Nhà họ Tạ là một đại gia tộc, ở trong tướng phủ có tới gần trăm người. Tạ Thù bước chân vào cửa nhà họ Tạ tương đối muộn, thời gian đó suốt ngày bị Tạ Minh Quang dạy hết cái này đến cái kia, không hề có cơ hội tiếp xúc với người khác, nên nàng chỉ biết có vài người trong phủ.
Quản gia vội vã đi xử lý chuyện của Nhiễm công tử, nàng chẳng còn lòng dạ nào ăn lựu tiếp, quay sang hỏi Mộc Bạch: “Nhiễm công tử là người như thế nào?”
Mộc Bạch trả lời: “Có điều công tử không biết, ấy chính là nếu luận về bối phận, ngài còn phải gọi Nhiễm công tử một tiếng ‘đường thúc’, hắn vốn là cháu của đại nhân.”
Đại nhân là Tạ Minh Quang, đã là cháu của Tạ Minh Quang thì phải là con của đệ đệ Tạ Minh Quang. Huynh đệ Tạ Minh Quang đã sớm tách ra ở riêng, theo lý mà nói Nhiễm công tử phải do chi thứ hai nuôi dưỡng, làm sao có thể ở lại trong tướng phủ chứ? Tạ Thù rất thắc mắc.
Mộc Bạch nói tiếp: “Nhưng vì sau này đã xảy ra chuyện, nên thân phận hắn có chút thay đổi…”
Tạ Thù nghi hoặc: “Xảy ra chuyện gì?”
Mộc Bạch quay trái quay phải, xác định không có ai, mới thần thần bí bí thì thà thì thào một hồi, nói xong còn ra vẻ “bình thường ta không kể cho ai nghe đâu”.
“À…” biểu cảm Tạ Thù nói không nên lời.
Mối quan hệ giữa Tạ Minh Quang và nhị đệ Tạ Minh Huy như nước với lửa, một người cho rằng đệ đệ kém cỏi, muốn đề bạt cũng không đề bạt nổi, người kia lại cho rằng ca ca không tốt, làm đến chức Thừa tướng mà cũng không thèm cất nhắc lão, lại còn coi hai thằng con trai của lão không đáng một xu.
Đường con cái của Tạ Minh Quang hiếm muộn nên Tạ Minh Huy chỉ thắng được mỗi điểm này, năm lão năm mươi tuổi, tiểu thiếp lại sinh cho hắn một cậu con trai, khiến hắn đắc ý đến mức râu vểnh lên tận trời.
Sau đó, mỗi lần lão tới thăm hỏi Tạ Minh Quang đều phải dắt cậu nhóc kia theo, vênh váo vô cùng. Mà thằng nhóc càng lớn càng thông minh lanh lợi, rửa sạch nỗi sỉ nhục của hai người anh bị Tạ Minh Quang ghét bỏ, càng khiến lão thêm vui sướng.
Nào ngờ đâu, ngày vui ngắn chẳng tày gang, ngày Tạ Minh Huy đại thọ sáu mươi, mở tiệc đãi khách, sóng gió hậu viện nổi lên…không ngờ tiểu thiếp xinh đẹp như hoa như ngọc kia lại bị người ta tố cáo là thông dâm với người ngoài, tra hỏi một hồi, giờ thì hay rồi, ngay cả con cũng không phải là con của lão.
Giống như sét đánh giữa trời quang, Tạ Minh Huy ngất xỉu ngã vật xuống đất, nuôi con thay người khác mười năm, chẳng khác nào lão coi tiền như rác hay sao?
Lúc đó Tạ Minh Quang cũng có mặt, góp sức xử lý mọi chuyện, không nhân cơ hội bỏ đá xuống giếng, phân phát quà tặng cho đám khách khứa, như thế tránh được việc xấu trong nhà bị bàn tán ra ngoài.
Sau đó Tạ Minh Huy nhanh chóng giải quyết tiểu thiếp kia, còn định xử lý nốt đứa bé nhưng Tạ Minh Quang lại đem nó về tướng phủ nuôi dưỡng.
Nghe nói là vì ông cụ ghét đệ đệ.
Nghe nói là vì ông cụ muốn tích chút âm đức.
Nghe nói người mà tiểu thiếp kia lén tình tự vốn chính là Tạ Minh Quang.
Quản gia tướng phủ phẫn nộ rống to: “Đại nhân đã một đống tuổi, các người đừng có vu oan giá họa cho lão nhân gia!”
Dù sao câu chuyện nhiều uẩn khúc như thế vẫn cứ bị dìm xuống, đứa bé không rõ lai lịch kia vẫn bình an trưởng thành trong tướng phủ, đám người hầu không dám nói luyên thuyên, vì hắn tên là Tạ Nhiễm, chỉ có thể dùng một danh xưng mờ ám không rõ ràng gọi hắn là: Nhiễm công tử.
Tuy chuyện này nghe qua rất lằng nhằng, nhưng trong lòng TạThù đã có suy đoán riêng.
Mộc Bạch từ nhỏ đã sống ở nhà Tạ tộc trưởng, chắc chắn hắn biết nhiều chuyện cũ hơn nàng. Dựa vào lời hắn nói, khi Tạ Nhiễm bước chân vào phủ, phụ thân nàng đã bước trên con đường luyện đan cầu tiên không quay đầu lại,lý do Tạ Minh Quang đem đứa bé kia về đây, có lẽ dự định sẽ để hắn kế thừa sự nghiệp của ông cụ.
Nhưng, xuất thân của Tạ Nhiễm thật sự khiến nhiều người chỉ trích, một khi bại lộ, chắc chắn đám người dưới khó lòng phục tùng, hơn nữa lại không có huyết thống Tạ gia, có lẽ Tạ Minh Quang cũng đã lo lắng tới vấn đề này.
Có lẽ chính vì lý do đó mà sau này ông cụ mới đón nàng về phủ, cho dù nàng xuất thân hèn kém, nhưng vẫn còn tốt hơn Tạ Nhiễm nhiều, huống hồ nàng có huyết thống nhà họ Tạ, là con riêng duy nhất của dòng độc đinh, đương nhiên khác hẳn.
Cứ như vậy mà suy đoán, Tạ Thù cũng hiểu được vì sao Tạ Minh Quang chưa bao giờ nhắc tới người này trước mặt nàng, có lẽ vì sợ nàng không vui.
Những điều nàng biết, không biết Tạ Nhiễm có biết hay chăng? Nàng đứng dậy, sửa lại vạt áo, nói với Mộc Bạch: “Dẫn ta đi gặp vị đường thúc đó đi.”
Tạ Nhiễm ở tại Lưu Vân hiên, nằm phía tây bắc tướng phủ, tuy khá nhỏ nhưng cũng là nơi cảnh vật nên thơ, hữu tình đặc sắc. Trong viện còn có một khoảng ao nhỏ, những cánh hoa mỏng manh bay lả tả đáp xuống mặt nước, dưới ánh trăng trông thật uyển chuyển, đẹp như tranh.
Tạ Thù đi theo Mộc Bạch tới cửa viện, đúng lúc gặp quản gia và đại phu đi ra, liền hỏi thăm vài câu. Đại phu nói tình trạng Tạ Nhiễm nguy kịch, may mà phát hiện sớm nênkhông có vấn đề gì lớn, chỉ để lại vết thương nhỏ ở cổ mà thôi.
Nàng gật gật đầu, khoanh tay đi đến cạnh cửa, ở đó đã sớm có một gã người hầu lanh lợi đứng đó.
“Bái kiến thừa tướng.”
Tạ Thù hỏi: “Vì sao công tử nhà ngươi lại muốn tự sát?”
Gã hầu nghe thế, mắt cũng hơi đỏ lên: “Là nhị vị đai nhân ở chi thứ hai bỗng nhiên tìm tới, nói công tử là người ngoài, bảo người cút khỏi nhà họ Tạ đi, công tử giận quá nên mới ra nông nỗi này…”
Tạ Minh Huy đã sớm qua đời, nhị vị đại nhân ở chi thứ hai chính là con lão, cũng chính là hai đường thúc của nàng.
Nàng từng nghe Tạ Minh Quang nói qua về hai người này, lão đại à Tạ Đôn trầm mê tửu sắc, cả ngày vùi mình chốn trăng hoa, lão nhị Tạ Linh không thích viết văn, suốt ngày ảo tưởng làm tướng quân, tiếc rằng lại là người mắc bệnh lao.
Lúc Tạ Minh Quang còn tại thế đã từng đánh giá ngắn gọn bằng hai từ: “bại hoại”.
Trong lòng Tạ Thù đã trù tính sẵn, nhanh chóng đi vào phòng.
Trong phòng tràn ngập mùi thuốc, cách một bức bình phong, có thể nhìn thấy một bóng người nửa nằm nửa ngồi dựa vào đầu giường.
Gã hầu đi vào nói nhỏ vài câu, người trên giường vẫn không nhúc nhích, Tạ Thù liền dứt khoát đi thẳng vào trong.
Tuổi tác hai người tương đương nhau, trên người Tạ Nhiễm mặc áo dài màu trắng rộng thùng thình, ngũ quan thanh tú, nhưng sắc mặt lại quá nhợt nhạt, trên cần cổ có một vệt đỏ hồng nhìn càng thấy ghê người.
Chẹp, cũng mạnh tay ra phết!
Cảm thấy có người đến gần, Tạ Nhiễm giương mắt nhìn tới, biểu cảm bình thản, ánh mắt lạnh lùng, chỉ liếc mắt một cái rồi lại thu tầm mắt trở về, không hề có chút gợn sóng: “Làm phiền tộc trưởng lo lắng.”
Tạ Thù vội ho một tiếng, lệnh người hầu lui ra, cười tủm tỉm đi tới gọi một tiếng: “Đường thúc.”
Tạ Nhiễm ngẩng phắt đầu lên, giống như nhìn thấy quỷ.
“Sao đường thúc lại nhìn ta như vậy? Tuy rằng ngươi còn nhỏ hơn ta một hai tuổi, nhưng xét ra vẫn là bề trên, ta gọi ngươi một tiếng đường thúc cũng là điều phải làm.”
Trên mặt Tạ Nhiễm lộ vẻ phẫn uất: “Ta không có huyết thống Tạ gia, chẳng qua chỉ là con riêng của tiện thiếp mà thôi.”
Nói vậy, đây chính là lời mà hai vị đường thúc của chi thứ hai mắng hắn rồi.
Tạ Thù ngồi xuống bên giường, xòe chiết phiến quạt cho hắn vài cái, giống như muốn xua tan cơn giận của hắn: “Trùng hợp ghê, ta cũng là con riêng đó. Đường thúc, ngươi xem, ta với ngươi đồng mệnh tương liên, nên giúp đỡ nhau mới đúng, vì sao ngươi lại nỡ đi trước một bước thế?”
Tạ Nhiễm bị kiểu ăn nói lưu manh của nàng chặn họng, nhíu mày nói: “Tộc trưởng nói vậy là có ý gì?”
Lúc này Tạ Thù mới thu lại vẻ cợt nhả, thấp giọng nói: “Đường thúc được tổ phụ nhà ta nuôi dạy bao nhiêu năm, hẳn là có chỗ hơn người, hiện giờ chỗ dựa vững chắc đó đã không còn, ngươi rơi vào cảnh bị người người coi thường, thà đem bản lĩnh ra giúp đỡ chất nhi là ta mới phải. Ngươi xem, tuổi tác giữa ta và ngươi không quá cách biệt, thân thể cường tráng, chắc chắn còn sống rất lâu, sau này ngươi đừng lo chỗ dựa vững chắc này đột ngột sụp đổ nữa.”
Tạ Nhiễm hiểu ra, vẻ măt càng thêm kiêu ngạo: “Hóa ra tộc trưởng đến đây là vì lý do này. Ta thấy cũng chưa chắc, ít nhất thì đám thế gia đại tộc cũng không hi vọng ngươi sống lâu đâu.”
“…” Tạ Thù xoa xoa mũi.
Tạ Nhiễm quay mặt qua chỗ khác: “Tộc trưởng đi thong thả, không tiễn.”
“Được rồi.” Tạ Thù đành phải đứng lên, ra vẻ tiếc nuối thở dài: “Ngày khác ta đây sẽ lại tới thăm đường thúc, những lời ta nói hôm nay, ngươi cũng nên suy nghĩ đi. Thực ra bản thân ngươi cũng hiểu rõ, tổ phụ giữ ngươi lại, không phải vì ngày này hay sao?”
Rời khỏi Lưu Vân hiên, Mộc Bạch háo hức tới đón, Tạ Thù phe phẩy cây quạt trong tay phát biểu tổng quát: “Kiêu ngạo, quá kiêu ngạo!”
Thế gia đại tộc không hi vọng nàng sống được lâu ư?
Về điểm này, Tạ Thù không hề nghi ngờ, nàng bắt đầu tỉ mỉ chú ý đến các đại gia tộc khác, bắt đầu từ trong triều.
Dạo này trong triều không có chuyện gì lớn, tầm mắt hoàng đế đều tập trung trên người Thừa tướng là nàng, mỗi ngày lên triều đều ra sức nhìn chòng học, hận không thể xuyên thủng người nàng.
Nếu không phải hoàng đế thật sự là thuần khiết ngay thẳng, có lẽ đám sử quan đều nhanh chóng viết điều đầu tiên trong lịch sử thời kỳ này rằng hắn có sở thích với đàn ông.
Soi mói vài ngày, hoàng đế liền đổi sách lược, hôm nay lải nhải chính sự kết thúc, bỗng nhiên bắt đầu than thở, chân thành nói với Tạ Thù: “Đợt trước mới bước vào hè, trời sinh dị tượng nóng bức, hôm nay trẫm lại nghe thấy ở quận Hợp Phố có người nhìn thấy trên biển có khói đen không tan, chỉ e lại là dị triệu[1]. Từ lúc Tạ tướng lên chức Thừa tướng tới nay liên tiếp xảy ra dị triệu, chỉ e trong dân gian lại nói luyên thuyên, thời gian này cũng nên nghỉ ngơi một chút, tránh để người khác tìm được đề tài đàm tiếu.”
Lời của lão già nghe có vẻ chân thành tha thiết, vì nàng mà suy nghĩ, nhưng sao Tạ Thù lại không nghe ra được thâm ý trong lời hắn cơ chứ.
Yến hội lần trước nàng đã ghi nhớ rõ danh sách trong đầu, gần đây nàng mới có vài hành động nhỏ, hoặc đẩy đi hoặc loại bỏ, điều đó có ảnh hưởng tới một vài vị quan to, chắc chắn mấy người này lại tới chỗ hoàng đế kêu khóc rồi.
Tạ Thù làm việc rất cẩn thận, một mặt muốn ổn định tâm phúc của Tạ Minh Quang, mặt khác đương nhiên cũng phải bồi dưỡng tâm phúc của bản thân. Vì thế, nàng vừa xử lý con cháu của người khác, vừa điền thêm người mới, chẳng may “không cẩn thận” đào thải con cháu của hai kẻ tâm phúc của hoàng đế.
Một người là Ngự sử trung thừa, lúc nàng vừa mới làm Thừa tướng, người này đã dâng tấu tố cáo, nói nàng xuất thân không rõ, không thể đảm nhiệm việc triều chính. Còn người kia là Xa kỵ tướng quân, lúc đó tố cáo nàng e sợ Vũ Lăng vương hồi triều, ra sức thao túng cấm quân đô thành.
Đêm khuya hôm qua hoàng đế biết được việc này, giận đến tái mặt, không thể lưu thông, khiến Viên quý phí tới thị tẩm sợ tới mức hét lên một tiếng “má ơi”, lăn xuống trước giường, còn đạp hắn một cước.
Giờ nhớ lại, hắn càng thêm giận, vừa xoa lòng bàn chân, vừa trừng mắt nhìn Tạ Thù, lời này nói trắng ra chính là muốn bảo nàng tự ngẫm lại thanh danh của bản thân, sao lại có thể bất lương đến thế!
Tạ Thù cung kính hành lễ nói: “Bệ hạ nói phải, vi thần cũng có nghe qua chuyện quận Hợp Phố, cũng may Thái sử lệnh đã sai người điều tra, chỉ vài ngày nữa sẽ có kết quả rõ ràng, đến lúc đó lời đồn sẽ tự tiêu tán.”
Hoàng đế mặt cau mày có hừ một tiếng, tiện thể trừng mắt lườm Thái sử lệnh một cái, cầu cho ngươi không điều tra ra được!
Lúc này, Vệ Ngật Chi người rất ít khi lên tiếng trong triều đột ngột phát ngôn: “Nói tới chuyện ở trên biển xuất hiện khói đen, vi thần trước kia cũng từng nghe người Nhu Nhiên nói qua, đây chính là một điềm cực xấu, e rằng còn nghiêm trọng hơn sự nóng bức của mùa hè vừa rồi.”
Hoàng đế nghe thế, tâm tình sảng khoái hơn hẳn.
Ai chẳng biết người Nhu Nhiên vốn sống trong sa mạc, nghe người Nhu Nhiên đồn đại chuyện trên biển thì chi bằng ngươi tới tìm Thái hậu hỏi đồ ăn của dân thường là gì còn hơn? Điều này có ý nghĩa gì? Nghĩa là Vũ Lăng vương có lập trường, biết đối nghịch với Thừa tướng! Cho nên mới nói, không sợ ngươi công cao hơn chủ, chỉ sợ ngươi không biết ai là chủ.
Hoàng đế tâm tình thư thái, lại nhìn Vệ Ngật Chi, càng thấy thêm thuận mắt.
Tạ Thù cũng ý thức được hắn làm việc phải làm, thản nhiên nhìn lướt qua rồi đi qua hắn.
Thật ra trong số các gia tộc muốn nàng chết sớm, hẳn là nhà họ Vệ đứng đầu bảng phải không?
Vệ Ngật Chi vẫn đứng yên như cũ, bình thản ung dung, giống như bản thân chưa hề nói gì, thậm chí còn nở nụ cười với nàng.
Tạ Thù ôm trán, đúng là gà cậy gần chuồng, giỡn mặt ta đấy à!!!
[1] Dị triệu: điềm lạ
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...