Trong vương phủ quận Vũ Lăng không có nhiều người hầu, tỳ nữ lại càng ít, nhưng ai nấy đều xinh đẹp như hoa.
Tướng mạo của Vũ Lăng vương độc nhất vô nhị, lại có vô số chiến công, đương nhiên sẽ khiến đám tỳ nữ vô cùng ngưỡng mộ, ai nấy đều mơ mộng có thể trèo lên giường hắn. Tiếc rằng Vũ Lăng vương nhìn bề ngoài tưởng dễ gần, trên thực tế rất khó tiếp cận, chỉ sau vài lần tiếp cận đám tỳ nữ đã mất hết hi vọng, dần dần tâm ý cũng nguội lạnh.
Nhưng hôm nay có Thừa tướng tới thì hoàn toàn khác. So với Vũ Lăng vương, tướng mạo Thừa tướng cũng không hề thua kém, tính tình dễ chịu, nếu có thể bám vào gốc cây đại thụ này, được mang về tướng phủ, sau này cũng có thể an hưởng phúc lành.
Có mấy cô nàng không kiên nhẫn nổi, âm thầm chạy tới lấy lòng Thừa tướng.
Tạ Thù tới quận Vũ Lăng chơi cũng không hẳn được nhàn nhã. Sau khi lấy lại được quyền lực, phàm là chuyện quốc gia đại sự, Hoàng đế đều cần phải thương nghị với Thừa tướng xong mới có thể quyết định, cho nên dù hiện giờ sức khỏe của Hoàng đế đã rất ổn định, nhưng nhiều việc chính sự vẫn phải giao tới tận tay nàng kiểm định.
Đương nhiên, vẫn có thời gian rảnh.
Vệ Ngật Chi muốn làm một chủ nhà tận tụy, dự định đưa Tạ Thù đi dạo trong thành nên sáng sớm đã đến tìm nàng.
Mới từ ngoài cổng viện đi vào, hắn liếc mắt một cái đã thấy Tạ Thù đang ngồi ở trong đình hóng mát, lưng tựa lan can, hai cánh tay mở rộng đặt trên lan can, cánh tay áo rộng giống như cánh bướm buông thõng xuống, phía dưới làn nước xanh trong vắt, chiếu rọi bóng hình nàng, càng khiến nàng thêm nổi bật.
Trong khung cảnh như vậy, chỉ một bóng lưng cũng đủ khiến ngươi ta mê man suy nghĩ.
Có ba, bốn tỳ nữ vây xung quanh nàng, ai nấy đều cầm theo một khay sơn son thiếp vàng, bên trong đều là những món đặc sản ở quận Vũ Lăng, nào là dưa và trái cây, nào là điểm tâm, mỗi loại một ít. Tạ Thù ăn rất vui vẻ, đám tỳ nữ càng thêm to gan, dần dần nhích lại gần nàng, có người thậm chí còn tự tay cầm điểm tâm đút cho nàng ăn.
Tạ Thù liền ăn cả tay nàng ta, còn chọc nàng ấy cười, những người còn lại cũng mặc kệ phép tắc, ào ào xông đến bắt chước, ai nấy đều gọi “Thừa tướng” ngọt lịm, khiến người nghe phải sởn gai ốc.
Vệ Ngật Chi nhẹ bước vào trong đình, cười nói: “Thừa tướng thật biết hưởng thụ.”
Đám tỳ nữ vừa nghe thấy giọng hắn, lập tức đứng dậy, tránh sang một bên, cúi đầu đứng im.
Tạ Thù vừa nhấm nháp đồ ăn, vừa lắc đầu: “Vốn đang rất dễ chịu, nhưng ngài vừa đến dây đã dọa các nàng ấy sợ chết khiếp.”
Vệ Ngật Chi ngồi xuống bên cạnh nàng: “Xem ra Thừa tướng rất hài lòng với tỳ nữ trong phủ bản vương thì phải?”
“Thường nghe người ta ca tụng xưa nay Vũ Lăng có lắm mỹ nhân, hôm nay quả thấy không sai, bản tướng còn không muốn về Kiến Khang nữa.”
Vệ Ngật Chi thoải mái nói: “Nếu Thừa tướng đã thích như vậy, mời ngài cứ tự nhiên chọn lựa người trong phủ bản vương, cho dù có mang tất cả người nơi này về Kiến Khang cũng được hết.”
“Vũ Lăng vương thực sự rất hào phóng, có thể thoải mái lựa chọn thật ư?” Tạ Thù vươn tay chống đầu, lười biếng liếc mắt đảo qua đảo lại mấy người trước mắt: “Vậy bản tướng phải chọn lựa thật kỹ mới được.”
Đám tỳ nữ nghe thấy lời này đều kích động, ai nấy đều tròn mắt nhìn nàng, ám chỉ, tuyển thiếp! Tuyển thiếp đi!
Vệ Ngật Chi vươn tay cầm khay đồ ăn, tùy tiện chọn một miếng bánh điểm tâm cho vào miệng, lại quay đầu lại, chỉ thấy tầm mắt Tạ Thù đảo qua đảo lại trên người mấy người kia, cuối cùng lại dừng trên mặt hắn.
“Chỉ cần là người trong phủ quận vương Vũ Lăng đều có thể chọn tùy thích hả?” ánh mắt nàng như trêu ghẹo mà lời nói cứ từ từ nhả từng chữ, âm cuối hơi cao lên, giống như một chiếc móc câu, kéo lòng người run rẩy.
Vệ Ngật Chi nuốt miếng điểm tâm xuống, cổ họng hoạt đông, nhớ tới cánh tay mịn màng của nàng khi ôm cổ mình, đột nhiên cảm thấy miệng nhạt lưỡi khô.
Đám tỳ nữ cảm thấy có điều gì đó không ổn, Thừa tướng cứ nhìn chằm chằm quận vương nhà mình, không phải là vừa ý ngài ấy rồi đấy chứ?
Chẳng lẽ Thừa tướng thích đàn ông thật sao.
Đám tỳ nữ nỗ lực bấy lâu nay chỉ muốn tuôn trào nước mắt….
Đúng lúc đó Phù Huyền đến xin chỉ thị của Vệ Ngật Chi, hắn không ở lại lâu, nhân cơ hội này mà rời đi.
Tạ Thù trêu chọc người ta nhưng không hề có cảm giác hổ thẹn, lại chọn thêm vài thứ mà mình thích ăn, nếm đến khi no mới trở về phòng.
Khi trời vừa tối, đột nhiên lại đổ mưa. Mộc Bạch vào phòng nói có thư của Tạ Nhiễm.
Tạ Thù ở đây đã hai ba ngày, lúc này chắc chắn Tạ Nhiễm vẫn còn đang trên đường về. Ngày đó hắn lại tái phát bệnh kiêu ngạo, nói mấy câu còn chưa xong đã bỏ về trước, lần này lời lẽ trong thư đã hòa hoãn đi nhiều. Hóa ra là biết nàng đến quận Vũ Lăng, cực kỳ sầu lo, từng câu từng chữ đều vô cùng khẩn thiết, khuyên nàng đừng đi quá giới hạn, toàn bộ Tạ gia còn phải trông cậy vào nàng, vô số người nhà họ Tạ còn trông cậy vào nàng, cho nên nàng mau về thì hơn.
Tạ Thù hiểu hắn đang lo mình vì tình riêng mà làm hỏng việc, đương nhiên phải gửi thư trấn an, nhưng lá thư của hắn đến cũng rất đúng lúc, dù sao cũng đúng là cần phải trở về, dù là sớm hay muộn cũng phải về.
Đang định gọi Mộc Bạch đi thông báo Vệ Ngật Chi thì lại có chính vụ đưa đến, Tạ Thù xem tới một bản tấu, rồi nói với Mộc Bạch: “Vẫn là để ta tự mình đến gặp hắn.”
Trời đã tối muộn, đi đến bên ngoài viện của Vệ Ngật Chi thì gặp Phù Huyền đi ra, nói quận vương vừa mới thay thuốc trị thương xong, đang ở bên trong tĩnh dưỡng. Tạ Thù liền dặn Mộc Bạch về trước, không cần đi theo nàng, để nàng vào trong trò chuyện với hắn mấy câu.
Tiếng mưa rơi tí tách trên mái hiên, lại bắn tung tóe dưới mặt đất. Tạ Thù đi vào trong viện, không ngờ Vệ Ngật Chi lại đang đứng bên ngoài cửa phòng, tấm mành phiêu lãng, hắn mặc y phục đơn giản, chân đi guốc gỗ, tóc xõa trên vai, giống như định đi xuống màn mưa kia.
Vệ Ngật Chi quay đầu nhìn thấy nàng có hơi kinh ngạc: “Đã muộn thế này sao nàng còn đến đây.”
“Có việc muốn nói với chàng.” Tạ Thù đi tới, lấy bản tấu từ trong tay áo: “Ta vừa nhận được quốc thư của nước Tần, chàng xem đi.”
Bên ngoài trời tối, Vệ Ngật Chi mời nàng vào trong, ngồi ở sau án, khêu sáng ngọn nến, xem xong thì ngạc nhiên lắm: “Bọn chúng muốn phái người đi sứ đại Tấn, muốn đàm phán với chúng ta ư?”
Tạ Thù gật đầu: “Ta cũng rất giật mình, có lẽ bọng chúng thấy lần này Thổ Dục Hồn đắc tội Đại Tấn, muốn nhân cơ hội này để chia rẽ hai nước nên mới chủ động giao hảo cùng chúng ta.”
Vệ Ngật Chi ngẫm nghĩ: “Nghe có vẻ cũng không phải là việc xấu.”
“Nói là nói vậy, nhưng ta vẫn lo lắng về nước Tần, huống hồ lần này không ngờ Thừa tướng An Hoành lại tự mình thân chinh tới, nghe nói giờ nước Tần binh hùng tướng mạnh đều là nhờ công lao của ngời này, cũng không biết hắn có ý đồ gì không.”
Vệ Ngật Chi đặt bản tấu sang một bên, trấn an nàng: “Không cần lo lắng, chờ đến khi bọn họ tới xem xét tình hình thế nào rồi trả lời cũng chưa muộn.”
Tạ Thù vốn cũng đã chuẩn bị sắp xếp người tiếp đón, nghe hắn nói như vậy, cuối cùng cũng hạ quyết tâm.
“Đúng rồi, ta định trở về, chàng định khi nào khởi hành?”
“Nhanh như vậy ư?” Vệ Ngật Chi nhìn nàng, có phần bất đắc dĩ: “Giá như những ngày nhàn rỗi thế này có thể dài thêm mấy ngày thì tốt biết mấy.”
Tạ Thù lắc đầu cười cười: “Sớm muộn gì cũng phải về mà.”
Hai người im lặng không nói tiếp.
Tiếng mưa rơi ngày một lớn, Tạ Thù ngồi một lát, cáo từ ra về. Vệ Ngật Chi đứng dậy tiễn nàng, đi phía sau nhìn theo bóng lưng nàng, lại nghĩ tới chuyện ban ngày ở trong đình, thấy nàng sắp vươn tay mở cửa, bỗng nhiên kéo tay nàng lại.
Tạ Thù quay đầu nhìn hắn, mỉm cười: “Chàng không định thả ta về hay sao?”
“Không thả.” Hắn đến gần một bước, ôm eo nàng kéo vào lòng, cúi xuống hôn nàng.
Tạ Thù vẫn còn ngơ ngác trước hành động bất thình lình của hắn thì người đã bị hắn bế về phía giường. Nàng biết chuyện gì sắp xảy ra, né tránh môi hắn nói: “Chàng quá nôn nóng rồi.”
Vệ Ngật Chi đặt nàng xuống giường, hôn nhẹ lên chóp mũi của nàng: “Nếu nàng biết ta thích nàng từ bao giờ thì sẽ cảm thấy ta không hề hấp tấp chút nào.”
Tạ Thù đang định nói tiếp thì lại bị hắn chặn môi. Lần này không có ai quấy rầy, đai lưng nhanh chóng bị rút ra, bàn tay hắn nhanh chóng cởi vạt áo nàng rồi luồn đến cổ áo. Tạ Thù đã rửa mặt chải đầu nhưng vẫn bó ngực, cảm thấy bàn tay kia vuốt ve mãi mà không tìm thấy được trọng điểm ở đâu, khá là buồn cười.
“Đừng cười.” Vệ Ngật Chi rầu rĩ nói, cau mày lại, cởi áo ngoài và áo lót của nàng ra, lại cởi lớp khăn buộc ngực dày cộm kia xuống. Hắn kéo Tạ Thù ngồi dậy, dựa vào ánh sáng yếu ớt từ ngọn nến nhìn bờ vai nõn nà của nàng, ngón tay bắt đầu cởi lớp vải buộc ngực.
Rốt cuộc Tạ Thù cũng đỏ mặt, thấy từng tầng từng tầng vải buộc ngực bị tháo xuống, bỗng nhiên giữ tay hắn lại: “Có thể tắt đèn được không?”
“Vì sao?”
“Ta… không muốn để chàng nhìn thấy…”
Nàng rất hiếm khi do dự, Vệ Ngật Chi cho rằng nàng đang xấu hổ, vươn người hôn nàng, dọc theo thái dương, đến lông mày, xuống chóp mũi, lại hôn lên hai cánh môi nàng, bàn tay không ngừng di chuyển, rốt cuộc cũng cởi xong.
Hắn lùi lại nhìn, Tạ Thù cúi mặt ôm ngực, hắn nhẹ nhàng đẩy tay nàng ra, giật mình, mới hiểu vì sao nàng lại không muốn bị hắn nhìn thấy.
Khuôn ngực bị bó một thời gian dài nên bộ ngực vẫn giữ dáng vẻ như thời thiếu nữ mới dậy thì, hơn nữa, vì bị bó quá chặt nên xung quanh đều là những vết dây hồng hồng càng thêm nổi bật trên nền da thịt trắng mịn của nàng.
“Rất khó coi phải không?” Tạ Thù lại che ngực, sắc mặt xấu hổ.
“Không đâu.” Vệ Ngật Chi chỉ cảm thấy đau lòng, vươn tay rút trâm ngọc búi tóc của nàng, khiến mái tóc của nàng xõa tung, lại đỡ nàng nằm xuống, đẩy tay nàng ra rồi cúi đầu hôn lên những vết hồng đó.
Tạ Thù khẽ rên một tiếng, có chút đau, lại có chút tê dại.
Vệ Ngật Chi sợ làm đau nàng, không dám liều lĩnh, cho dù người mà bản thân ngày đêm tơ tưởng nay đã ở dưới thân mình nhưng vẫn ra sức kiềm chế bản thân. Hắn cởi bỏ áo ngoài, ngón tay nhẹ nhàng vỗ về chơi đàu trên người nàng, chẳng mấy chốc hai cơ thể đã chạm vào nhau.
Tạ Thù có biết sơ qua về chuyện nam nữ, không tính là hiểu biết, giờ lại bị hắn âu yếm khiến hô hấp khó khăn, cảm thấy không thoải mái, vươn tay ôm lấy cổ hắn, dáng vẻ tráng sĩ thấy chết không sờn mà rằng: “Muốn thế nào thì đến luôn đi.”
Vệ Ngật Chi ngẩn người, nhìn thấy gò má nàng ửng hồng, ánh mắt say lòng người, rốt cuộc những nỗ lực kiềm chế bản thân cũng tan biến, nâng một chân nàng dậy, lại cắn nhẹ vành tai trấn an nàng một câu, rốt cuộc cũng vào được trong.
Tạ Thù cảm thấy rất hối hận, cảm thấy hiểu biết của bản thân đối với chuyện này vô cùng nông cạn. Vì sao nam nữ yêu nhau cứ thích làm chuyện này nhỉ, rõ ràng là vô cùng đau đớn mà!!!!
Đau chết đi được nhưng nàng quen giả nam đã lâu, đương nhiên không yếu ớt như những người con gái tầm thường, cắn răng chết cũng không hé răng, tận đến khi Vệ Ngật Chi dùng ngón cái vuốt ve cánh môi nàng, nàng mới không nhịn được rên khẽ một tiếng.
Cầm thú!!! Về sau kẻ nào dám nói chàng là người hiền đức ta sẽ giáng chức hắn!!! Tạ Thừa tướng âm thầm kêu khóc trong lòng, bàn tay khẽ bóp nhẹ vào vết thương trên đầu vai hắn.
Vệ Ngật Chi hừ nhẹ một tiếng, giữ tay nàng rồi lại hôn nàng, tay kia vuốt ve ngực nàng, cuối cùng cũng khiến nàng an phận chịu trận.
Ánh nến đã tắt, bên ngoài mưa đã tạnh, mây mưa trong phòng cũng đã dừng.
Tạ Thù nằm trên giường không muốn cử động, Vệ Ngật Chi ở phía sau ôm eo nàng, nhỏ giọng nói: “Nghe nói có loại thuốc có thể tránh thai, nàng không cần lo lắng, ngày mai ta sẽ bảo đại phu trong phủ chuẩn bị một chén cho nàng.”
Tạ Thù quay đầu, trong bóng tối không thấy rõ mặt hắn, chỉ có thể cảm nhận hơi thở của hắn: “Dù sao ta cũng không thể cho chàng một đứa con nối dõi, sớm hay muộn chàng cũng vẫn phải thành thân, nếu như ngày đó đến, ta cũng sẽ không trách chàng.”
Vệ Ngật Chi vuốt tóc nàng: “Sẽ không có ngày đó đâu.”
Tạ Thù lại trở mình đưa lưng về phía hắn: “Dù sao chàng cũng đã cho ta binh phù rồi, ta sẽ không trả lại đâu.”
Vệ Ngật Chi cười thành tiếng: “Từ lúc đưa cho nàng, ta cũng đâu có ý định thu hồi lại.”
“Ta còn chưa hỏi chàng, binh phù đó để điều động đội quân nào?”
“Quân doanh Từ Châu, hai mươi vạn binh mã, coi như làm sính lễ.”
Tạ Thù hừ một tiếng: “Có hai mươi vạn binh mã mà đã đòi cưới bản tướng, chàng keo kiệt quá đó.”
Vệ Ngật Chi buồn cười, kéo nàng lại gần hôn.
Tạ Thù đẩy hắn ra: “Chàng định làm gì?”
“Nàng vẫn còn chưa thanh toán nợ nần với ta xong đâu…”
Mãi đến khi hừng đông, Tạ Thù đứng dậy, lại bắt đầu quấn ngực từng vòng từng vòng một, gắt gao buộc chặt khuôn ngực.
Vệ Ngật Chi lặng lẽ nhìn nàng chuẩn bị xong xuôi, không nói một lời.
Nàng khoác thêm áo khoác, ngồi trước gương đồng chải tóc, tất cả đều không cần người khác giúp một tay, đều tự mình làm lấy.
Vệ Ngật Chi ngồi dậy, khoác áo xuống giường, giúp nàng chỉnh lại vạt áo, nhìn gương mặt nàng phản chiếu trong gương nói: “Tạ tướng thật sự rất vất vả.”
Tạ Thù nâng tay vuốt ve gương mặt hắn: “Vũ Lăng vương hầu hạ người khác cũng rất giỏi, quay về Kiến Khang, có lẽ người khác sẽ lại lan truyền rằng ngài đã thành người thân thiết với bản tướng.”
Vệ Ngật Chi dựa vào nàng cười nói: “Vậy bản vương sẽ trả lời rằng, Tạ tướng có công cứu tính mạng của bản vương, lại cậy quyền ức hiếp bản vương khuất phục, bản vương là bị ép buộc, đành phải phục tùng.”
“Hứ, được như vậy đã tốt, dù sao bản tướng đã quen làm gian thần, không thèm so đo với ngài.” Nàng cười cười đứng dậy, mở cửa đi ra ngoài,
Trời vẫn còn chưa sáng, trong vương phủ vẫn yên ắng, tận đến khi về đến phòng mình, Tạ Thù mới lộ vẻ yếu ớt mệt mỏi.
Làm phụ nữ thật khổ.
Nàng lại gục xuống ngủ bù, mãi đến khi bị Mộc Bạch lay tỉnh, nói Vệ Ngật Chi phái người đưa thuốc tới.
Đại phu trong nhà quý tộc đều biết những chuyện này, đương nhiên đại phu trong phủ quận vương Vũ Lăng cũng biết. Vệ Ngật Chi lại lệnh cho hắn không được để lộ ra, đại phu còn tưởng là Vũ Lăng vương sủng hạnh tỳ nữ nào lại không muốn để lại hậu quả, cho nên cũng không sinh nghi, nhanh nhẹn làm xong công việc.
Mộc Bạch nhìn Tạ Thù uống xong, tò mò hỏi: “Công tử, đây là thuốc gì thế ạ?”
“À… thuốc bổ”
Sáng sớm hôm sau, liền thu dọn đồ đạc lên đường.
Vệ Ngật Chi túm vạt áo trèo lên xe ngựa của Tạ Thù, nàng hơi mất tự nhiên, vội ho một tiếng ngồi dịch sang bên cạnh.
“Tạ tướng quên đồ ở chỗ ta.” Hắn đưa phong thư của nước Tần cho nàng.
“Ừm, đa tạ Vũ Lăng vương.” Tạ Thù thản nhiên đón lấy nhét vào tay áo, bỗng nhiên nảy sinh ham muốn đạp hắn xuống xe.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...