Ngày Tháng Trắc Trở

Đã hơn nửa tháng trôi qua, không khí trong thành Kiến Khang đã nóng bức cực điểm không thể chịu nổi.

Để tránh bị kẻ khác nghi ngờ, cả ngày đều mặc hồ phục bó chặt, ra vẻ như mình rất ưa chuộng loại trang phục này, thực ra nóng nực khó chịu thế nào cũng chỉ có mình nàng rõ. Hiện tại, thời điểm nàng mong đợi nhất trong ngày chính là buổi tối, trước khi đi ngủ có thể tháo khăn quân ngực ra.

Mát mẻ dễ chịu biết bao!!!

Tuy cơ thể không được thoải mái nhưng trong lòng lại rất vui vẻ. Tạ Thù đi theo phục vụ Thái tử ra ngoài chơi, vui tới quên cả trời đất, quả nhiên đã tín nhiệm hắn.

Rèn sắt phải rèn khi còn nóng[1], Tạ Nhiễm “xúc động” kể cho Thái tử nghe “chuyện cũ bi thương” của chính mình, hắn tả Tạ Minh Huy thành một người cha gia tốt bụng mong con nên người, tự nói bản thành kẻ nghịch tử không làm tròn bổn phận của người con, cuối cùng, dùng giọng điệu cực kỳ đau xót tổng kết lại: “Muốn đền đáp công sinh thành mà không còn cơ hội.”

Thái tử nghe xong rất xúc động, ngày hôm ấy bị hắn thuyết phục, liền cởi áo ngoài, tay cầm giới xích[2], quỳ bên ngoài tẩm cung của hoàng đế, sám hối cầu xin sự tha thứ.

Hoàng đế cũng không phải là người không thấu tình đạt lý, dù sao đi nữa đây cũng là con trai mình, nếu đã thực lòng ăn năn hối cải, lại vẫn còn ít tuổi nên vẫn có thể giáo dục lại, huống hồ ngày ấy Tạ Thù cũng thực sự có cách đối phó với ông ta.

Tuy Thái hậu đứng ngoài gây khó dễ, nhưng nếu hai nhà Vương Vệ thật sự muốn kết thành thông gia, hắn cũng chỉ có thể nhắm mắt làm ngơ, giờ xem ra đành phải để Cửu nhi chịu oan ức một lần.

Hoàng đế bỏ khăn đắp trên trán xuống, thở dài một tiếng: “Thôi, việc này cứ cho qua đi.”

Tin tức vừa truyền ra, Tạ Thù vô cùng vui mừng mà Cửu hoàng tử lại căm giận ngút trời.

Đại danh của Cửu hoàng tử là Tư Mã [3]Đình, người cũng như tên, còn nhỏ tuổi mà đã bộc lộ rõ tính nết hung hăng, nhưng chuyện hắn văn võ toàn tài là sự thật không thể chối cãi, lại có thêm mẫu phi Viên quý phi được ân sủng không suy, từ khi ra đời đã được hoàng đế che chở.

Hai lần liên tiếp bị nhà họ Tạ ngáng đường, Cửu hoàng tử thật sự không thể nuốt trôi cơn giận này, sau khi bãi triều, hắn cố tình đừng chờ Tạ Thù xuất cung, dự định cho Tạ Thù biết tay.

Tạ Thù mặc hồ phục nhạt màu, một tay giơ quạt giấy che ánh nắng còn chân bước nhanh thoăn thoắt, cung nữ hai bên đường còn định tới giúp nàng dùng quạt che nắng, nhưng thoáng nhìn thấy Cửu hoàng tử sa sầm nét mặt đứng đó không xa liền nhanh chóng tản đi.

Tạ Thù cúi đầu vội vã đi về phía cửa cung, vốn không hề chú ý có người đang đợi mình, nên đi lướt qua Cửu hoàng tử không nhìn lấy một lần.

Cửu hoàng tử nổi cơn thịnh nộ, đuổi theo chặn đường, rống to: “Tạ Thù!”

Tạ Thù quay đầu nhìn sang, cười giả lả: “A, thì ra là Cửu điện hạ, vi thần tham kiến điện hạ!”

“Hừ! Ngươi dám làm lơ coi như không thấy bản điện hạ! Thật to gan lớn mật!”


Tạ Thù vừa nghe giọng là biết người này tới gây sự: “Điện hạ hiểu lầm rồi, vừa rồi vi thần thực sự không nhìn thấy ngài!”

“Hừ! Không phải ngươi không nhìn thấy, đúng là đồ thân phận thấp kém không được dạy dỗ cẩn thận!”

Cung nữ, thái giám hai bên đường nhanh chóng rút lui, đám quan lại khác chỉ có thể làm như không nhìn thấy, lặng lẽ chọn đường vòng xuất cung.

Tạ Thù hiểu rõ ý của Cửu hoàng tử, cũng không biện minh, dù sao hắn cũng vẫn chỉ là đứa con nít, được nuông chiều quá sinh hư, cứ kệ hắn là xong.

Cửu hoàng tử thấy nàng còn có tâm tình phe phẩy quạt nhìn trời, càng thêm tức giận, càng muốn khiến nàng phải chết nhục nhã.

Còn chưa kịp mắng cho hả giận thì Vệ Ngật Chi đi ra.

Nhìn thấy tình hình trước mắt, hắn rất ngạc nhiên, vốn định khuyên bảo Cửu hoàng tử, dù sao chuyện được sủng mà kiêu rất dễ khiến người khác lên án, nhưng nhìn thấy Tạ Thù lại cảm thấy vô cùng khó chịu, cuối cùng cũng không nói một lời, chọn đường vòng khác để xuất cung.

Sau khi lên xe ngựa, Phù Huyền hỏi là về Thanh Khê hay về nhà cũ, Vệ Ngật Chi ngẫm nghĩ một lát nói: “Thôi về Thanh Khê đi.”

Về nhà cũ sẽ lại nhớ tới chuyện ở trên lầu tàng thư, tuy rằng chữ “Xu” kia đã bị hắn đốt bỏ tại chỗ.

Sao hắn lại có thể có suy nghĩ vớ vẩn như vậy? Tạ Thù không phải là nữ tử, không cần phải tiếc nuối, ngay từ đầu đối xử như huynh đệ kia mà.

Tạ Thù ở trong cung chịu chế nhạo, Mộc Bạch khó chịu vô ngần, tức giận đến mức chảy nước mắt: “Công tử là người đứng đầu bách quan, là tộc trưởng nhà họ Tạ, sao lại phải chịu oan ức như vậy? Cửu hoàng tử đúng là khinh người quá đáng!”

Tạ Thù ngồi trong xe, móc hai miếng bông nhỏ trong tai ra, chép miệng một cái: “Kệ đi, dù sao ta cũng có nghe thấy gì đâu.”

“…” Nước mắt Mộc Bạch đang lảo đảo tuôn ra, ngay lập tức thu về, có cảm giác mình vừa lãng phí tình cảm.

Việc này nhanh chóng truyền tới tai hoàng đế, khiến hắn cảm thấy rất bất đắc dĩ, sau đó thấy Tạ Thù không hề có ý truy cứu, liền dứt khoát làm như không biết, sống chết mặc bay.

Hoàn Đình cũng nghe nói chuyện này, cảm thấy biểu ca nhà mình thật sự chịu oan khuất, liền tốt bụng chạy tới mời nàng đi tới thành Thạch Đầu tiêu khiển, coi như giải sầu.

Tạ Thù vẫn còn ý định bồi dưỡng đám con cháu thế gia theo phe mình liền sảng khoái đồng ý.


Thành Thạch Đầu nằm ở phía tây thành Kiến Khang, ra khỏi cổng Tây Ly là tới ngay bến sông Thạch Đầu, ở đây ba mặt giáp với mặt nước, thời tiết vô cùng mát mẻ.

Ngày hôm đó xuất phát, mọi người hẹn nhau sẽ gặp ở bến sông Thạch Đầu rồi mới lên thuyền. Tạ Thù mặc hồ phục trắng như tuyết, búi tóc buộc cao, trang sức duy nhất là một khối ngọc bội bên hông, nhưng vừa xuất hiện đã thu hút ánh mắt của mọi người, thậm chí Hoàn Đình còn xoa xoa lớp phấn mỏng trên mặt hắn lẩm bẩm: “Rốt cuộc vẫn không thể sánh bằng.”

Dương Cứ và Viên Phái Lăng dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn hắn.

Vệ Ngật Chi cũng được mời đến, hôm nay hắn mặc áo bào rộng, chân đi guốc gỗ, dáng vẻ phóng túng. Lúc xuống xe, hắn vẫn còn đang cười mà khi nhìn thấy Tạ Thù liền cảm thấy không được tự nhiên, chẳng qua bị vướng mọi người ở đây nên không tiện biểu lộ cảm xúc.

Tạ Thù mỉm cười lên tiếng chào hỏi hắn, chuyện xảy ra ở tầng lầu ngày ấy tuy rằng nàng cũng khá bối rối nhưng đấy là vì bản năng của phái nữ, vì thế cũng nhanh chóng quên sạch sành sanh.

Vệ Ngật Chi đáp lễ, cũng không nhiều lời với nàng, quay đầu đi tới nói chuyện với đám Hoàn Đình.

Dương Cứ vừa tiếp lời vừa ra sắc nháy mắt với Hoàn Đình: đầu tiên là chuyện phế Thái tử, sau đó là chuyện phá hoại nhân duyên, giờ ai cũng biết quan hệ giữa Thừa tướng và Vũ Lăng vương vô cùng căng thẳng, thế mà ngươi lại đồng thời mời hai người này!

Hoàn Đình không hiểu gì hết.

Thuyền đi tới giữa sông, ánh mặt trời chiếu rọi xuống mặt nước sông thành những mảnh vàng vụn lấp lánh trên mặt nước. Phía xa xa truyền tới tiếng hát của những người con gái ngư dân, còn thêm những luồng gió mát dịu, tất cả đều khoan khoái dễ chịu.

Hoàn Đình cười cười trêu ghẹo Tạ Thù: “Biểu ca mau nhìn xem, cô gái kia đang hát cho huynh nghe đấy.”

Tạ Thù nheo mắt nhìn qua, bất đắc dĩ cười nói: “Ta không giỏi âm luật, hát cho ta nghe không bằng đưa cho ta con cá còn có ích hơn.”

“Ha ha ha…” Mọi người cất tiếng cười to.

Vệ Ngật Chi liếc nhìn nàng rồi cũng cười theo.

Lúc lên bờ đã có người hầu đứng chờ sẵn ở bến đò, dẫn mọi người tới nhà trúc cách đó không xa để nghỉ ngơi.

Con đường dài mà hẹp, mọi người vô tình đi thành một hàng. Trùng hợp là Vệ Ngật Chi cũng đi ngay phía sau Tạ Thù, hắn không muốn nhìn nàng, tầm mắt dời đi hướng khác, chợt nghe thấy hộ vệ phía sau quát: “Ai?”


Mọi người đều kinh hãi dừng bước, từ phía bên cạnh có một mũi tên bắn tên phóng thẳng về phía Tạ Thù.

Đúng lúc đó, Vệ Ngật Chi kéo Tạ Thù về phía sau, bàn tay vòng qua eo nàng ôm về phía mình, mũi tên kia sượt qua ống tay áo của hắn, sắc bén làm rách ống tay áo, rồi cắm phập vào thân cây đối diện.

Tất cả mọi người đều sợ tới mức mặt mũi tái mét, đám hộ vệ phản ứng mau lẹ, một nửa đuổi theo thích khách, một nữa che chở cho chủ nhân vội vã trở lại lên thuyền.

Thuyền chạy về hướng ngược lại, lúc này Hoàn Đình khi nãy nơm nớp lo sợ giờ mới hồi phục tinh thần: “Tại sao lại có kẻ bắn lén? Có phải lần đầu tiên chúng ta tới đây đâu cơ chứ?”

Tạ Thù cũng hoảng hồn, lúc này mới có cơ hội cảm ơn Vệ Ngật Chi: “Vừa rồi cũng may có huynh ra tay đúng lúc, lại nợ ân tình của huynh rồi.’

Vệ Ngật Chi gật đầu: “Đệ không sao là tốt rồi.”

Hoàn Đình ngồi đó, nhìn ống tay áo của hắn bị rách, vuốt ngực thở phào: “Đoạn tụ[4] còn hơn là cụt tay.”

Sắc mặt Vệ Ngật Chi cứng đờ, lại nhìn Tạ Thù, chỉ cảm thấy chói mắt không thể chịu nổi, thuyền vừa cập bến liền cáo từ ra về.

“Ủa? Sao vậy kìa? Chẳng nhẽ Trọng Khanh còn sợ thích khách hơn cả ta ư?” Hoàn Đình thắc mắc.

Dương Cứ trợn trừng mắt lườm hắn, ánh mắt kia viết rất rõ ràng: “Nếu không nể tình nhiều năm qua lại giữa chúng ta, ta đã sớm cắt đứt quan hệ với ngươi rồi!”

Viên Phái Lăng cũng đứng bên cạnh hung hăng trừng mắt: Ngươi không phải là người.

Đám hộ vệ nhanh chóng vượt sông trở về, bẩm báo rằng có người dân ở thành Thạch Đầu trông thấy có người nước khác qua lại, có thể là gian tế nước Tần.

“Sao có thể như vậy, ngay gần đô thành mà cũng có gian tế trà trộn?” Phụ thân của Viên Phái Lăng là người chịu trách nhiệm bảo vệ đô thành, vì thế hắn rất lo lắng.

Tạ Thù lại cẩn thận hỏi thị vệ vài vấn đề, cảm thấy không đúng, nếu là gian tế nước Tần sẽ không một mình ra tay với nàng như vậy.

Nàng sai người mang mũi tên tới, muốn mang về cẩn thận nghiên cứu.

Chuyện này xảy ra quá trùng hợp, tất cả mọi người đều hoài nghi Cửu hoàng tử từng dám quát mắng Tạ Thù, ngay cả Tạ Nhiễm sau khi biết được tin này cũng suy đoán như vậy.

Tạ Thù lại không cho là đúng. Trước tiên, tuy Cửu hoàng tử tính tình hung hăng, nhưng tuổi còn nhỏ, chưa đến nỗi ác độc như vậy, cũng không có thế lực lớn đến thế; thứ hai ở đây còn có Viên Phái Lăng là gia tộc thân thích của mẫu phi hắn, hắn chưa đến mức không có đầu óc kéo người trong nhà xuống nước.

Nhưng dù sao đây cũng là cơ hội tốt, tận dụng nó cảnh cáo thằng nhóc đó một bài học cũng hay.


“Thoái Tật, ngươi đi gọi một đám đại thần dâng sớ cho bệ hạ, để bọn họ trình bày Cửu hoàng tử phẩm hạnh không tốt, nhưng tuyệt đối không được đề cập tới chuyện ta bị ám sát lần này.”

Tạ Nhiễm hiểu ý nàng, nhanh chóng sắp xếp mọi chuyện thỏa đáng.

Mỗi ngày Hoàng đế đều nhận được một bản tấu, nội dung chủ yếu soi mói chuyện trong nhà hắn, đào bới từ nhiều sự kiện, nhiều khía cạnh, chiều sâu khác nhau, những chuyện không nên để nhiều người biết, đương nhiên cũng có chuyện là chưa từng xảy ra.

Hoàng đế biết thừa là Thừa tướng muốn dùng việc công trả thù riêng.

Nhưng hắn cũng không thể làm gì khác ngoài việc gọi Cửu hoàng tử tới, nghiêm khắc phê bình một phen, cũng có trừng phạt chút xíu.

Tuy Cửu hoàng tử không cam lòng, nhưng rồi sau chuyện này cũng an phận hơn.

Tạ Thù không còn phải nghe những lời lải nhải bên tai, lúc này mới sai người toàn lực điều tra chuyện ám sát.

Trên mũi tên kia có khắc chữ, là chữ Hán. Nàng nhớ tới lời bẩm báo của hộ vệ, quyết định đi tìm một người giúp đỡ.

Vệ Ngật Chi đang ở trong viện luyện võ thì Phù Huyền đi vào: “Quận vương, Thừa tướng đến rồi, người đang ở bên ngoài, vẫn chưa vào phủ.”

Thực ra Tạ Thù không muốn để Tương phu nhân bắt gặp.

Vệ Ngật Chi lau mồ hôi, lạnh nhạt hỏi: “Hắn có việc à?”

“Nói rằng muốn thuộc hạ hỗ trợ giám định nguồn gốc mũi tên kia ạ.”

“Hừm, vậy ngươi đi giúp hắn đi.”

Phù Huyền buồn bực: “Nhưng Thừa tướng đã tự mình đến đây, quân vương định không gặp một lần sao?”

Vệ Ngật Chi nhớ tới lời Hoàn Đình nói, trầm giọng đáp: “Không gặp!”

[1]打铁得趁热: Đả thiết đắc sấn nhiệt: (Rèn sắt khi còn nóng)câu thành ngữ khuyên người ta “hãy hành động ngay lập tức để có cơ hội thành công cao hơn”, cũng như chỉ khi thanh sắt còn nóng đỏ, chúng ta mới có thể dễ dàng rèn nó thành hình dạng như ý.

[2] Giới xích: thước của thầy giáo dùng để phạt học trò.

[3] Đình: nghĩa là sấm sét

[4] Đoạn tụ: cắt tay áo, cũng còn để ám chỉ chuyện tình cảm giữa nam x nam


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui