Ngày Tháng Trắc Trở

Tháng sáu giữa hè, biên giới Ninh Châu chìm trong khói lửa chiến tranh.

Vệ Ngật Chi đang ngồi trước án nghiên cứu địa đồ thì Phù Huyền đi vào, mang tin Hoàn Đình nhậm chức sứ thần báo cho hắn biết.

“Hừm, Tạ tướng có ý định nâng đỡ nhà họ Hoàn, có trọng dụng Ân Bình cũng là chuyện hợp tình hợp lý.”

Phù Huyền nói: “Hoàn công tử đã đến quận Chu Đê, phái người tới nói muốn đi bái kiến quốc chủ Thổ Dục Hồn ngay ạ.”

Vệ Ngật Chi lắc đầu: “Giờ chưa được, chiến sự chưa ổn định, ở biên thành vô cùng nguy hiểm. Ngươi tự mình đi một chuyến, nói tình hình cho hắn biết, đển hắn tới Ninh Châu hội họp với bản vương trước, sau đó hãy bàn tới chuyện đi sứ.”

Phù Huyền vâng mệnh đi ra ngoài, chỉ một lát sau có thám tử đến báo, Thác Bạt Khang đã nhổ trại lui binh về phía sau, vào sâu trong sa mạc.

Các tướng lĩnh đều tụ tập trong đại trướng, thảo luận kế sách ứng đối.

Phó tướng Mạt Vinh nghi hoặc: “ Thác Bạt Khang đã chiếm năm thành, bỗng nhiên lại lui sâu vào trong đại mạc hoang vu, chẳng lẽ lại vì kiêng dè quận vương, nên mới muốn tránh né?”

Vệ Ngật Chi trầm ngâm một lúc, lắc đầu: “ Thác Bạt Khang không phải là kẻ ngốc, quân đội Thổ Dục Hồn không yếu nhưng lại liên tục đại bại trước hắn, chứng tỏ người này không thể khinh thường. Huống hồ bản thân hắn lại vô cùng am hiểu địa thế sa mạc, hành động này nếu không phải định dụ địch thâm nhập thì chính là giương đông kích tây.”

Một tướng lĩnh luôn đi tiên phong như Tuần Trác đã sớm không nhịn được muốn xuất binh, vội vàng hỏi: “Vậy phải làm thế nào?”

Vệ Ngật Chi nhìn địa đồ, chỉ hai vị trí: “Mạt Vinh và Mục Xung dẫn năm mươi nghìn binh mã đến trợ giúp cho Thổ Dục Hồn, nhưng không được liều lĩnh, dù là ở trong sa mạc hay thành trì, vẫn nên ở bên ngoài thì hơn. Trương Triệu và Tuần Trác lĩnh mười vạn binh mã, tập kích Thác Bạt Khang ở phía sau Ích Châu.”

Ích Châu bây giờ là lãnh thổ của nước Tần, hành động này chính là vây Ngụy cứu Triệu[1].

Thác Bạt Khang nhận được tin báo cực kỳ tức giận, dù sao Vệ Ngật Chi cũng là người Tấn, chưa chắc sẽ ra tay cứu Thổ Dục Hồn, có khả năng sẽ tận dụng cơ hội này để trục lợi.

Hắn cân nhắc thiệt hơn, đành tách ba mươi vạn đại quân ra, mười lăm vạn đi Ích Châu trợ giúp, mười lăm vạn tiếp tục tấn công Thổ Dục Hồn.

Lúc này Vệ Ngật Chi lại lệnh cho Mục Xung và Mạt Vinh rời khỏi Thổ Dục Hồn, đóng quân tại biên giới Ninh Châu quan sát.

Bấy giờ Thác Bạt Khang đang ở trong thế hai mặt giáp địch, bắt buộc phải tập trung tinh lực phá một phía trước. Bên phía Thổ Dục Hồn mặc dù tập trung binh mã, nhưng vì mấy người trong hoàng tộc giằng co tranh cướp vị trí chủ tướng, tạm thời không đáng lo ngại, đương nhiên muốn phá quân Tấn trước.

“Hừ, chẳng qua chỉ là một đám quan văn ngày ngày ăn ngũ thạch tán mà thôi, hắn cho rằng lấy tự là Trọng Khanh thì có thể giống như Vệ Thanh[2] cưỡi ngựa đạp Hung Nô năm xưa ư?” Phó tướng bên cạnh Thác Bạt Khang cao giọng coi thường Vệ Ngật Chi.

Thác Bạt Khang lại không hề khinh địch: “Tuy người này đẹp như châu ngọc nhưng lại vô cùng oai hùng. Ta thấy hắn sinh ra ở Giang Nam, tinh thông thủy chiến mới cố ý muốn dụ hắn vào sâu trong đại mạc, vậy mà hắn lại không mắc mưu. Ngươi coi thường hắn như thế, lại giống như lần trước lại khổ sở bỏ chạy về nước.”

Phó tướng kia biết sai, cúi đầu im lặng.

Lúc này có tham tướng đề nghị: “Để đề phong tộc Thổ Dục Hồn trong ứng ngoài hợp với quân Tấn, tướng quân nên bảo vệ thành trì, cắt đứt mối dây liên hệ giữa hai bên.”


Thác Bạt Khang nghĩ cũng có lý, lập tức ra lệnh.

Nước Tần chia ra mười lăm vạn đại quân đến Ích Châu, nhanh chóng bị Tuân Trác và Trương Triệu ngăn cản, thế lực hai bên ngang nhau, không phân thắng bại, cứ thế kéo dài. Mười lăm vạn đại quân vốn hi vọng có thể tốc chiến tốc thẳng để quay lại trợ giúp Thác Bạt Khang, lúc này lại như sa vào đầm lầy, khó có thể thoát thân.

Ngày mùng chín tháng bảy, Thác Bạt Khang phái binh tấn công quân Tấn.

Mục Xung và Mạt Vinh phụng lệnh Vệ Ngật Chi, lui thêm ba mươi dặm.

Vệ Ngật Chi có ý muốn cùng tộc Thổ Dục Hồn trong ngoài cùng tấn công Thác Bạt Khang nhưng tin tức bị cắt ngang, không thể nào cùng phối hợp.

Chính trong lúc đau đầu nghĩ kế sách, trong vị trí biên thành bị Thác Bạt Khang chiếm đóng truyền ra tiếng nhạc cổ khiến quân Tần và quân Tấn vô cùng bất ngờ.

Thác Bạt Khang sai người đi dò la, hóa ra ở cửa thành có một đám nhạc sư người Hán bị nhốt ở đó, quân đội hai bên giao chiến nên không thể trở về cố hương, nhớ nhà da diết, không nhịn được mới lấy tiếng nhạc gửi gắm niềm nhớ thương.

“Người Hán thật phiền phức, hở ra là lại đàn với hát.”

Thác Bạt Khang là người ngoại tộc[3], không am hiểu âm nhạc của người Hán, nghe ưu sầu uyển chuyển chỉ cảm thấy phiền lòng. Cũng may, tiếng nhạc kia không bao lâu sau liền ngừng lại, hắn lại tập trung tinh lực vào chiến sự, không để tâm tới chuyện vừa diễn ra.

Vệ Ngật Chi lại nghe ra ý nghĩa, nói với đám phó tướng: “Lần trước bản vương gặp quốc chủ Thổ Dục Hồn có nghe qua nhạc khúc này, là do nhạc sư người Tấn đàn, khúc nhạc có tên ‘Ai hữu đạo’, nói rằng danh tướng nước Thúc sau khi thua trận đã sầu muộn ai oán, xem ra Thổ Dục Hồn chưa chuẩn bị kỹ càng, nên muốn báo tin cho chúng ta biết.”

Mạt vinh do dự: “Quận vương cảm thấy có thể tin được ư?”

Vệ Ngật Chi thoáng trầm ngâm: “Thế này, ngày mai ngươi cứ đi ứng chiến, thăm dò xem thế nào, nếu nhạc sư kia lại dùng tiếng nhạc cảnh báo thì suy đoán hôm nay chắc chắn là thật.”

Ngày hôm sau, Mạt Vinh chỉ lĩnh ba ngàn kị binh đi quấy rối đám quân Tần, chờ đến lúc chúng phản công thì nhanh chóng lui binh. Trong thành quả nhiên lai truyền ra tiếng nhạc, có phần gấp gáp, cực kỳ căng thẳng, một lúc sau lại ngừng.

Vệ Ngật Chi càng thêm vững tâm, lại lùi tiếp mười dặm.

Thác Bạt Khang thấy hắn lại lui binh, lo rằng có kế dụ địch thâm nhập, liền lệnh cho các tướng lĩnh đi ra khiêu khích chửi rủa, khích hắn ra tay.

“Càng trưởng thành lại càng đẹp như đàn bà, tính nết cũng rụt rè như đàn bà, không dám xuất chiến! Ha ha ha!”

Mục Xung và Mạt Vinh đều không nhịn được nhưng Vệ Ngật Chi lại vô cùng bình than, thậm chí mỗi ngày đều cưỡi ngựa lộ mặt ra giữa trận chiến, không hề có vẻ ngần ngại.

Mắng nhiếc hồi lâu, ngay cả Thác Bạt Khang cũng không còn kiên nhẫn, chiến sự vẫn chưa kết thúc. Hắn muốn truy kích thì Vệ Ngật Chi liền tránh lui, hắn muốn quay lại đánh Thổ Dục Hồn thì Vệ Ngật Chi lại đuổi theo quấy rối.

Thế có phiền không cơ chứ?

Tháng bảy đêm chưa khuya, trăng sáng sao thưa, ở cửa thành lại truyền tới tiếng nhạc nhưng không giống như bình thường, chỉ có tiếng đàn trúc, tiếng nhạc lanh lảnh, như vút lên trời cao.


Lúc này Vệ Ngật Chi mặc áo giáp, bí mật triệu tập tướng lĩnh, chuẩn bị xuất binh.

Mạt Vinh khó hiểu: “Vì sao bỗng nhiên quận vương lại muốn đột kích trong đêm?”

Vệ Ngật Chi cười nói: “Vì vừa rồi có tiếng nhạc Sở đánh Tần, đêm nay chính là thời điểm thích hợp để tấn công.”

Thác Bạt Khang đang ngủ thì bị ánh lửa ngập trời đánh thức, vội vàng đứng dậy đối phó, không kịp mặc áo giáp mà xông ra ngoài nghênh chiến, khí thế không giảm.

Hắn vốn tưởng rằng quân Tấn muốn lấy ít thắng nhiều, mới nhân lúc đêm tối đánh lén, vậy mà đám quân Thổ Dục Hồn thời gian vừa qua còn chưa chỉnh đốn đội ngũ lại cùng đánh tới từ phía sau, hai phe hợp lại nhất trí tấn công, khiến hắn trở tay không kịp.

Hai viên đại tướng chết trận, Thác Bạt Khang vô cùng giận dữ. Cũng may hắn không phải hạng người hữu dũng vô mưu, liền vội vàng rút đại quân ra khỏi thành, chạy đến Ích Châu. Lúc này hắn mới rõ Vệ Ngật Chi đã ủ sẵn âm mưu, hóa ra trời vừa sáng liền dùng kế trong ứng ngoài hợp ở Ích Châu cùng đánh đuổi hắn.

Tuy ở Ích Châu, Vệ Ngật Chi chỉ có mười vạn binh mã, nhưng hắn đã sức cùng lực kiệt, ngựa hết hơi, tổn thất nặng nề, bên kia lại có một trăm năm mươi ngàn người đồng loạt xông đến, e rằng không ổn.

Thác Bạt Khang càng nghĩ càng giận, chạy rất xa mới quay đầu lại, trong ánh lửa hừng hực, Vệ Ngật Chi đang cài tên nhắm bắn thẳng về hắn, hắn cuống quit trốn đi, không dám ngừng lại.

Trận chiến này Vệ Ngật Chi tiêu tốn thời gian chẳng qua vì muốn bảo toàn thực lực quân Tấn, vì thế khi Thác Bạt Khang chạy trốn tới Ích Châu, một khi có cơ hội chiến thắng, hắn liên vội điều Tuần Trách và Trương Triệu trở về.

Quốc chủ Thổ Dục Hồn vô cùng vui mừng, nhiệt tình mời Vệ Ngật Chi về đô thành, ra sức khoản đãi hắn.

Vệ Ngật Chi rất bất ngờ, còn tưởng rằng những nhạc sư kia giống như lần trước theo hầu quốc chủ đến biên thành, hóa ra quốc chủ vẫn còn ở đô thành.

Lúc này Hoàn Đình chờ ở Ninh Châu đã lâu vô cùng sốt ruột, vừa thấy chiến sự ổn định liền muốn đi sứ.

Vệ Ngật Chi định đi cùng hắn, nhưng hắn lại liên tục xua tay từ chối: “Không phải ta không muốn đi cùng huynh, nhưng đây là lần đầu tiên ta làm chuyện lớn, huynh phải để ta cố gắng thể hiện, nếu không lúc về làm sao dám bàn giao với biểu ca đây.”

“Vậy cũng được, chúc Ân Bình thuận buồm xuôi gió.”

“Thuận, chắc chắn sẽ thuận.” Hoàn Đình được hắn phái quân bảo vệ, ra khỏi đại trướng liền gọi Mộc Bạch cùng đi.

Mấy ngày nay Mục Xung bị Mục Diêu Dung làm phiền tới đau cả đầu, đều là vì muốn gặp Vũ Lăng vương, vì lẽ đó khi thấy hắn không có ý định tới Thổ Dục Hồn liền nhanh chóng mời hắn tới quý phủ dự yến.

Hắn mượn cớ chúc mừng chiến công, lại mời các tướng lĩnh khác nên Vệ Ngật Chi cũng không tiện từ chối.

Yến ẩm xong xuôi, mọi người đều ra về, Vệ Ngật Chi lại bị Mục Xung cản lại, kiên quyết mời hắn ngủ lại trong phủ.


Phủ đệ Thứ sử đúng là nơi tốt nhất Ninh Châu, huống hồ trận chiến này Mục Xung lại có công, Vệ Ngật Chi cũng không thể không nể mặt hắn, đành phải đồng ý.

Nơi ở là chỗ lần trước dành cho Tạ Thù. Vệ Ngật Chi đẩy cửa vào nhìn thấy bình phong, lại nhớ ngày ấy Tạ Thù mặc trang phục nữ, lại nhớ tới giấc mơ mấy tháng trước, bất đắc dĩ thở dài.

Vừa mới ngồi xuống đã có người gõ cửa, không chờ hắn lên tiếng, người mới đến đã tự đẩy cửa mà vào.

Hắn ngẩng đầu nhìn lên, thấy Mục Diêu Dung mặc trang phục lộng lẫy đứng trước cửa, dịu dàng hành lễ: “Tham kiến Vũ Lăng vương.”

“Miễn lễ.” Vệ Ngật Chi thản nhiên đáp.

Mục Diêu Dung đi vào, đưa một túi thơm ra trước mắt hắn: “Vũ Lăng vương đẩy lui quân địch, bảo vệ quốc gia, Diêu Dung vô cùng cảm phục, đặc biệt tự tay làm túi thơm này cho ngài, Ninh Châu ngày ấm đêm lạnh, thời tiết thất thường, trong này có dược liệu giúp thân thể khỏe mạnh.”

Vệ Ngật Chi đẩy trở lại: “Đa tạ, nhưng bản vương không thích hương nồng, chưa bao giờ đeo những thứ này.”

Mục Diêu Dung sững sờ: “Sao lại như vậy, rõ ràng Thừa tướng nói…”

Vệ Ngật Chi nhíu mày: “Thừa tướng?”

“Hic, ta có một nô tỳ, tên là Thừa Hương, nàng nói với ta… Nói Vũ Lăng vương sẽ thích những thứ này.”

“Ồ? Nàng ấy lại hiểu ta quá nhỉ.” Vệ Ngật Chi cười như có như không.

Mục Diêu Dung không tiện ở lại, hầm hầm về phòng viết thư oán giận Tạ Thù.

Cái gì mà tự tay làm túi thơm sẽ tạo nên sự khác biệt, cái gì mà đó là thứ đàn ông yêu thích nhất, đồ nói dối!

Ủa? Không đúng, rõ ràng Thừa tướng thích đàn ông, vốn không thể biết đàn ông thực sự thích thứ gì mà.

Mục Diêu Dung khóc không ra nước mắt.

Sáng sớm hôm sau, Vệ Ngật Chi vừa mới thức dậy thì Phù Huyền đi vào bẩm báo nói một đám nhạc sư bị vây ở biên thành, quân canh cổng thành không biết có nên cho đi hay không.

Vệ Ngật Chi nhớ tới tiếng nhạc báo tin lần trước, vội dặn hắn đưa những người kia tới đây.

Đám nhạc sư tổng cộng có mười hai người, đều là nhóm người lần trước bị Tạ Thù đưa tới Thổ Dục Hồn, cầm đầu chính là Sở Liên. Bởi vì quốc chủ Thổ Dục Hồn rất thích nghe tiếng đàn trúc, hắn tài nghệ xuất chúng, nhanh chóng được thăng lên làm tổng quản nhạc sư.

Mười hai người chỉnh đốn trang phục hành lễ với Vệ Ngật Chi, tất cả đều cúi thấp đầu không dám lên tiếng.

Vệ Ngật Chi hỏi Sở Liên: “Từ trước đến giờ các ngươi đều là tùy tùng của quốc chủ, sao lần này lại tự chạy tới biên thành?”

Sở Liên không còn vẻ hốc hác như ngày xưa, mặc áo bào trắng, tao nhã kính cẩn: “Bẩm Vũ Lăng vương, lần trước là sinh thần quốc chủ, đám tiểu nhân chó công hiến nghệ dâng nhạc, nhận được ân điển, có thể về nước thăm người thân. Có ít người ngại đường xá xa xôi nên chưa về, chỉ có mười một người lên đường, tiểu nhân thân là tổng quản có trách nhiệm dẫn bọn họ về nước, sau đó lại dẫn bọn họ trở về Thổ Dục Hồn.”

“Thì ra là như vậy.” Vệ Ngật Chi lai hỏi: “Vậy tiếng nhạc báo tin kia là chủ kiến của người nào?”

“Là tiểu nhân ạ.”


“Ồ? Sao ngươi lại nghĩ ra được cách đó?”

Sở Liên lúng túng: “Nói ra thật xấu hổ, lúc tiểu nhân còn nhỏ vì vật lộn với kế sinh nhai, thường xuyên tới chỗ xa ăn trộm, mỗi lần đều hẹn với đồng bọn tín hiệu báo tin, một khi có người đến liền dùng cách này để cảnh báo chạy trốn, cũng na ná giống cách đánh đàn kia. Lần trước quốc chủ khoản đãi Vũ Lăng vương, tiểu nhân biết ngài am hiểu âm luật, liền cả gan xin chỉ thị của hai vị tướng quân Thổ Dục Hồn, bọn họ cũng vui vẻ thử một phen, lúc ấy tiểu nhân mới cùng mọi người tấu nhạc truyền tin.”

Vệ Ngật Chi gật đầu liên tục: “Chẳng trách Tạ tướng đều khen ngươi không ngớt, đúng là một nhân tài.”

Sở Liên ngẩng đầu hoài nghi: “Sao Thừa tướng lại khen tiểu nhân không ngớt ạ?”

Vệ Ngật Chi bật cười: “Ngươi không phải là ân nhân của hắn ư?”

Sở Liên càng thắc mắc: “Sao tiểu nhân có thể trở thành ân nhân của Thừa tướng được.”

Vệ Ngật Chi thấy có điều không đúng, lệnh cho Phù Huyền dẫn những người khác rời đi, lại tự mình đóng cửa, sau đó mới hỏi lại: “Lần trước ngươi gửi bản vương một khúc phổ cho Tạ tướng, rõ ràng là người quen cũ với hắn, tại sao lại làm ra vẻ không hề quen biết như vậy?”

Lúc này Sở Liên mới hiểu ra: “Vũ Lăng vương chê cười rồi, vì Thừa tướng khá giống một người quen cũ của tiểu nhân, tiểu nhân thường xuyên móng nhớ người đó, cũng không biết hiện giờ nàng thế nào, chỉ có thể mượn Thừa tướng để biểu đạt nỗi nhớ thương mà thôi.”

“Người quen cũ, người quen cũ như thế nào?”

Sở Liên xấu hổ nói: “Thôi, không cần nhắc đến, đã nhiều năm không gặp, chẳng biết sống chết thế nào.”

Vệ Ngật Chi động tâm, lại nói: “Ngươi chỉ cần nói ra, bản vương có thể giúp ngươi tìm người.”

Sở Liên ngẩng phắt đầu lên, lại gục xuống: “Thôi quên đi, lúc trước tiểu nhân kiềm chế không xin Thừa tướng tìm nàng, chính vì lo nhận được tin xấu.”

Vệ Ngật Chi thăm dò hỏi: “Nếu như Thừa tướng chính là người ngươi muốn tìm thì sao?”

Sở Liên lắc đầu: “Tiểu nhân cũng đã nghĩ tới, nhưng không thể nào, lời nói cử chỉ của Thừa tướng đều mang dáng vẻ đàn ông lịch sự lễ độ, mà người quen cũ của tiểu nhân lại là một cô gái, cực kỳ khác biệt.”

Vệ Ngật Chi xao lòng: “Bản vương hỏi ngươi, người kia của ngươi tên gì?”

Sở Liên không hiểu vì sao hắn cứ hỏi mãi chuyện này, nhưng lại không dám giấu diếm, không thể làm gì khác hơn là thật thà bẩm báo: “Tên là Như Ý.”

Ánh mắt Vệ Ngật Chi lóe sáng, hồi lâu mới nói: “Tên rất hay.”

Lúc này Mộc Bạch mới nhận được tin báo đám nhạc sư đã lên đường về nước, vội vàng giục ngựa đuổi theo.

Quốc chủ Thổ Dục Hồn thả người lúc nào không thả, lại chọn đúng lần này.

Tác giả có lời muốn nói: Vệ Thanh cũng có tên tự là Trọng Khanh, ta thấy tên hay mới đặt, sau mới phát hiện, thật trùng hợp…

[1] Vây Nguỵ cứu Triệu (năm 353 trước công nguyên, nước Nguỵ vây đánh kinh đô Hàm Đan của nước Triệu. Nước Tề phái ĐiềnKỵ dẫn quân đi cứu Triệu. Điền Kỵ dùng kế sách của quân sư Tôn Tẫn. Nhân khi nước Nguỵ không phòng bị kéo quân đi đánhNguỵ, quân Nguỵ phải trở về bảo vệ đất nước, quân Tề thừa lúc quân Nguỵ mệt nhọc đã đánh bại quân Nguỵ tại Quế Lăng, do đó nước Triệu cũng được giải vây. Sau này dùng câu ‘vây Nguỵ cứu Triệu’ để làm phương pháp tác chiến)

[2] Vệ Thanh (Trung văn giản thể: 卫青, phồn thể: 衛青,?-106 TCN), còn gọi là Trịnh Thanh, nguyên là người huyện Bình Dương, Hà Đông[1], tự là Trọng Khanh (仲卿), là tướng lĩnh nhà Hán trong lịch sử Trung Quốc, em trai của hoàng hậu Vệ Tử Phu. Dưới thời Hán Vũ Đế (140 TCN – 87 TCN), ông vào cung làm thị vệ, trải qua các chức vụ Kiến Chương giám, Thị trung, Thái trung đại phu, Xa kị tướng quân rồi Quan nội hầu, Đại tướng quân và Đại tư mã, đồng thời được Hán Vũ Đế phong tước Trường Bình hầu, thực ấp lên tới 16700 hộ, ngoài ra Vũ Đế còn đem Bình Dương công chúa gả cho Vệ Thanh. Trong những năm từ 129 TCN đến 119 TCN, Vệ Thanh từng bảy lần đại thắng quân Hung Nô ở phía bắc, lập được công to cho triều đình. Ông qua đời vào năm 106 TCN, được truy tôn là Trường Bình Liệt hầu, con cháu tiếp tục được kế tập tước hầu.

[3] Ngoại tộc: người Hán gọi tất cả những dân tộc khác là ngoại tộc.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui