Ngày Tháng Trắc Trở

Chuyển ngữ: Hắc

Trời vừa mới tờ mờ sáng, trước cửa Vệ phủ đã có người hầu quét sạch bậc thềm. Sương sớm mùa thu rơi dày đặc, khí trời càng lạnh, bên trong khu nhà này đương nhiên không thể so với phủ Đại Tư Mã, đám người hầu đều chắc mẩm rằng Vũ Lăng vương sẽ nhanh chóng quay về. Ngờ đâu hắn đã ở đây cả nửa tháng, mà vẫn không hề có ý rời đi.

“Ta đoán là vì Thừa tướng.” Một người hầu tặc lưỡi cười nói.

“Đồ ngốc, không thiết sống nữa phải không?” Người hầu còn lại dùng chổi đập vào chân hắn.

“Đâu phải mình ta nói lời này, ai chẳng biết Thừa tướng muốn chiếm lấy quận vương của chúng ta cơ chứ? Ngươi có biết không, quận vương vừa gặp chuyện đã về đây, sau đó hầu như ngày nào Thừa tướng cũng đến, mỗi lần rời đi sắc mặt đều mệt mỏi, chà chà, còn không phải vì lao lực quá độ hay sao?”

Người còn lại đang định quát lớn thì từ phía sau có tiếng lộc cộc của bánh xe phát ra. Hai người quay đầu nhìn lại, nhìn thấy gia huy trên xe là của Lục gia, không dám thất lễ, một người vội vã nghênh tiếp, người còn lại nhanh chóng đi vào bẩm báo.

Đây chính là Lục Hi An, cháu trai gần đây rất được Lục Trừng yêu mến.

Mấy ngày trước, Vệ Ngật Chi dựa theo kiến nghị của Tạ Thù đã viết một phong thư cho Lục Trừng, tỉ mỉ trình bày rõ hai mặt lợi vài hại, hi vọng ông ta có thể lấy đại cục làm trọng, vậy mà mấy ngày liền không thấy hồi âm, không ngờ hôm nay người nhà họ Lục lại trực tiếp đến bái phỏng.

Khi Vệ Ngật Chi đi vào trong sảnh, trông thấy Lục Hi An mặc bộ trường bào màu xanh, sắc mặt ôn hòa, mi thanh mục tú, khiến người ta vừa nhìn đã thấy thân thiết, nhưng với thân phận người nhà họ Lục, đương nhiên Vệ Ngật Chi sẽ không cảm thấy thân thiết với hắn.

Hai người khách sáo chào hỏi nhau rồi ngồi xuống, Lục Hi An cũng không vòng vo, trực tiếp nói thẳng: “Hôm nay tại hạ đến đây là vì lá thư của Đại Tư Mã.”

Vệ Ngật Chi mặc thường phục màu lam viền trắng, dáng vẻ nhàn tản, nhưng sắc mặt lại nghiêm túc hơn cả lúc ở trên triều đường: “Không biết ý của Lục đại nhân thế nào?”

“Bá phụ nói chuyện quốc gia hưng vong là chuyện lớn, đương nhiên người sẽ tận lực giúp đở, chỉ là đối với quan hệ giữa đại Tư mã và Thừa tướng…” Ánh mắt Lục Hi An lóe lên vẻ mờ ám: “Đại Tư mã cũng biết rồi đấy, quan hệ giữa hai người đã được đồn đại khắp đô thành. Thứ cho tại hạ vô lễ, có người nói rằng ngài bị ép, nhưng cũng có người nói là ngài tự nguyện. Rốt cuộc mối quan hệ giữa hai người là gì, bá phụ cũng hơi hiếu kỳ.”

Hiện giờ Tạ Thù đã một tay che trời, Lục Hi An cũng không thể nói toẹt ân oán giữa Lục Trừng và Tạ Thù, chỉ có thể dùng cái cớ “hiếu kỳ” để thăm dò.


Vệ Ngật Chi không nói gì, sắc mặt nghiêm nghị bỗng nhiên thêm mấy phần thẹn thùng, ánh mắt lảng tránh. Lục Hi An vẫn tươi cười như cũ, nhưng trong lòng đã ghi nhớ thái độ này của hắn.

Đang lúc không biết nó gì, đột nhiên Phù Huyền xuất hiện bên ngoài cửa: “Quận vượng, Thừa tướng mời ngài qua đó.”

Vệ Ngật Chi nhìn Lục Hi An, thở dài rồi đứng dậy tạ lỗi, xin hắn chờ một lát. Lục Hi An ngoài mặt thì bình tĩnh như không có gì xảy ra, nhưng trong lòng lại vô cùng kinh ngạc, không ngờ mới sáng sớm Thừa tướng đã ở đây.

Hay là cả đêm đều đã ở đây?

Phù Huyên đi vào thay hắn pha trà, Lục Hi An biết người này là thị vệ bên người của Vệ Ngật Chi, hỏi dò: “Thừa tướng thường đến gặp quận vương nhà các ngươi từ sớm thế này ư?”

“Chuyện này … Quận vương đã lệnh không cho thuộc hạ nhiều lời, mong Lục công tử thứ lỗi.”

Lục Hi An cười nói: “Là ta nhiều chuyện.”

Nói thì nói như vậy, nhưng trong lòng đã có được đáp án.

Chắc trách Thừa tướng lại muốn giam lỏng Vũ Lăng vương, đột nhiên có được cơ hội tốt như vậy, lần này hắn có thể mặc sức chà đạp Vũ Lăng vương rồi. Nghĩ như vậy, Lục Hi An cảm thấy hối hận vì mình tùy tiện đến đây, thực ra nhà họ Lục đã đồng ý hợp tác với Vũ Lăng vương, nếu không sẽ không để hắn tự mình đến đây một chuyến, nhưng nếu chuyện gặp mặt hôm nay bị Thừa tướng phát hiện, chuyện kia chưa biết chừng bị dập tắt ngay từ khi còn trong trứng nước.

Hắn nhấp một ngụm trà, cảm thấy bất an, bỗng nhiên Phù Huyền mới ra ngoài không lậu vội vã chạy vào trong, giơ tay làm dấu hiệu mời: “Mời Lục công tử mau theo tại hạ rời khỏi đây, quận vượng nhà ta lo công tử tới đây bị Thừa tướng phát hiện.”

Lục Hi An vừa nghe đã gật đầu lia lịa: “Ta cũng đang có ý đó, phiền dẫn đường giúp.”

Phù Huyền dẫn hắn ra ngoài, từ trong vườn hoa rẻ ngang rẻ dọc vài lần mà đi, Lục Hi An như đã rút được bài học, chỉ chăm chú theo gót Phù Huyền, thẳng đường cúi đầu mà bước.

Băng qua một tiểu viện, bỗng nhiên nghe thấy từ bên trong phát ra tiếng roi quất vang dội, tiếp theo là tiếng người rên lên, khiến Lục Hi An ngẩn người.


“Lần sau biết nghe lời hơn rồi chứ?” Giọng nói lạnh lẽo vang lên, thứ âm thanh eo éo không lẫn vào đâu được này chỉ nghe một lần là nhớ mãi, không phải Thừa tướng thì còn ai vào đây nữa.

“Sao nào? Vẫn không chịu hứa với bản tướng sao? Đã vậy bản tướng phải mạnh tay hơn một chút.” Lại là tiếng roi quất xuống và tiếng người đau đớn rên rỉ, kèm thêm vào đó là tiếng vang đầy ám muội. Thỉnh thoảng vang lên tiếng cười u trầm của Tạ Thù, khiến Lục Hi An nghe thấy cũng phải đỏ mặt.

Phù Huyền quay người lại, vội vã xin hắn mau rời đi, mặt cũng đỏ bừng, nhìn dáng vẻ hắn giống như hận bản thân không thể chạy trốn.

Hai người lặng lẽ rời đi, mãi đến khi ra đến cổng sau, Phù Huyền lệnh cho người hầu dẫn xe ngựa của Lục Hi An tới đây, nhân lúc vắng vẻ, nhỏ giọng cầu xin: “Không biết Lục công tử có thể giữ bí mật cho quận vượng được không? Ngài ấy tâm cao khí ngạo, thật sự không thể để người khác biết được chuyện này.”

Lục Hi An giả vờ giả vịt hứa cho qua chuyện, còn lựa lời trấn an vài câu, kỳ thực trong lòng đã nghĩ sẵn bản thông báo, chuẩn bị trở về bẩm báo với Lục Trừng — qua rnhieen Vũ Lăng vương bị Thừa tướng dùng quyền thế chèn ép, thảo nào phải nghĩ cách đối phó nàng, việc này có thể tin được!

Tạ Thù ngồi trên giường nhỏ đập cánh tay, khẽ than: “Mỏi chết đi được, nhưng nếu có thể lấy được tiền thì cũng đáng.”

Vệ Ngật Chi ngồi đối diện nàng, vừa chỉnh sửa địa đồ, vừa thở dài: “Danh tiếng của ta đều mất hết rồi.”

“Ha ha, chàng biết rõ hắn đến để thăm dò quan hệ của chúng ta, không diễn một màn kịch cho hắn xem làm sao được!” Tạ Thù cười cười đứng dậy, vạt áo mềm mại buông thõng xuống, nàng đi đến bên cạnh Vệ Ngật Chi ngồi xuống, chuôi quạt khẽ nâng cằm hắn để mặt hắn quay về phía mình: “Chàng không cam lòng ở bên dưới ta đúng không?”

“Ta bị nàng đè ở dưới khi nào?” Vệ Ngật Chi vừa nói xong thì cũng nhớ chuyện ở thư phòng lần trước, lúng túng ho khan một tiếng.

Tạ Thù cười khẽ, ghé sát tai hắn nói câu gì đó, lúc này sắc mặt hắn mới tốt lên: “Đây là tự nàng nói, không được đổi ý đâu đấy.”

“Đương nhiên, bản tướng sẽ không nuốt lời.”

Vệ Ngật Chi cười cười, kéo nàng sát lại gần, bây giờ đang lúc chuẩn bị chiến sự, chỉ có thể gác chuyện nhi nữ tình trường sang một bên, vừa rồi hắn mới nhận được tin tức từ tiền tuyến, lại cùng nàng thảo luận kỹ càng.


Lúc Tạ Thù rời đi đã sắp đến buổi trưa, run rủi thế nào, không ngờ lại va phải Tương phu nhân từ ngoài cửa định đi vào, hai bên đối mặt, đều có chút lúng túng.

“Bái kiến Thừa tướng.” Tương phu nhân hành lễ trước, bà gầy đi rất nhiều, nhưng tinh thần có vẻ đã tốt hơn.

“Phu nhân không cần đa lễ.” Tạ Thù lo bản thân sẽ khiến bà không vui, liền muốn cáo từ rời đi, vậy mà Tương phu nhân bỗng nhiên gọi nàng lại.

“Đa tạ Thừa tướng.”

“Phu nhân cảm ơn bản tướng vì việc gì?”

“Đa tạ Thừa tướng đã nói đôi lời giúp vì Vệ Thích Chi, khi nó phạm phải sai lầm lớn đến vậy mà ngài vẫn giữ lại danh tiết cho nó.”

Tạ Thù hiểu bà đang nói đến chuyện gì, cười khẽ: “Phu nhân quá lời rồi, bản tướng tin tưởng chuyện đó là sự thật, phu nhân cũng phải có lòng tin vào con trai mình mới phải.”

Tương phu nhân rũ mắt nhìn xuống đất, một lát sau thi lễ rồi xoay người đi vào, không nói lời nào nữa.

Sau khi Tạ Thù rời đi cũng không quay về phủ mà lại tiến cung. Về phía hoàng đế cũng đã bị thuyết phục dùng phương pháp thủy chiến, nhưng quốc khố trống rỗng là sự thật. Tạ Thù sớm đã dự định bòn rút đám thế gia một phen, nên đề nghị ông ta hẹn gặp mấy vị tộc trưởng thế gia tới.

Ngày hôm sau, hoàng đế đưa ra ý kiến, cứ như thế tin tức truyền tới tai Lục Trừng cũng không khiến ông ta nghi ngờ. Nhưng đám thế gia này cũng vô cùng giảo hoạt, phần lớn đều có ý Tạ gia phải đi đầu thì họ mới chịu chi tiền.

Đây gọi là có nhục cùng nhục, Tạ Thù đã sớm có ý chi tiền, cũng không chối từ, cùng ngày nhận được tin liền sai Mộc bạch đi thông báo Đường bá phụ là người trông coi sổ sách trong tướng phủ, bảo ông ta kê ra một khoản rồi đưa nàng xem qua, sau lại hạ lệnh kê khai những vật không đáng giá kiểm kê một lượt, chuẩn bị sẵn bất cứ tình huống nào có thể xảy ra.

Mộc Bạch căng thẳng hỏi: “Chẳng lẽ công tử định không đánh mà chạy ư?”

Tạ Thụ đang cầm bút, tiện tay quệt một đường lên mặt hắn: “Nói nhăng cuội gì đấy? Tạ là kẻ vừa gặp chuyện đã bỏ của chạy lấy người hay sao?”

“Dạ dạ, công tử, là thuộc hạ đã sai rồi.” Mộc Bạch vừa lau mặt vừa cười hì hì làm lành.

Tạ Thù hừ lạnh: “Đúng là cũng muốn chạy thật, nhưng lại phải vác người không thì mới đi được.”


“…” Mộc Bạch nhìn cơ thể ngày càng gầy guộc của nàng, cảm thấy vẫn nên nhanh chóng đi chuẩn bị thuốc bổ cho nàng thì hơn, bằng không nếu thật sự có ngày đó chỉ e không chạy xa nổi.

Chuyện nhà họ Tạ cũng sẽ chi tiền nhìn có vẻ như là bị các gia tộc khác giật dây mà ra, nhưng những người trong Tạ phủ đều biết bản thân Tạ Thù rất tích cực với vấn đề này. Mấy ngày nay Tạ Nhiễm có ý tránh mặt Tạ Thù, nhưng lần này thì không thể kìm chế nổi.

Tạ Thù đang ngồi trong thư phòng xem sổ sách, liếc mắt ra cửa thấy có bóng người đứng đó, ngẩng đầu lên nhìn thấy Tạ Nhiễm, nàng hơi ngẩn người.

“Vào đi.”

Tạ Nhiễm trầm mặt đi tới trước mặt nàng ngồi xuống: “Nghe nói Thừa tướng dự định quyên góp cho cuộc chiến?”

Tạ Thù không trả lời, ngược lại bật cười: “Đường thúc không còn chức quan mà vẫn giống như trước thích nhúng tay vào quyết định của bản tướng nhỉ.”

Tạ Nhiễm cứng người, đáp lại: “Nếu Thừa tướng cảm thấy ta nói lời dư thừa, có thể không nghe. Nhưng ta vẫn phải nói, thân là tộc trưởng thì việc nên làm nhất chính là bảo toàn lợi ích gia tộc, lời này trước kia chính Thừa tướng từng nói, thế nhưng càng ngày càng đi sai đường.”

“Bởi vì thời cuộc đã thay đổi.” Tạ Thù lạnh lùng nói: “Không có việc gì thì trở về đi, việc này ta đã quyết định, ngươi có nói nhiều hơn cũng vô dụng.”

Tạ Nhiễm mím môi đứng dậy, lần này so với lần trước càng thêm thất vọng.

Nhiêu năm qua, quy tắc sinh tồn được thế gia tuân thủ lại bị phá hỏng trong tay nàng. Nàng có quyền thế, có lực uy hiếp, nhưng cũng có nhiều ý kiến riêng, trái lại không thích hợp tiếp tục làm tộc trưởng Tạ gia…

Mộc Bạch bưng một chén thuốc đi qua hắn, trực tiếp đưa tới trước mặt Tạ Thù. Tạ Nhiễm dừng bước xoay người lại, lại nhìn chén thuốc đen thui kia, đột nhiên hỏi: “Thừa tướng bị ốm ư?”

“Không phải, Chung đại phu kê đơn thuốc bổ để công tử bồi bổ thân thể mà thôi.” Mộc Bạch lanh lẹ đáp.

Tạ Nhiễm nhìn chiếc cằm ngày càng nhọn của Tạ Thù, xoay người đi ra ngoài, dáng vẻ mất tập trung.

Quay về phòng, hắn lấy từ tận cùng bên trong ngăn tủ một chiếc hộp nhỏ, mở ra có hai tờ giấy, chính là hai phương thuốc.

Hắn cầm một tờ lên đọc qua một lượt rồi đốt đi, tờ còn lại cầm trên tay rất lâu, cuối cùng lại cất trở về trong hộp


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui