vội vàng nhân lúc tiệm văn phòng phẩm còn chưa đóng cửa giật lẹ ba ngàn tấm giấy, đôi co mặc cả sao mà bắt người ta tặng thêm một trăm tờ, cuối cùng Vinh Quý mua luôn một bó bút.
Đặt hết đồ đạc lên xe kéo của mình, Vinh Quý dắt Tiểu Mai về nhà.
Thế nên, đêm hôm đó, sau khi diễn lại nội dung mới nhất của “Bảo Phủ Kỳ Duyên” cho Tiểu Mai, Vinh Quý liền nằm trên thảm trong phòng tạo dáng động lòng người.
Rồi – –
“Tiểu Mai, Kuangmuang!”
Vinh Quý vẫy tay với Tiểu Mai.
Một chiếc xe kéo động lòng người… …ư?
Tiểu Mai: = – =
Nhưng mà, dù sao buổi tối cũng rảnh rỗi, không có việc khác để làm, Tiểu Mai rốt cuộc cũng lấy một xấp giấy từ xe kéo của Vinh Quý ra, một cây bút, ngồi ngay ngắn trên ghế đẩu, anh bắt đầu lần đầu vẽ tranh người trong đời..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...