Edit + Beta: V
Dựa trên chế độ kinh doanh thuốc nghiêm khắc của thành phố Cicero, tất cả thuốc bất lão được bán ra qua kênh thông thường phải được chế tạo theo đúng phương thuốc được ghi lại trên dược điển.
Những người dùng thuốc bất lão sau khi chết đều trở thành người bất tử, đây là điểm chung của loại thuốc này, còn một điểm chung khác là lúc bọn họ còn sống: Những ai đã uống thuốc sẽ duy trì trạng thái cơ thể tại thời điểm bọn họ uống thuốc và không già đi nữa.
Vì vậy, ngoại trừ Hana ra thì những người sử dụng "thuốc bất lão" khác sẽ có hai điểm đặc biệt: Thứ nhất là bất lão, sau đó mới bất tử.
Nhưng Hana lại nhảy khỏi quy luật này.
Cô bé trưởng thành một cách bình thường.
Đây cũng là điểm khác nhau rõ ràng nhất so với những người uống thuốc bất lão khác.
Nguyên nhân tạo nên sự khác biệt này là gì?
Chỉ có thể là do cơ thể Hana vốn có "bệnh".
Khi thuốc bất lão và tế bào gốc trong cơ thể Hana kết hợp, môi trường trong cơ thể cô bé sẽ biến thành trạng thái của người bình thường, Hana sẽ khỏi bệnh.
Vậy nên, muốn tìm thuốc giải của thuốc bất lão thì cách trực tiếp nhất là kiểm tra môi trường trong cơ thể Hana, tìm ra những tế bào không giống người thường kia, nghiên cứu đặc tính rồi chế tạo thuốc nhằm vào chúng nó, loại thuốc này chính là "thuốc giải" đơn giản nhất.
Cách mà Tiểu Mai có thể nghĩ đến thì tất nhiên, nhà bào chế thuốc Hanarens cũng sớm nghĩ đến. Có lẽ vì nghĩ đến nên ông ấy mới sửa lại lý do sáng tạo ra thuốc bất lão trong dược điển.
Phương thuốc của thuốc bất lão được công bố rộng rãi, rất có thể đây không phải là ý của nhà bào chế thuốc Hanarens, rất có thể Hoson · Linde đã tự ý đưa đi xét duyệt giúp ông ấy, rất có thể chính ông ta cũng ôm một chút hy vọng ăn may, rằng chuyện này sẽ không có ai biết. Tóm lại, kết quả là phương thuốc thuốc bất lão của nhà bào chế thuốc Hanarens đã công bố thành công trên dược điển.
Nhưng vào lúc công bố, nhà bào chế thuốc Hanarens đã giấu đi một chuyện: Ông ấy không viết lý do thật sự mà mình phát minh ra loại thuốc này lên dược điển.
Giấu đi chuyện của con gái, ông ấy quy hết lý do phát minh ra thuốc bất lão lên vợ mình.
Ngoại trừ Hoson · Linde ra thì không có ai biết chuyện Hana bị bệnh, ngay cả nhân viên phục vụ trong cửa hàng cũng không biết.
Hana khỏe mạnh, trưởng thành như một đứa trẻ bình thường, người dùng thuốc bất lão thì đạt được hiệu quả "bất lão" như ý nguyện, thành phố Cicero khôi phục lại sự phồn vinh năm xưa, tất cả mọi người đều có được kết quả mà mình mong muốn, hết thảy trông rất hoàn mỹ...
Cho đến khi tác dụng phụ của thuốc xuất hiện.
"Những điều mà tôi có thể nghĩ đến thì hiển nhiên nhà bào chế thuốc Hanarens có thể nghĩ đến, hơn nữa..." Hai mắt nhìn chằm chằm giọt máu đỏ nhạt trong thiết bị phân tích, Tiểu Mai chậm rãi nói: "Hoson · Linde đã từng xem bệnh cho Hana cũng sẽ nghĩ đến, không sớm thì muộn."
"Một khi nghĩ đến rất có thể manh mối về thuốc giải nằm trong cơ thể Hana thì sớm muộn gì ông ta cũng sẽ tới tìm Hana."
"Tôi đoán, có lẽ nhà bào chế thuốc Hanarens và vợ ông ấy trước khi chết đã uống thuốc bất lão."
"Dáng vẻ hiện tại của bọn họ và ảnh chụp... hơi khác một chút, già hơn so với ảnh, không giống đã uống thuốc bất lão từ lâu."
"Cho nên, lý do mà nhà bào chế thuốc Hanarens không ngừng về nhà rất rõ ràng."
"Thứ nhất, đúng là ông ấy đang nghiên cứu thuốc giải của thuốc bất lão, đây là cách giải quyết vấn đề từ gốc rễ, chỉ cần nghiên cứu ra thuốc giải thì con gái ông ấy mới thật sự an toàn, không cần phải lo có người dụng tâm mơ tưởng."
"Thứ hai, có thể ông ấy lo Hoson · Linde."
"Hoson · Linde sẽ tới tìm, ông ta sẽ tới tìm Hana."
"Nếu những suy đoán vừa rồi của tôi là thật."
Bên trong phòng làm việc với đèn đuốc sáng trưng, tất cả mọi người đều ở đó, nhìn anh đưa các loại thuốc khác nhau vào thiết bị phân tích một cách có trật tự.
Trước khi zombie Hanarens xông lên, Hana đã đâm vào ngón tay mình, dũng cảm nặn một giọt máu to đưa đến trước mặt Tiểu Mai.
"Ông cũng biết mà, đây là cách nhanh nhất." Trong bầu không khí yên tĩnh, ngoài dự đoán của mọi người, Tiểu Mai nói một câu với ông Hanarens đã biến thành zombie.
Sau đó...
Sau đó người bất tử vì nhìn thấy máu của con gái mà có dấu hiệu trở nên điên cuồng bỗng an tĩnh trở lại.
Tiểu Mai lấy máu đưa vào máy phân tích, sau đó, ông Hanarens cứng đờ chợt bắt đầu làm công tác chuẩn bị tiếp theo.
Bộ não của ông ấy đúng là không còn hoạt động nữa, nhưng bản năng của cơ thể lại nhớ rõ từng bước thí nghiệm thuốc một cách chính xác, gắn bó với công việc này vài chục năm, về mặt thao tác thí nghiệm thuốc thì ông ấy rất chuyên nghiệp.
Ông đã trở thành trợ thủ tốt nhất.
Vì vậy, trong phòng làm việc cực lớn và vô cùng quái lạ này, một người máy nhỏ và một zombie đen toàn thân cứng ngắc đang đứng trước bàn làm việc, động tác của hai người hệt như máy móc ở mức độ khác nhau, nhưng các bước thực hiện lại vô cùng mượt mà. Không biết có phải vì thường xuyên bận rộn trong phòng làm việc cùng nhau trước đó hay không mà bọn họ hợp tác vô cùng ăn ý.
Anh đưa một ống nghiệm qua, người kia không cần nói đã biết phải đưa thuốc trong ống nghiệm vào đĩa petri khác.
Bọn họ phối hợp với nhau vô cùng hoàn hảo!
Ở thành phố Cicero hiện nay, có rất nhiều nhà bào chế thuốc thức trắng đêm không ngủ, cùng chung sức hợp tác nghiên cứu thuốc giải của thuốc bất tử, nhưng mà...
Hai người trong căn phòng này có lẽ là hai nhà bào chế thuốc đến gần với thuốc giải chân chính nhất!
Mọi người không dám lên tiếng, rất im lặng, bọn họ yên tĩnh nhìn hai người đang làm việc.
Ngón tay Hana đã được bà Glara băng bó cẩn thận, chỉ hơi đau tí mà thôi, có thể xem nhẹ được. Cô gái nhỏ giơ ngón tay, xuất thần nhìn hai người đang đứng sau bàn làm việc.
Bà Glara lại đan len, bây giờ bà đang đan một chiếc váy, nhìn kỹ sẽ phát hiện, kích cỡ của chiếc váy hoàn toàn vừa vặn với Hana.
Chỉ có Vinh Quý, yên tĩnh nhìn Tiểu Mai làm việc trong chốc lát, cậu bắt đầu đứng ngồi không yên.
Cậu lẳng lặng đứng lên mà không quấy rầy người khác, đi đến cửa sổ theo thói quen.
Ơ? Sao bên ngoài lại sáng như vây?
Đột nhiên phát hiện chuyện này, Vinh Quý lập tức loạch xoạch chạy về phía cửa sổ, kéo bức màn dày lên. Mới đầu, cậu bị độ ánh sáng bên ngoài làm hết hồn, ngay sau đó, cậu nhanh chóng nhìn ra ngoài cửa sổ.
Vừa nhìn, người máy nhỏ giật bắn, miệng vừa khép vừa mở một lúc, sau đó cậu run rẩy kêu: "Zombie! Trời ạ! Bên ngoài toàn là zombie!"
Nhiều vô số kể, ở cửa lớn bên ngoài sân toàn là người bất tử với cơ thể cứng đờ và hành động chậm chạp, và ở ngõ nhỏ còn có nhiều người bất tử hơn đang tiếp cận sân nhà bọn họ!
Trời đất! Đây là...
Vinh Quý đột nhiên mở cửa sổ, cửa sổ đóng kín mở ra, âm thanh bên ngoài lập tức ùa vào tai cậu: Cậu nghe tiếng lê bước của zombie ngoài sân, nghe tiếng cơ thể bọn chúng cọ xát vào nhau, và cả...
Xa hơn một chút, là tiếng thét chói tai của mọi người vọng lại từ những góc khác trong thành phố!
Nhờ hệ thống thính giác vô cùng tốt mà Vinh Quý nghe được một thông tin không tưởng từ tiếng thét chói tai của mọi người ở phía xa:
Để gà mờ đi xây nhà - bức tường của thành phố được nhóm thầy thuốc gia cố cuối cùng cũng sập xuống dưới thế vây công của vô số zombie, rất nhiều zombie bên ngoài thành phố ồ ạt ùa vào. Đám zombie này không phải là zombie ngoan ngoãn và an tĩnh lúc trước, mà bọn chúng có tính công kích, biết kết bè kết nhóm, dũng mãnh tràn vào phố lớn ngõ nhỏ của thành phố Cicero.
Zombie bao vây thành phố!
"Tiểu Mai, cậu không cần phải xen vào việc này, cậu và ba Hana tiếp tục nghiên cứu đi." Trong tình huống này, Vinh Quý cố gắng nén sự sợ hãi trong lòng, cậu nói với Tiểu Mai một câu, sau đó kéo cửa sổ xuống. Lúc Hana phát hiện bất thường thì chạy đến cửa sổ nhìn, bà Glara thì không nhìn thấy, Vinh Quý bèn nói cho họ nghe những gì mình chứng kiến.
"Mở radio nghe đi, lúc này, chắc đội tuần tra trong thành phố sẽ nói gì đấy." Khác với Vinh Quý giả vờ bình tĩnh, bà Glara - người bình tĩnh thật sự, sau khi nghe Vinh Quý thuật lại, bà lập tức nói.
"Radio trong phòng nằm ở ngăn thứ ba phía trên tủ bên trái." Bà phân công đâu vào đấy cho Vinh Quý đi lấy đồ.
Vinh Quý chạy nhanh đi lấy radio rồi ôm đến chỗ mọi người, cậu vặn lên.
"Cảnh báo cấp độ một! Không biết vì nguyên nhân gì mà người bất tử bên ngoài hiện đang ồ ạt tràn vào thành phố! Những người bất tử đó có tính công kích! Người dân thành phố vui lòng đừng đến gần bọn chúng! Nếu trong nhà có giấu người bất tử thì xin nhanh chóng đưa ra!"
"Tình hình hiện tại vô cùng nghiêm trọng, đám người bất tử đó cực kỳ nguy hiểm, mọi người lưu ý đóng chặt cửa sổ, chúng tôi đã mở hết hệ thống chiếu sáng bên trong thành phố lên, mọi người cũng hãy mở hết những đồ vật có thể chiếu sáng trong nhà mình lên. Đám người bất tử đó đều có phản ứng với ánh sáng, bản năng của bọn chúng là ưa tối, mọi người hãy lợi dụng ánh sáng để bảo vệ mình!"
Không còn là những vô ích nữa, toàn bộ tin tức trên radio đều là cảnh báo!
Tính ưa tối? Có lẽ vài người bất tử có, nhưng cũng có rất nhiều người bất tử không có đấy nhé ~ chẳng hạn như ba Hana, Vinh Quý thầm nghĩ, cậu nhìn về phía ba Hana, lúc cậu nhìn qua vừa hay ông ấy đang cầm một dụng cụ phát ra chùm tia cực mạnh để chiếu thuốc thử!
Chuyện này... không hề có một dấu hiệu gì là sợ ánh sáng hết á!
Nhưng, có lẽ những người bất tử khác sẽ sợ thật, chứng cứ là: Có ngày càng nhiều người bất tử đang tràn về phía ngõ nhỏ nhà bà Glara.
Nguyên nhân là: Hệ thống chiếu sáng ở ngõ nhỏ nhà bà Glara bố trí không đúng chỗ, đen thui thùi lùi à!
Dưới tình huống toàn bộ thành phố đèn đuốc sáng trưng, chỉ có bên này là tối đen thì chẳng phải những zombie sợ ánh sáng kia sẽ chạy về phía này theo bản năng sao?
"Con... con... con đi ra ngoài chặn cửa lại." Trong phòng có già, có trẻ, còn hai người thì đang bận công chuyện, Vinh Quý cắn chặt răng, cảm thấy mình nên đảm nhiệm chuyện này!
Dù sao cậu cũng không sợ bị cắn, có thể chặn được bao nhiêu thì hay bấy nhiêu!
"Đừng vội, trên nóc nhà có đèn huỳnh quang cường lực, con đi mở hết đèn lên đi, công suất của những cái đèn đó mạnh hơn đèn trong thành phố nhiều." Bà Glara kéo người máy nhỏ định chạy ra ngoài lại.
Giọng của bà ung dung và bình thản y như Tiểu Mai vậy, bà chỉ đường cho Vinh Quý.
"Ơ? Bà Glara, bà cũng có thứ này nữa sao ạ?" Vinh Quý vừa dựa theo lời nhắc của bà Glara tìm chốt mở, vừa hỏi.
"Già mới đặt hàng qua bưu điện cách đây không lâu, ánh sáng ở đây không đủ, công suất thiết bị chiếu sáng chính của thành phố không đủ lớn nên bà đặt mua một chiếc đèn huỳnh quang công suất cực lớn ở bên ngoài đặng có thể phơi thảo dược, thỉnh thoảng phơi dây củ cải, quần áo, chăn gì đó. Già không phơi đồ lót bên ngoài như những người khác." Đến tận bây giờ, bà Glara vẫn giữ thái độ tao nhã và bình tĩnh.
Bà là một người chú trọng đến mọi chuyện, có thể nhìn được qua sinh hoạt thường ngày.
Vinh Quý chưa từng biết ơn tính cách hay chú trọng đến mọi chuyện của bà Glara như hiện tại!
Một tiếng "tách" vang lên, Vinh Quý bấm chốt mở, đèn huỳnh quang trên nóc nhà lập tức chạy hết công suất, cứ như có mặt trời mọc trên nóc nhà vậy. Tầm mắt của Vinh Quý đột nhiên chuyển sang màu xám, điều chỉnh tiêu cự cả buổi trời cậu mới miễn cưỡng nhìn thấy hình ảnh bên ngoài.
Đây... đây nào phải đèn huỳnh quang cường lực, đây là mặt trời nhân tạo mà!
Bà Glara ơi, bà thật sự tính dùng cái đèn này để phơi dây củ cải ạ? Dây củ cải sẽ bị nướng khét đó!
Vinh Quý đang choáng váng thì bà Glara bỗng nhiên vươn tay kéo màn lại. Nói một tí, bức màn này xài tốt thật đấy, khó khách lúc bên ngoài mở đèn Vinh Quý không lập tức phát hiện: Tính chắn sáng của bức màn này cực kỳ tốt luôn!.
||||| Truyện đề cử: Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân |||||
Ngay cả ánh sáng cực mạnh trên nóc nhà cũng bị che chắn một phần, cách bức màn nhìn ra ngoài thì Vinh Quý chỉ cảm thấy bên ngoài đang là ban ngày, không chói mắt như vậy nữa.
Cơ mà đèn huỳnh quang cường lực này hữu dụng thật, Vinh Quý nhìn thấy zombie bên ngoài bắt đầu chậm rãi lui dần.
Cho đến khi...
Một loạt tiếng "bang" vang lên.
Vinh Quý nghe thấy tiếng kính vỡ trên đỉnh đầu, cùng lúc đó, toàn bộ đèn trong phòng tắt ngúm, nhưng đèn bên bàn làm việc chỉ hơi tối lại rồi vận hành tiếp một cách bình thường.
Chuyện này... rõ quá còn gì, công suất bóng đèn quá cao, mạch điện không tải nổi.
Bởi vì bên chỗ bàn làm việc có mạch điện dự phòng nên trong quá trình ngắt điện chỉ bị tối một chút, sau đó khôi phục lại bình thường.
"Bóng đèn này... không chắc chắn lắm nhỉ... trên trang web nói có thể dùng mười năm..."
Trong hoàn cảnh tối tăm chỉ có một trản đèn làm việc soi sáng, lúc Vinh Quý vội vàng điều chỉnh hệ thống thị giác thì nghe bà Glara nói vậy.
"Cửa hàng này bán đồ dỏm rồi, già phải quay lại đánh giá kém mới được..." Bà Glara lẩm bẩm.
Vinh Quý: 囧!!!
Cảm nhận được Hana đang run nhè nhẹ, bà Glara nhẹ nhàng ôm vai cô bé, sau đó tiếp tục quay sang hướng Vinh Quý, nói: "Đừng sợ, không có ánh sáng cũng đừng sợ, già có đặt công cụ phòng thân nữa."
"Để ở lầu một đấy, chúng ta xuống xem đi."
Sau đó...
Vinh Quý mở rương ra thì thấy được một đống... súng săn.
"Trên trang web nói, đây là súng nước cường lực mới tung ra thị trường, lực bắn có thể so với súng săn thật, thế nào? A Quý, con bỏ nước vào bắn thử xem."
Miệng Vinh Quý hết mở ra rồi ngậm lại, cậu cầm một cây súng săn, cậu nghiên cứu thế nào cũng cảm thấy đây không phải súng nước, huống chi, dưới rương còn có cả hộp đạn đặt ngay ngắn nữa kia kìa!
Vinh Quý cầm hộp đạn, thấy một tờ giấy nhỏ dán ở đấy, trên đó viết: Súng nước đã hết hàng, chúng tôi tạm thời thay cho quý khách loại súng săn kiểu mới, lực sát thương cao hơn súng nước, xin đừng đánh giá kém nhé ~ moah moah!
Vinh Quý... Vinh Quý biết nói gì nữa đây?
Cậu cạn lời rồi.
"Cửa hàng đó đúng là... dỏm thật đấy..." Nghe Vinh Quý run giọng đọc lên, bà Glara thở dài.
Cơ mà, trên tay có vũ khí cũng tốt, cầm súng săn lên, nạp đạn theo hướng dẫn sử dụng, Vinh Quý cảm thấy an toàn hơn không ít.
Mỗi khi có zombie định bò lên, Vinh Quý và Hana lập tức nổ súng về phía bọn chúng.
Kỹ thuật bắn súng của Vinh Quý rất kém, nhưng xét về mặt tình cảm thì có thể tha thứ, suy cho cùng trước kia cậu chỉ là một thị dân bình thường mà thôi, súng giả còn chưa sờ được mấy cái, huống gì là súng thật!
Nhưng kỹ thuật xạ kích của Hana lại tốt ngoài dự đoán của mọi người, bắn phát nào là chuẩn phát đó.
"Em... ba từng tặng cho em một cây súng nước nhỏ..." Rõ ràng vô cùng sợ hãi, song Hana vẫn mếu máo nói với Vinh Quý.
Vinh Quý: "..."
Ngoại trừ Hana bắn súng nước rất giỏi ra thì kỹ thuật của bà Glara cũng cực kỳ tốt, bà... rõ ràng bà ấy không nhìn thấy cơ mà!
"Tuy mắt già không nhìn thấy, nhưng tâm già không có mù." Cảm thấy Vinh Quý khó hiểu, bà Glara lại đưa ra một câu trả lời vô cùng cao thâm.
Vì vậy, Vinh Quý chỉ biết im lặng.
Đối mặt với zombie đang tiếp cận, kỹ thuật bắn súng của Vinh Quý không những kém xa cô gái nhỏ Hana, mà còn không bằng một góc bà Glara gần như mất thị lực nữa, cậu chợt cảm thấy uể oải.
Nhưng kỹ thuật bắn súng không tốt cũng không sao, cậu nhanh chóng tìm ra chuyện mình có thể làm, đó là giúp đỡ đồng đội nạp đạn.
Ba người phối hợp vô cùng tốt, trong khoảng thời gian ngắn, bước chân của những zombie ngoài cửa bị cản lại.
Nhưng mà...
Tuy kỹ thuật bắn súng của Hana và bà Glara tốt, nhưng những zombie đã chết đó lại không sợ súng, súng chỉ có thể miễn cưỡng làm chậm tốc độ của bọn chúng mà thôi, với cả số lượng đạn có hạn.
Chốc lát, sau khi dùng hết đạn, rốt cuộc có một zombie thành công từ ngoài tường bò vào.
Khi nhìn thấy zombie đó, Vinh Quý ngẩn người.
Bởi vì zombie kia trông giống hệt một người bình thường!
Mái tóc bạc thoạt nhìn như một ông lão, nhưng trên mặt lại không có bất kỳ nếp nhăn, nhìn kỹ thì sắc mặt ông ta còn hồng hào nữa.
Chẳng lẽ là người thường trốn được tới đây?
Đây là suy nghĩ đầu tiên của Vinh Quý, sau đó, cậu bắt đầu tự hỏi có nên mở cửa để đối phương vào nhà hay không, dù sao cũng là người sống, thấy chết mà không cứu là chuyện mà cậu không làm được.
Ngay lúc này, lúc mà Vinh Quý buông súng định qua mở cửa thì tay cậu bỗng bị Hana kéo lại.
Tay nhỏ nắm chặt lấy tay cậu, Vinh Quý nghe Hana cất giọng rất nhỏ, rất nhỏ nói với cậu.
"Hoson... người kia... là bác Hoson..."
Đôi mắt Vinh Quý chợt mở to.
Não cậu trống rỗng, lời Tiểu Mai từng nói chợt hiện lên vô cùng rõ ràng:
"Hoson · Linde sẽ tới tìm, ông ta sẽ tới tìm Hana."
"Nếu những suy đoán vừa rồi của tôi là thật."
Vì vậy...
Quả nhiên suy đoán của Tiểu Mai là thật sao? Bởi vì...
Bởi vì Hoson · Linde đã thật sự tìm tới!
Quả nhiên ông ta tới tìm Hana!
Nếu cơ thể hiện tại cậu sử dụng là cơ thể nhân loại trước kia thì nhất định Vinh Quý sẽ đổ mồ hôi đầy đầu, nhưng cậu không phải, vì vậy, trạng thái mà người máy nhỏ biểu hiện ra là hơi nôn nóng.
Hoson · Linde đến đây, ông ta lướt qua một đám zombie, khó khăn trèo qua tường, bọn họ... cứu hay không cứu?
Nếu cứu thì rất có thể ông ta sẽ xuống tay với Hana! Người ta đã tìm tới cửa rồi kìa!
Nếu không cứu... tốt xấu gì cũng là một mạng người, hơn nữa đối phương... chưa chắc là người xấu...
Vinh Quý tiến thoái lưỡng nan, cho đến khi bà Glara bỗng bắn về phía trước một phát.
"Bà Glara, ông ta... ông ta..." Vinh Quý cuống quít, cậu không biết nên nói gì mới phải.
"Già biết con đang băn khoăn điều gì, nhưng mà, còn nhìn kỹ xem, đó thật sự là người sống sao?" Bà Glara ngắt lời Vinh Quý, hất cằm ra bên ngoài cửa sổ.
Vinh Quý ngẩn người, cậu dời tầm mắt về phía người đàn ông tóc bạc, phóng to hình ảnh lên, quan sát đối phương một cách cẩn thận.
Quả nhiên, người đàn ông bên ngoài đúng là trông giống hệt người sống.
Nhưng chỉ là "trông giống hệt" mà thôi.
Nhìn kỹ sẽ phát hiện đồng tử của đối phương giãn to, rõ ràng người bị đạn bắn trúng nhưng có vẻ ông ta không cảm nhận được đau đớn mà tiếp tục tiến về phía trước, máu chảy ra từ lỗ đạn cũng đen sệt cả lại.
À...
Ra là vậy...
Ông ta, đã là người chết rồi.
Không sai, Hoson · Linde sẽ đến đây, nhưng kẻ tìm tới không phải là Hoson · Linde còn sống, mà là đã chết.
Mặc "hậu y" (trang phục dành cho người chết) mới toanh, độ ấm cơ thể vẫn chưa mất đi hoàn toàn, vẻ hồng hào trên gương mặt vẫn còn đó, ông ta cứ vậy mà... tìm tới.
—
Tác giả có lời muốn nói:
Đã đạt thành tựu 100 chương!
Rải hoa!
Nguyên nhân nước mắt bị khóa không phải vì thuyền mà là vì súng (?)
—
V: Câu cuối của bà chị là sao dạy =)))
Cũm chúc mừng lốc có 1 quyển đạt thành tựu 100 chương đầu tiên =))) và duy nhất ở thời điểm hiện tại.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...