Lúc đến được căn cứ địa đã là chập tối, ráng chiều sậm màu ngoài khu an toàn hơi chói mắt.
Trình Kiến đứng trước phi cơ, ngẩng đầu nhìn ánh chiều tà trải rộng sắc cam trên nền trời trong vắt, khắp trời dàn mỏng một tầng mây, dễ dàng mạ cho thành phố bỏ hoang lớp hào quang tự nhiên lóa mắt.
Cô hơi bất ngờ khi bắt gặp khung cảnh tuyệt đẹp này trong Ngày Tàn.
Đang ngắm đến mê mẩn thì Charles vạm vỡ khiêng Kích Việt 14 xuất hiện sau lưng Trình Kiến, dưới sự sắp xếp của Trình Kiến, Alex vẫn bảo vệ an toàn cho Khang Cổ, tổ nghiên cứu bên ngoài của đội một đã tập hợp xong xuôi.
Hứa Úy hạ cho họ một chỉ thị nghỉ ngơi tại chỗ đơn giản rồi cùng trung tá Green chỉ huy đội hai qua trao đổi với một người đàn ông mặc trang phục tác chiến đi từ cửa thang lầu tới.
Nắng chiều chung quanh rất đẹp, Trình Kiến dời mắt, trông thấy Hứa Úy đứng chênh chếch đằng trước bên trái, thân hình người đàn ông cao ráo rắn rỏi, anh đứng ngược sáng nói gì đó với phó chỉ huy, vẻ mặt rất bình tĩnh, sườn mặt góc cạnh phủ một lớp ánh sáng màu vàng chanh.
Trình Kiến ngẩn ngơ nhìn anh một thoáng rồi lập tức vỗ mặt dời mắt đi, nhìn sang Alex dùng ánh mắt tùng xẻo tiến sĩ Khang Cổ.
“Thiếu úy Clark, chúng ta cần làm gì tiếp theo?”
Nghe vậy, cuối cùng Alex cũng dời mắt, thẳng thắn trả lời; “Nơi này là chỗ tạm trú của chúng ta, chỉ huy hai đội đang trao đổi tình hình hiện trường với trung tá Trần Lâm phó chỉ huy bên kia, hẳn là sẽ có mệnh lệnh ngay thôi.”
“Chúng ta phải chạy tới hiện trường thu thập tư liệu ngay bây giờ à?” Trước mắt Trình Kiến lo lắng nhất là chuyện này, qua mấy lần cô từng hợp tác với Hứa Úy, có thể thấy người đàn ông này làm việc quả đoán dứt khoát đến đáng kinh ngạc, cứ như thể anh không cần nghỉ ngơi vậy.
Nhưng điều đó không có nghĩa là Trình Kiến cũng có thể thích ứng với cuộc sống chiến trường nhanh như anh.
“Buổi tối là lúc zombie hoạt động mạnh nhất, cũng là lúc kẻ địch hoạt động mạnh nhất, rất có khả năng họ sẽ thừa lúc chúng ta nghỉ ngơi thả lỏng cảnh giác phát động tấn công, thiếu úy nhất định phải nhớ chú ý chuyện này.”
Charles lịch sự nhắc nhở Trình Kiến một cách thân thiện, theo ánh mắt của anh ta, Trình Kiến nhìn về thành phố phía trước.
Có lẽ trời sinh đã có thiên hướng phát hiện sự vật tốt đẹp trong cuộc sống, mãi đến giờ Trình Kiến đắm chìm trong cảnh đẹp ráng chiều mới nhận ra một chuyện khiến da đầu cô tê dại.
Trên những lối đi đường ngang ngõ tắt trống vắng có rất nhiều chấm đen di chuyển, chẳng có gì để nghi ngờ, những chấm đen đó đều là zombie.
Charles thấy Trình Kiến nheo mắt cố nhìn, tiện tay đưa một chiếc ống nhòm cho cô.
“Cảm ơn…” Thật ra Trình Kiến đã và đang nổi da gà rồi, cô không hề muốn nhìn rõ những vật thể hình người ghê tởm lúc nhúc trong thành phố một chút nào, nhưng tay cứ như không nghe sai sử vậy, tự động đưa ống nhòm lên mắt, vừa điều chỉnh tiêu cự vừa thay đổi phương hướng.
Nhìn được nửa phút, Trình Kiến xám mặt bỏ ống nhòm xuống trả lại cho Charles, thần sắc kinh hoàng.
Mới nãy còn nghĩ mình chắc chắn không thể theo kịp tiết tấu nhanh lẹ của Hứa Úy, song lúc này cô đã hoàn toàn quên khuấy ý nghĩ đó.
Không chậm được ấy chứ a a a!!! Cứ cảm thấy ở đây, chỉ cần thả lỏng ngủ một giấc thôi là sẽ mất mạng ngay lập tức!
Trình Kiến thấp tha thấp thỏm, rất ư chuyên nghiệp thể hiện hết khiếp hãi và nhát gan của một sinh viên vừa tốt nghiệp ra, đến nắm đấm đang gượng siết để che giấu ngón tay run rẩy cũng vô cùng điển hình.
Hứa Úy trao đổi xong đi tới, nhìn Trình Kiến rồi cất giọng mạnh mẽ lạnh nhạt mở lời: “Tập hợp.”
Lịch trình mình để tâm nhất rốt cuộc cũng tới, Trình Kiến lập tức đi tới xếp hàng, tập trung chú ý, dỏng tai nghe lời Hứa Úy.
“Đội hai ở lại đây đóng quân, một tiếng trước bên này đã mang được nửa cái đầu của zombie khồng lồ về, hãy dồn toàn bộ sức tập trung và trí óc của mình triển khai nghiên cứu.
Đội hai tối nay theo tôi đi hiện trường, kiểm tra sơ lược xác nhận xem hành lí máy móc của mình có vấn đề gì không, mười lăm phút sau chúng ta lên đường.”
Trình Kiến: … Quả nhiên tiết tấu vẫn quá nhanh, vẫn không thích ứng kịp!
Rốt cuộc đây là cái quá trình ma quỷ gì vậy? Rõ ràng mấy tháng trước cô vẫn chỉ là một sinh viên beta bị thịt nằm kềnh vô tư lự ăn đùi gà rán thôi mà! Tốc độ biến hóa này cũng quá nhanh rồi đi!
Trong đầu Trình Kiến nhanh chóng phác thảo chương trình hành động của bản thân lát nữa, đồng thời nghe Hứa Úy bố trí chiến lược với lính đặc chủng.
Đã gần đến giờ tách đội, Trình Kiến chuẩn bị đi xác nhận lại trang bị của mình, lúc đi còn nhận được ánh mắt xem kịch đầy thương hại của hai nghiên cứu viên đội hai, Khang Cổ tức giận muốn xông lên giễu cợt hai người kia, bị Trình Kiến giữ lại.
Cô nháy mắt ra hiệu về phía Hứa Úy, trừ phi không muốn sống mới dám gậy chuyện dưới mí mắt quý ngài đó lúc này.
Khang Cổ nhớ đến nỗi thống khổ bị pheromone của Hứa Úy áp chế không lâu trước đây, dựng ngón giữa lên với hai kẻ hóng hớt không chê chuyện lớn lên, thuận tiện bỏ thêm một câu hằn học rồi mới chịu thôi.
Gã hừ lạnh, xoay người đi cùng với Trình Kiến.
Trình Kiến cố gắng điều chỉnh tâm thái của mình, nỗ lực làm dịu sợ hãi với hiện trường, dồn hết sự chú ý vào zombie khổng lồ phải đối mặt lát nữa.
Sự cố ngày đó vẫn hiện lên sờ sờ trước mắt Trình Kiến, cô là người duy nhất sống sót từ sở nghiên cứu, thế nên cũng xem như đã tận mắt chứng kiến sức tàn phá khủng khiếp của zombie khổng lồ.
Đó nhất định là một loại vũ khí sinh học khác kế tục virus zombie mà con người làm ra, nếu sản sinh hàng loạt, hậu quả sẽ rất khôn lường.
Hiệu suất làm việc của Trình Kiến rất cao khi gặp căng thẳng, sau khi sửa soạn lại vật phẩm cần dùng, cô trao đổi với Khang Cổ chức trách của mỗi người ở hiện trường.
Về mặt này Khang Cổ quả thực rất có kinh nghiệm, gã bố trí vài việc cho Trình Kiến, lên phi cơ bay tới hiện trường, họ vẫn còn thảo luận cặn kẽ chuyện này.
Đây là lần đầu tiên kể từ khi nhập học Trình Kiến không bị coi thường vì là một beta nữ, cô và Khang Cổ bàn bạc với nhau rất thoải mái, một vài điều cô nói cũng đích xác cho Khang Cổ đôi chút gợi ý.
Lúc hai người thảo luận, trong phi cơ duy trì tĩnh lặng tuyệt đối, tuy những gì họ nói người khác có vẻ nghe không hiểu nhưng vài thông tin khá rõ ràng để lộ qua đó vẫn khiến lính đặc chủng tê rần da đầu.
Vốn họ rất trực quan cho rằng zombie khổng lồ chỉ đơn giản là zombie cỡ XXXXL song trong đầu mấy nhà khoa học này thì lại chật kín những thứ tà ác, họ luôn có khả năng nghĩ ra những cái rất biến thái.
Chẳng hạn như hiện tượng chuyển biến ở zombie khổng lồ Trình Kiến vừa nhắc đến mới rồi, ý là có thể thực hiện nó lên các phần tử khủng bố của Dahl ấy hả?
Dẫu sao, tuy chúng không hoàn toàn biến thành zombie nhưng trên người chúng cũng có virus zombie giúp chúng tăng cường thể lực và tốc độ tự chữa lành, nếu áp dụng cơ chế chuyển đổi này lên những phần tử khủng bố có khả năng tư duy linh hoạt kia, lực sát thương chắc chắn sẽ tăng lên gấp bội.
Cô nàng không phải do bên kia cài vào đâu chứ?
Nhưng không thể phủ nhận rằng nếu cô nàng có thể nảy sinh ý tưởng như vậy thì đám nhà khoa học của Dahl cũng có khả năng nghĩ đến.
“Nguyên nhân gây nên Ngày Tàn chưa bao giờ là zombie mà là virus zombie nguyên thủy, nhất định là dưới điều kiện của lúc đó, tia F đã gây ra biến đổi gien ở virus nguyên thủy và kí chủ của nó.” Tiến sĩ Khang Cổ cùng suy nghĩ theo phương hướng của Trình Kiến, Trình Kiến gật đầu tán đồng.
“Thế nên vấn đề mấu chốt là rốt cuộc con zombie khổng lồ này khác những con zombie khác ở chỗ nào?” Đang nói, Trình Kiến chợt nghĩ đến một vấn đề, đó là một số liệu vô cùng chi tiết nhưng không quá gây chú ý khi đó: trong zombie dùng làm thí nghiệm tia F có một phần là omega từng tiêm thuốc O chuyển B.
Thuốc O chuyển B là một loại thuốc có thể thay đổi gien ở phạm vi nhỏ, tác dụng chủ yếu vào tuyến xạ sau gáy, đó là lí do lớn nhất liên quan đến biến dị gien ở zombie khổng lồ mà Trình Kiến có thể nghĩ đến trước mắt.
“Có lẽ chúng ta cần phải kiểm tra cẩn thận lại xem khi còn sống con zombie này có dùng thứ gì dẫn đến nảy sinh biến dị không… Tôi muốn moi tuyến xạ của nó ra cắt lát phân tích!”
Khang Cổ không phản đối, được gã tán đồng rồi, Trình Kiến vội vã đứng lên đi tới bên cạnh Hứa Úy.
“Thượng tá… Là thế này, tôi có một ý tưởng…” Dựa vào một mình cô ắt không thể lấy được tuyến xạ của gã to con kia, Trình Kiến từng thấy con zombie ngoại cỡ đó rồi, da dẻ nó ghê muốn chết, thịt ở gáy cũng rất dày.
Cô cần sự hậu thuẫn của Hứa Úy.
Nãy giờ Hứa Úy vẫn một mực im lặng, nhưng có thể thấy anh đã nghe trọn vẹn cuộc thảo luận của Trình Kiến và Khang Cổ.
Trong đầu Trình Kiến bây giờ chỉ toàn là thí nghiệm lát nữa của mình, thậm chí đến rung động của mình đối với Hứa Úy cũng chẳng cảm giác được.
“Tôi đã biết, sẽ sắp xếp người xử lí giúp cô.”
Bàn tay Trình Kiến phát run, trong lòng bàn tay đổ đẫm mồ hôi.
Còn chưa tới nơi mà cô đã bắt đầu kích động rồi.
Cô nóng lòng muốn đi thu thập gien của vật thể thần kì zombie khổng lồ này!
Mà Khang Cổ thấy dáng vẻ Trình Kiến hăng hái gần như vượt qua sợ hãi này thì không nhịn được muốn lắc đầu.
Cô nàng điên rồ này… mới tốt nghiệp mà đã năng nổ thế rồi, tương lai thể nào cũng thành một dân cuồng thí nghiệm không trượt đi đâu được.
Có điều, bên Dahl cũng chẳng thiếu gì kẻ điên, có lẽ đã đến lúc bên họ tặng cho đám người đó chút quà rồi..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...