Sau khi tiệc sinh nhật trôi qua, Sơ Tinh Miên giống như là bóng cao su xì hơi*, mỗi ngày lo lắng sốt ruột không ăn không uống.
Cô tự nhốt mình trong phòng ngủ hai ngày, mãi đến thứ hai mới về trường.
Mặc dù người ở trong trường, nhưng suy nghĩ thì bay đi đâu mất rồi, ngay cả lúc đi học cũng không chú ý vấp phải đá ngã.
* chán nản, buồn bã, thiếu sức sống.
Nhìn thấy thìa của cô sắp rơi xuống bát canh, Hứa Xán Xán nhanh tay nhanh mắt cầm lấy nó.
Còn thuận tiện liếc Sơ Tinh Miên một cái: " Cậu có biết rằng bộ dạng mất hồn mất vía của cậu mấy ngày nay đã bị được không, trên diễn đàn trường đang nói cậu bị đá nên thất tình.
"
" Tớ tình nguyện bị đá còn hơn.
" Cô nhỏ giọng nói thầm " Chuyện này còn khó giải quyết hơn chuyện bị đá.
"
Đột nhiên, cô ngừng lại một chút, như thể nhận ra chuyện gì đáng sợ.
" Cậu nói xem, Chu Triều Gia có phải rất hận tớ không? " Mu bàn tay cô đặt lên cằm, mày thanh tú nhăn lại, lo lắng hỏi.
" 108 lần.
" Hứa Xán Xán mặt không chút thay đổi ăn cơm " Não nhỏ của cậu toàn suy nghĩ gì đâu.
"
Sơ Tinh Miên buồn phiền thở dài.
Thầy khuôn mặt trẻ con xinh đẹp của cô trở nên buồn rầu, Hứa Xán Xán liền thu lại ý nghĩ trêu chọc, an ủi nói: " Anh ta hận cậu làm gì, cậu có đáng hận đâu.
Trước hết, đừng nhắc đến chuyện nhiều năm trước làm gì, có ai muốn chuyện như vậy xảy ra đâu.
"
" Nhưng là, " Sơ Tinh Miên vẫn đang rối rắm, khóe miệng ép xuống giống như trái mướp đắng " Tớ không biết sự cố kia vậy mà lại liên lụy tới...!"
Cô nghĩ bản thân mình may mắn.
Lại không nghĩ rằng may mắn của bản thân vậy mà lại được tạo ra từ sinh mệnh của người khác, trong lòng cô lúc này tràn đầy sự áy náy.
Hơn nữa, Sơ Mậu Bình còn giấu chuyện đó đi không cho cô biết, khiến cô không cảm thấy có gánh nặng gì trong lòng cả.
Đột nhiên nghe được tin tức này, cô bị đả kích nặng, giống như sấm sét giữa trời quang.
Gánh nặng giống như tăng lên 100 lần, khiến cô lo lắng đứng ngồi không yên.
" Sự cố lần đầu không phải cậu đang ngủ sao, tình huống lúc đó đã xảy ra rồi, dù bây giờ cậu ngồi ở đây suy nghĩ vớ vẩn cũng chả thay đổi được gì.
" Hứa Xán Xán uống canh, thuận tiện sắp xếp khay đồ ăn cận thẩn " Nếu cậu thật sự cảm thấy có lỗi với anh ta, tìm cơ hội bồi thường cho anh ta xem sao? "
Sơ Tinh Miên chỉ cảm thấy áp lực trong lòng rất lớn, bây giờ cảm xúc của cô đối với anh rất phức tạp*.
Có chút sợ khi nhìn thấy anh, nhưng lại cảm thấy rất có lỗi với anh, tóm lại là phức tạp muốn chết.
* gốc là ngũ vị tạp trần, có nghĩ là đủ loại cảm xúc: phiền muộn, lo lắng,....!để miêu tả cảm xúc, tâm trạng hiện tại đang rất phức tạp.
Tâm tư nhỏ tốt đẹp về chuyện này lúc trước đã biến mất không thấy bóng dáng đâu, hiện tại chỉ có sự mờ mịt và phức tạp, không biết phải làm sao.
Lúc sự cố hỏa hoạn xảy ra vài năm trước kia, Sơ Tinh Miên đang trong kỳ nghỉ hè, nghỉ ngơi ở nhà.
Mẹ của cô đang nấu canh, nấu sắp xong thì bị người của ủy ban khu phố gọi đi.
Trước khi đi mẹ còn dặn cô trông coi nồi canh, cô mơ mơ màng màng đáp ứng ngay, đợi dến lúc tỉnh lại bị sặc khói thì tình hình đã không thể cứu vãn rồi.
Thu hồi suy nghĩ lại, cô vẫn còn đang phiền muộn.
" Bồi thường.
" Cô đọc thầm trong lòng từ Hứa Xán Xán nói, đột nhiên cảm thấy việc này khả thi.
Hiện tại dù làm cái gì cũng không thể thay đổi kết quả của sự cố đó, chuyện duy nhất cô có thể làm, chính là nỗ lực đền bù lại cho Chu Triều Gia.
" Biện pháp này có vẻ khả thi!"
Nói xong, Sơ Tinh Miên bưng khay đồ ăn về chỗ trả đồ, cả bước đi cũng trở nên nhẹ nhàng hơn không ít.
Cô thở phào nhẹ nhõm, nếu cô có thể bồi thường cho Chu Triều Gia, bất luận là bao nhiều tiền cô cũng nguyện ý.
____________
Lúc cô tìm được chỗ Chu Triều Gia ở đã là hai ngày sau.
Cô đứng trước cửa phòng 1027, mang theo túi đeo chéo màu vàng nhạt thanh lịch, trong tay cầm giỏ hoa quả, gõ cửa.
Nhớ tới lúc trước Hứa Xán Xán phàn nàn bảo cô người ta không bị ốm, tặng giỏ hoa quả làm gì, làm như vậy chả giống đi bồi thường gì, giống đi thăm bệnh.
Má cô hơi nóng.
Trong trí nhớ của cô, đây là lần đầu tiên cô xử lý tình huống như vậy, nên cô không biết phải làm gì.
Hành lang rất im lặng, ngoài cửa sổ chính là vườn hoa ở phía Đông Nam của trường học, ngày nắng mùa hè chiếu xuống, mọi nơi trên mặt đất đều là ánh sáng vàng.
Phía trong cửa truyền đến tiếng bước chân rất nhẹ.
Chu Triều Gia là nghiên cứu sinh, vì vậy trường học cung cấp cho anh một phòng trọ nhỏ, nơi này cách tòa nhà dạy học không xa, nhưng xung quanh bốn phía khá yên tĩnh.
Cửa mở ra, Sơ Tinh Miên không còn ngẩng đầu nữa, cúi đầu xuống nhìn mũi chân, ngượng ngùng gọi: " Trợ giảng Chu.
"
Cảm giác mát mẻ truyền đến, trong không khí có mùi lạnh nhàn nhạt.
Rất dễ chịu, thường khi đi qua bên người Chu Triều Gia sẽ ngửi được mùi này.
Trong phòng yên lặng, lại dừng một giây tiếp.
" Cô là ai? " Giọng nữ nhẹ nhàng giống như tiếng suối róc rách chảy, trong trẻo vang lên, hơi kéo dài âm cuối, mang theo chút dí dỏm.
Sơ Tinh Miên cố gắng kìm nén sự hoảng hốt lại, đột nhiên ngước mắt lên.
Cô gái trước mặt thoạt nhìn không lớn tuổi, ước chừng cũng cùng độ tuổi với cô, tóc bob lộ ra một nửa khuyên tai óng ánh, nhuộm phần tóc mai.
Lúc này cô ấy đang híp mắt quan sát cô, vẻ mặt mang theo chút tò mò.
Cô nhất thời nghẹn lời, khó khăn chớp mắt.
Phía sau cửa ' cùm cụp ' một tiếng, Chu Triều Gia phá vở bầu không khí im lặng giữa hai nữ sinh đang cứng đờ nhìn nhau.
Anh hình như vừa mới rửa mặt xong, đuôi tóc còn ướt dính nước, đeo khăn mặt màu trắng trên cổ.
Áo sơ mi cổ tròn khiến anh trông vai rộng eo hẹp, quần âu thường* màu xám rộng bao lấy đôi chân thon dài, cả người mang đến sạch sẽ, tao nhã khó diễn tả.
*
Sửng sốt khi nhìn thấy Sơ Tinh Miên cũng là điều hiển nhiên, dường như không dự đoán được cô lại chạy đến đây.
Sau một lúc lâu, Chu Triều Gia mới lạnh lùng nói ra vài chữ, giọng điệu không nhanh cũng không chậm: " Em có việc? "
" Ừm.
Em.
" Cô chớp chớp mắt, miệng trở nên đắng.
Cho dù xây dựng tâm lý* bao nhiêu lần đi chăng nữa, cô vẫn không thể nào tin Chu Triều Gia trước mặt cao gầy tuấn tú và cậu bé vừa gầy nhom vừa hiền khô trước đây là cùng một người.
* 心里建设 là quá trình từ không thể chấp nhận đến bình tĩnh chấp nhận
Huống chi bây giờ ở đây còn có người khác, cô càng không thể nói bất cứ thứ gì để an ủi, đền bù.
Dường như là do cô im lặng quá lâu, Chu Triều đặt ngón tay trên cửa, mất kiên nhẫn gõ nhẹ xuống.
Tuy rằng không nói gì, nhưng Sơ Tinh Miên vẫn có thể cảm nhận được hơi thở xa cách hờ hững từ trên người anh.
Dường như từng hành động nhỏ đều nói cho cô: có việc, đang bận, từ chối tiếp khách.
" Em đến để.
" Sơ Tinh Miên hít sâu, ánh mắt nhìn sang cô gái bên cạnh, không thoải mái nói: " Em có chuyện muốn nói với một mình thầy ấy, cô có thể.......!"
" Nói ngay tại đây đi.
" Chu Triều Gia xoa tóc, rất tùy ý đi về phía trước vài bước.
Lúc này, cô gái vừa rồi tự hiểu được ý của cô, trở lại phòng khách, biến mất trước mặt hai người.
Cửa phòng tắm hơi mở ra, vừa vặn chắn đi tầm nhìn trong phòng khách.
Miễn cưỡng coi như là không gian chỉ có hai người.
Sơ Tinh Miên nghiến mạnh răng một cái, lấy chi phiếu từ trong túi ra, khúm na khúm núm đưa lên, sau đó nhỏ giọng nói: " Em biết số tiền này có lẽ không đền bù lại được những đau đớn về tinh thần của thầy, nhưng trước mắt đây là cách duy nhất em có thể nghĩ đến.
"
" Số tiền tùy thầy điền.
" Cuối cùng, cô bổ sung một câu.
Nói xong, cô cảm thấy giống như trút bỏ được gánh nặng.
( gốc là giống như đá chìm xuống đáy nước)
Nhưng không nghe thấy tiếng nói gì cả.
Sơ Tinh Miên nâng mắt lên, bỗng nhiên đối diện với ánh mắt của Chu Triều Gia.
Trong con ngươi đen không sợ hãi gợn sóng, dường như dâng lên một lớp giận dữ.
Cho dù anh rất cố gắng không để nó dâng lên, nhưng cô vẫn nhận thấy sự thay đổi trong cảm xúc của anh.
Anh đang tức giận.
Nhưng là vì sao?
Im lặng thật lâu, lâu đến mức má cô nóng bừng lên, tuy trong cuộc sống không phải gặp cũng sẽ yêu thích cô, nhưng chưa có ai lãnh nhạt thờ ơ với cô như vậy, tình huống hiện tại khiến cô cảm thấy bối rối.
Ngay khi Sơ Tinh Miên đã không còn kiềm chế được nữa, rốt cuộc môi mỏng của anh cũng khẽ mở.
" Dùng tiền để đuổi tôi? "
" Theo ý của em, nhất định là tôi rất cần số tiền này đi.
"
" Ý gì? Để bồi thường cho tôi mấy năm nay không có bố? " Anh cười khẽ, đáy mắt cũng rất lạnh nhạt, lúc này, ngay cả một chút tức giận cũng không thấy " Em nghĩ bao nhiêu tiền có thể khiến chuyện này yên ổn? Hay là quay ngược lại? " ( mình nghĩ ý ổng ở đây là khiến mọi chuyện quay ngược lại như cũ, bố ổng vẫn còn sống.)
Bỗng chốc cô cảm thấy mình giống như bị tạt nước lạnh.
Như thể lớp cửa sổ vô hình trong suốt giữa hai người họ bị Chu Triều Gia tàn nhẫn phá vỡ, không lưu lại một chút đường sống nào cả, thậm chí mở cả sự thật tàn khốc ra trước mặt cô.
Cô đã nghĩ anh sẽ lịch sự hơn.
Giữa người với người với nhau, chẳng phải khi nói chuyện đều rất khách khí sao?
Con người đen của anh yên lặng nhìn cô, không di chuyển sang chỗ khác dù là một chút.
Cho dù cô là người bất cẩn, không suy nghĩ kĩ trước khi làm, những cô cũng biết cô đã khiến tình huống hiện tại trở nên phức tạp, tiếp tục ở lại sẽ chỉ làm mình bị ghét thêm.
Cô vô thức hạ tầm mắt xuống, nhìn chằm chằm lớp bụi hơi mỏng trên giày mình,
" Em chưa bao giờ nghĩ đến việc dùng tiền để đền bù chuyện thầy mất đi bố mười mấy năm qua.
" Người nhà làm sao có thể so sánh được với tiền tài, điều này không thể so sánh được, cô đương nhiên hiểu rõ.
Chính là cô rất muốn vì anh mà làm chút gì đó.
Ý tốt trở thành chuyện xấu.
Cô sợ là mình đã hoàn toàn xúc phạm Chu Triều Gia.
Thở ra, nghẹn lại sự chua chát trong cổ họng, xoay đầu rồi rời đi.
Kỳ thật tính cách cô cũng không kiêu căng, trải qua cuộc sống với cơm canh sơ sài nhiều năm, từ tận trong lòng cô càng không ra vẻ người kiêu căng.
Nhưng mà tại giây phút này, cô muốn giữ lại cho mình một chút thể diện.
Rốt cuộc cũng là do da mặt mỏng.
Cô gái nhỏ thất hồn lạc phách chạy ra ngoài, không hề dừng chân lại.
Chu Triều Gia hạ tầm mắt xuống, anh thất thần xoa tóc, qua một lát, không còn nghe thấy tiếng bước chân ở cầu thang mới đóng cửa lại.
Bồi thường gì đó, không hề có ý nghĩa với anh, anh cũng không cần.
" Không ngờ nha, anh lại không thương hoa tiếc ngọc như vậy.
" Nữ sinh dựa tường, ngón tay quấn quanh tóc đảo đi đảo lại " Cô ấy chính là con gái của Sơ Mậu Bình đúng chứ? Lớn lên vậy mà cũng khá xinh.
"
Chuyện Sơ Mậu Bình và Chu Gia năm đó khá chấn động, tin đồn nhảm nhí truyền ra ngoài một thời gian, còn có không ít người xung quanh nói nguyên nhân thật sự khiến Chu Vi Sơn chết là do Cát Hồng, nhưng lời đồn cũng chỉ là lời đồn, không có chứng cớ nên không tính* được, cuối cùng vẫn là nhà Sơ Mậu Bình ra mặt thể hiện sự biết ơn và áy náy mới khiến chuyện yên ổn.
Nhưng mà có chút tin tức nội bộ, mấy thế hệ trong Chu gia người nào cũng không rõ, không hiểu, nghe thấy tên Sơ Mậu Bình này nhiều đến mức lỗ tai có vết chai, nhưng mà không biết nhiều lắm về con gái của Sơ Mậu Bình.
* ý là tính đây là sự thật.
Đây cũng là lần đầu tiên Chu Dịch An gặp mặt với Sơ Tinh Miên.
Chu Triều Gia xoay người trở về phòng, lấy giấy chứng nhận có xác minh từ trong ngăn kéo ra, ném cho Chu Dịch An: " Em muốn gì, không còn gì nữa thì em có thể đi đi.
"
" Anh họ, em chính là muốn nói.
" Chu Dịch An chịu đả kích cầm lấy " Anh có thể đuổi khách một cách lịch sự được không, như là giả vờ mời em ở lại ăn một bữa cơm cũng được đó.
"
Chu Triều Gia lập tức đổ đầy ly cafe của mình: " Nói giữ em ở lại ăn cơm như vậy, em sẽ tin sao? "
Chu Dịch An chán ngắt mà nín miệng: " Không tin.
"
" Anh tính lúc nào đi nộp tiền bảo lãnh cho bác hai? " Chuyển đề tài, Chu Dịch An nói " Nghe nói bác hai ở sở tạm giam nháo loạn muốn gặp ông ngoại bà ngoại, làm náo loạn vài ngày rồi.
" ( gốc là 折腾 theo baike.baidu.com cũng có nghĩa lặp lại một số điều vô nghĩa, không liên quan và không cần thiết nên mình để là làm náo loạn.)
Chuyện Cát Hồng bị bắt lại do gây hấn làm nhiễu loạn trật tự an ninh công cộng cũng không hề khiến Chu gia bất ngờ.
Chỉ là bọn họ tò mò, khi nào Chu Triều Gia sẽ đi quản chuyện này?
Cảm tình của người Chu gia đối với Cát Hồng không sâu, một là do Cát Hồng không thường xuyên qua lại với người Chu gia, thứ hai cũng là do có chút quan hệ với Chu Triều Gia.
Cát Hồng là vợ hai của Chu Vi Sơn, là mẹ kế của Chu Triều Gia.
Bởi vì cơ thể của bà ta không mang thai được, nên vẫn coi Chu Triều Gia như con mình đẻ ra.
" Chuyện này liên quan gì đến em.
" Chu Triều Gia nâng ly lên nhấp môi, trở lại trước bàn tiếp tục làm việc.
Chương trình học của nghiên cứu sinh nói nhiều cũng không nhiều, nhưng luôn có rất nhiều báo cáo lớn nhỏ.
" Bà ngoại giục em đến đây hỏi, không thì anh lại nghĩ em không quan tâm đến nha.
" Chu Dịch An sửa lại quai cặp, trước khi đi mới chậm rì rì nói thêm một câu, nói một cách mập mờ không rõ " Còn có việc quên nói với anh, Sở Mạn về nước.
Mấy hôm trước cô ấy gọi cho em, nói không liên lạc được với anh, em đoán chừng 80 % lần này cô ấy về để theo đuổi anh.
"
Lúc trước khi Sở Mạn theo đuổi Chu Triều Gia, náo động đến mức cả trường đều biết, tuy rằng từ đầu đến cuối đều là một mình Sở Mạn tình nguyện.
Nhưng cho dù nhiều năm trôi qua như vậy rồi, trên Tieba trường học vẫn thường xuyên có người đào mộ* trong phần bài đăng hàng đầu, còn có bạn học trên Tieba nói cp Sở Mạn và Chu Triều Gia đã BE mấy trăm năm, đủ để chứng minh năm đó hai người nổi tiếng như nào.
*mô tả rằng việc trả lời một bài báo hoặc cũ hơn khiến bài viết cũ được đăng lại ở đầu danh sách bài đăng ( theo baike.baidu.)
Chu Triều Gia không đáp lại, giống như đã không nhớ rõ tên này là ai.
Chu Dịch An liền lúng túng xấu hổ mà ngậm miệng lại.
- --
Sơ Tinh Miên chạy đi cách xa ký túc xá của nghiên cứu sinh 10m, sau một lúc lâu mới suy nghĩ thật kĩ.
Hôm buổi tiệc sinh nhật cô diễn ra, dì Cát Hồng chính là bởi vì chạy tới đòi tiền nên mới bị Sơ Mậu Bình lôi đi.
Lúc đó Chu Triều Gia vội giúp đỡ, sao anh có thể mới lúc trước gọi cảnh sát để khiến tình huống ổn thỏa, trong chớp mắt liền nhận số tiền này cho bản thân mình được chứ.
Sơ Tinh Miên thở dài thật sâu, hô hấp ngột ngạt.
Khó trách Chu Triều Gia vừa rồi lại châm chọc khiêu khích, cô rõ ràng......!Rõ ràng chính là trá hình lấy tiền nhục nhã anh đó!
Điện thoại đúng lúc vang lên.
Sơ Tinh Miên liếc thấy tên Hứa Xán Xán, nhận cuộc gọi.
" Khi nào trở về đi học? " Hứa Xán Xán hỏi cô " Lúc về mang bình nước giúp tớ, giữa trưa ra ngoài vội quá quên mua.
"
Sơ Tinh Miên rầu rĩ không vui: " Đang chuẩn bị về.
"
" Đây là làm sao vậy? " Hứa Xán Xán lập tức nghe ra sự khó chịu trong giọng nói của cô " Kế hoạch đền bù không thành công? "
Thở dài một hơi, Sơ Tinh Miên nói: " Đừng nói nữa.
"
Cô nói toàn bộ quá trình cho Hứa Xán Xán nghe, một bên đi tới cửa siêu thị, ánh mặt trời giữa trưa chói chang, chiếu sáng mặt đất, Sơ Tinh Miên nheo mắt lại, nghĩ muốn lấy bình nước gần nhất.
Tay mới vừa đụng đến bình, liền cảm thấy hơi thở ấm áp dán gần vào hai gò má của cô, một bàn tay với khớp xương rõ ràng trùng hợp lấy bình nước cô đụng vào đi.
Cô vô thức ngẩng cằm lên.
Đối phương mặc áo màu trắng ngắn tay, bên ngoài khoác chiều áo đồng phục bóng rổ chữ tím nền vàng rộng lỏng lẻo, trên áo viết con số 16.
Tay khác của đối phương cầm bóng rổ, sợi tóc nhỏ có dính mồ hôi ướt át.
Nam sinh cũng liếc cô một cái, đuôi mắt thanh tú cong lên: " Ngại quá, hoành đao đoạt ái* nhé.
" Sau đó, cậu ta rất nhanh liền xoay người rời đi.
* 1.
Đề cập đến việc một bên thứ ba lấy người yêu của người khác bằng một số biện pháp cứng rắn.2.
Đôi khi nó được mở rộng để cướp công việc kinh doanh, cơ hội hoặc tài năng của người khác thông qua các phương tiện không chính đáng.
( theo baike.baidu.)
=> trường hợp này mình có thể hiểu là ổng vội tận dụng lợi thế nhanh gọn lẹ của bản thân để lấy đi chai nước mà STM đã chọn trước.
Để lại một mình Sơ Tinh Miên hỗn độn đứng tại chỗ.
Cái gì vậy chứ, chỉ là lấy bình nước thôi mà.
" Tớ nói chuyện với cậu, cậu có nghe không đấy.
" Hứa Xán Xán hạ giọng nói thầm " Sao nửa ngày không lên tiếng? "
Sơ Tinh Miên lấy lại tinh thần: " Hả? Vừa rồi đi mua nước cho cậu.
"
Hứa Xán Xán: " Cậu dùng cách đưa tiền mặt trực tiếp là quá thẳng thắn, hơn nữa quả thực có hơi sỉ nhục người ta, tuy rằng có tớ đại diện cho người không ngại nhận sự sỉ nhục như vậy, khụ khụ, chỉ đùa một chút.
Theo ý kiến của tớ thì, cậu thử đổi cách khác xem.
"
" Dạy em! Cô Hứa! "
Chuyện bồi thường cho Chu Triều Gia đã giống một cái gai trong lòng Sơ Tinh Miên, chỉ cần nghĩ về nó, cô sẽ cảm thấy cuộc sống hàng ngày khó khăn, như xương cá mắc trong cổ họng.
Hứa Xán Xán: " Nước chảy nhỏ thì dòng chảy sẽ dài, có công mài sắt cũng khiến anh ta thành kim.
"
* kiên trì từng chút một, không bỏ cuộc.
Sơ Tinh Miên: " Hai lời này chẳng phải cùng một ý sao.
"
Hứa Xán Xán: " Cậu quan tâm ý nghĩa làm gì, dù sao chính là thể hiện ý tốt của cậu, đối đãi người nhà bọn họ như người nhà mình, đem tới cho anh ta sự ấm áp giống như gia đình, có thể bù đắp bao nhiêu thì bù bấy nhiêu.
".