Trình Kiến đến trình diện ở Viện nghiên cứu ngay trong buổi chiều ngày nhận được điện thoại.
Ở nhà cô cũng chẳng có tâm tư đâu mà nghỉ ngơi, trong đầu cứ nghĩ mãi đến chuyện Hứa Úy ra ngoài làm nhiệm vụ và đàn anh sắp bị phái đi cùng làm nhân viên nghiên cứu.
Tuy Trình Kiến cũng đang rối rắm nhưng đến lúc thay quần áo xong ra cửa rồi, cô vẫn từ bỏ ý nghĩ hỗn tạp trong lòng.
Chuyện quan trọng nhất bây giờ không phải là những cảm xúc ngổn ngang trong đầu mà hoàn thành công việc mới là cái đáng để cô quan tâm nhất.
Đi tới Viện Nghiên cứu Trung ương, Trình Kiến tìm đến nhân viên tiếp tân, sau khi trình bày mục đích đến, đối phương chứng thực thông tin thân phận của cô rồi nhiệt tình dẫn cô lên tầng, thuận tiện liên lạc với Quý Thanh Hòa.
Trình Kiến hỏi một câu hỏi không quan trọng, sau khi thang máy lên tới độ cao nhất định, họ dừng lại, cửa trượt vừa mở ra, Trình Kiến đã trông thấy đàn anh mặc áo blouse trắng đang đút hai tay trong túi, mỉm cười nhìn cô.
“Thiếu úy Trình Kiến, rất vui khi em có thể gia nhập nghiên cứu của anh.” Lời anh nói nghe vô cùng trang trọng, nhưng trong mắt anh, Trình Kiến thấy được vẻ thân thiết anh dành cho mình.
“Cảm ơn thiếu tá, không ngờ ngài lại đích thân tới đón em.” Trình Kiến cũng hùa theo kiểu nói của anh mà kẻ xướng người họa, người dẫn đường thấy họ đã gặp được nhau, bèn lịch sự cúi đầu chào.
“Xem ra kế tiếp không cần tôi hỗ trợ gì nữa, thiếu tá, giao lại cho anh nhé?”
“Ừ, cảm ơn, chị đi làm việc trước đi.” Từ đầu đến cuối trên mặt Quý Thanh Hòa đều treo nụ cười mê người, Trình Kiến thấy mặt quý cô cùng mình đi lên hiện sắc đỏ ửng kì dị, không khỏi thầm cảm thán sức quyến rũ của đàn anh quả nhiên vẫn mang khả năng sát thương hệt như hồi ở trường.
Tiễn người đi rồi, Quý Thanh Hòa nắm vai Trình Kiến kéo cô vào lòng mình, rất thoải mái đè lên vóc người nhỏ nhắn của cô.
“Chanh ơi, anh nhớ em.”
“Hôm qua chúng ta vừa gặp nhau xong mà, còn nữa, đàn anh, đừng đè lên người em nữa.” Cơ thể Trình Kiến ra sức phản kháng, nhưng căn bản là đàn anh đã trút hết trọng lượng lên cô, đến đứng thẳng người cũng là chuyện khó khăn.
“Mệt chết đi được, em biết không? Anh vừa ra khỏi ổ sói đã sắp bị đưa vào hang cọp rồi.”
Trình Kiến nghe đàn anh mệt mỏi nói một câu như vậy, vội lấy lại tinh thần hỏi: “Đàn anh thật sự sắp theo thượng tá Hứa Úy ra ngoài làm nhiệm vụ ạ?”
“Đúng là sắp xếp như vậy, nhưng các bô lão cấp trên nói thế nào cũng không đồng ý, bảo không thể để đến anh cũng toi mạng trong tay bọn lính đặc chủng đó được.” Quý Thanh Hòa đáp rất dửng dưng, “Nhưng anh thì chẳng cảm thấy có vấn đề gì hết, ngày nào cũng ru rú trong phòng thí nghiệm, ngộp chết được, ra ngoài đi dạo cũng tốt.”
“Đàn anh!” Trình Kiến nghiêm túc nắm cổ tay anh, định bắt anh nhìn thẳng mình rồi mới nói tiếp, “Bên ngoài không thú vị như anh tưởng tượng vậy đâu, lần này em suýt chết ở ngoài đó đó, không, phải nói là em suýt chết mười mấy lần mới đúng!”
Nụ cười trên mặt Quý Thanh Hòa đông lại, độ cong trên khóe miệng anh nhanh chóng tiêu tan, con ngươi nhìn thân hình nhỏ bé của Trình Kiến mà chẳng rõ rốt cuộc anh đang nghĩ gì.
“Em bị zombie cào, thể lực cạn kiệt chạy khắp nơi theo đội lính đặc chủng kia, còn phải giả làm phần tử khủng bố của Dahl đi cứu người, thậm chí còn bị đạn lướt qua da đầu, anh có tưởng tượng được không? Hơn nữa em còn tỉnh lại trong rừng mưa nhiệt đới…”
Trình Kiến liến thoắng không dứt định giải thích với Quý Thanh Hòa bên ngoài nguy hiểm đến mức nào, do góc độ, cô không nhìn được thần sắc nơi đáy mắt đàn anh cứng lại hồi lâu.
“Chanh.” Anh mở miệng.
“Dạ? Sao ạ?” Trình Kiến nỗ lực quay đầu muốn mắt đối mắt với Quý Thanh Hòa, nhưng cổ bị giữ lại quá chặt, tối đa cô chỉ có thể nhìn được cổ của đàn anh, gần cằm anh hình như có một vết cắn mập mờ.
“Lần sau ai bảo em ra ngoài cũng đừng nhận lời, nếu là nhiệm vụ cấp trên ban xuống, ít nhất cũng phải cho anh biết trước đã.”
Trình Kiến mím môi, cô biết đàn anh đang trách cô khi đó không chấp nhận sắp xếp của anh, không biết rằng có bao nhiêu người nằm mơ cũng mong ước cả đời này có thể thuận lợi chết già trong khu an toàn, chẳng ai muốn ra ngoài đối mặt với cơn ác mộng phần tử khủng bố và zombie kia.
Có lẽ nếu cô nghe lời đàn anh, đến chỗ anh làm việc ngay từ đầu, cô cũng đã chẳng nảy sinh nhiều tiếp xúc như vậy với Hứa Úy.
Nhưng hiện giờ mọi chuyện đã muộn, Trình Kiến không còn coi khu an toàn là mục tiêu duy nhất như trước nữa, có lẽ cô vẫn đang mong đợi nhiều hơn, dẫu chính cô cũng biết những điều đó không ổn định, có ý nghĩ như vậy chẳng khác nào thiêu thân nhào vào lửa.
Nếu thật sự ra ngoài, chắc chắn ngay trong đêm thứ nhất cô đã khóc đến không ngủ được.
“Tạm thời chưa nói những chuyện này vội, vừa hay lão cổ hủ bảo anh đến căn phòng ông ta một chuyến, nhân tiện mang em đi gặp cấp trên.”
“Không phải chứ, em có thể gặp mặt nhân vật cấp bậc ấy được à?”
“Là Văn thiếu tướng phó viện trưởng, trước khi em tới anh đã nhắc đến em rất nhiều lần trước mặt ông ấy, ông ấy nói nếu có cơ hội gặp mặt sẽ trò chuyện với em một bữa.”
Quý Thành Hòa được cấp trên tán thưởng là chuyện ai nấy đều hay, dĩ nhiên thành tích anh đạt được cũng xứng đáng với vinh dự anh đang có, chỉ là Trình Kiến không ngờ anh lại cẩn thận lót đường cho mình như vậy.
Giờ phút này, Trình Kiến xưa nay chỉ được mợ quan tâm bị học trưởng làm cảm động chỉ thiếu điều muốn khóc.
“Đàn anh, anh đừng tốt với em như vậy, em không có lòng cầu tiến, miễn giúp anh được đã là tốt lắm rồi.”
“Nhưng anh không muốn để em ra ngoài trải qua những chuyện nguy hiểm kia nữa.” Quý Thanh Hòa vỗ đầu Trình Kiến, buông cô ra đi bên cạnh cô, một lần nữa dẫn cô vào thang máy.
“Cái đầu quý báu này của cô đàn em của anh cất chứa nhiều trí tuệ hơn em ấy tưởng rất nhiều, những điều này không liên quan đến việc em ấy là ai, bản thân sự tồn tại của em ấy đã là một kỳ tích rồi.”
…
Trình Kiến nuốt nước bọt, thậm chí là hơi ngượng ngùng ngẩng lên nhìn Quý Thanh Hòa, thành thật mà nói thì câu này tâng bốc cô quá rồi!
“Thế nên, xuất phát từ một loại… đại khái là thiên tính của người nghiên cứu khoa học, anh không nỡ để món báu vật ấy gặp phải bất kì hủy hoại nào, em hiểu ý anh không?”
Tay Quý Thanh Hòa dời từ đầu Trình Kiến xuống gáy cô, vẫn là một trận xoa nắn mà anh yêu thích, nhưng lần này Trình Kiến đã bị lời anh làm rung động trước đó nên chẳng còn tâm tư đâu phản đối hành vi này của anh.
“Đàn anh, anh đang nói đùa em phải không?” Trình Kiến cau mày, nhìn anh hỏi, không xác định lắm.
“Không phải, anh nghiêm túc đấy, thế nên anh hi vọng em có thể bảo vệ tốt bản thân, được không?”Quý Thanh Hòa lại nở nụ cười khiến người ta cảm thấy như được tắm trong gió xuân, Trình Kiến đã miễn dịch với nụ cười này, nhưng lòng cô vẫn bất giác trầm xuống.
“Đương nhiên là em sẽ tự bảo vệ mình rồi.”
Đinh một tiếng, thang máy vừa vặn đến nơi, Quý Thanh Hòa dẫn Trình Kiến đi ra, không bao lâu sau, họ đã tới trước cửa văn phòng của phó viện trưởng.
Không biết tiếp theo mình sẽ phải đối mặt với điều gì, Trình Kiến khẩn trương đến đổ mồ hôi tay.
Quý Thanh Hòa gõ cửa, thấy móng tay Trình Kiến sắp đâm vào thịt, anh đưa tay kéo tay Trình Kiến qua, tách từng ngón tay cô ra một.
Nhận được tiếng đáp lại bên trong, Quý Thanh Hòa dùng tay còn lại mở cửa, sau đó, khi Trình Kiến trông thấy người đang ngồi bên trong, cô ngẩn người toàn tập.
Hứa Úy ở đây hiển nhiên là có chuyện cần thương lượng, anh đã cởi bỏ bộ trang phục tác chiến màu đen, mặc quân trang chính thức, trên ngón tay đeo găng tay màu trắng, hơi thở cấm dục cách oxy vẫn có thể thấm được vào hô hấp của Trình Kiến.
Căn phòng này khác hẳn trong tưởng tượng của Trình Kiến, nghiêm túc giống một phòng hội nghị hơn, không gian quá rộng, vị trí bàn bạc cẩn thận tỉ mỉ, và vị thượng tá kia thì đang dõi mắt nhìn chằm chằm vào bàn tay đàn anh kéo tay cô…
Trong lòng cô đánh thịch một tiếng, vội cẩn thận hất tay đàn anh ra, sau đó xoa xoa lòng bàn tay vào áo, lau lớp mồ hôi rịn đẫm kia đi.
Sao anh ta lại ở đây!
Đến vì chuyện của đàn anh à?
Sự chú tâm thái quá vào Hứa Úy thậm chí còn khiến Trình Kiến chẳng dư hơi sức đâu mà nhìn sang thiếu tướng Văn Tư.
Vị phó viện trưởng này đeo một cặp kính, hình tượng già dặn cổ hủ truyền thống nom đúng như đàn anh miêu tả, tuổi chừng bốn mươi, rất có tinh thần, ít nhất thì đấu võ mồm tuyệt đối sẽ không rơi vào thế hạ phong.
“Thanh Hòa, cậu tới đúng lúc thật, cậu tự nói xem cậu có những nguyên nhân gì không thể đi ra ngoài.
Còn nữa… Đây chính là cô đàn em cậu nhiều lần nhắc tới đó hả?”
“Vâng, em ấy chính là Trình Kiến, hôm nay mới xin được em ấy sang đây, tốn không ít công sức đấy ạ.” Quý Thanh Hòa vươn tay đẩy Trình Kiến lên trước, Trình Kiến khẩn trương đổ cả mồ hôi trán, cô hoàn toàn không dám nhìn Hứa Úy, chỉ cảm thấy toàn thân chỗ nào cũng bứt rứt.
Lần này mình tới quá không đúng lúc rồi!
“Cơ mà em ấy tới cháu cũng yên tâm rồi, nếu lần này cháu chết bên ngoài thật, cháu không hề nghi ngờ thiếu úy Trình Kiến có khả năng tiếp quản toàn bộ dự án nghiên cứu trong tay cháu.”
Câu giới thiệu này của Quý Thanh Hòa hiển nhiên đã đánh động phó viện trưởng, trong mắt ông thoáng hiện lên khát vọng đối với nhân tài: “Trình Kiến, cháu cảm thấy thế nào?”
Không ngờ phó viện trưởng sẽ hỏi sang mình, Trình Kiến lại chẳng nói nổi lời tự đại như vậy, cô cúi đầu, phủ nhận chẳng phải sẽ làm mất mặt đàn anh sao? Nhưng nếu công nhận mà không làm được thì chẳng phải tự mất mặt ngay trước mọi người sao?
“Cháu sẽ cố hết sức, thiếu tá nói quá lên ạ.”
Cuối cùng, Trình Kiến chọn một câu trả lời tương đối bảo thủ, phó viện trưởng xem chừng vẫn rất hài lòng với câu trả lời của cô.
“Tôi đọc luận văn tốt nghiệp của cháu rồi, cả đề tài thí nghiệm cháu nộp lên giáo viên hướng dẫn vào năm cuối nữa, quả thật là một cô bé rất có học thức và kiến giải, tuổi còn nhỏ nhưng đã có cái nhìn tinh tế lão luyện trong lĩnh vực chuyên ngành, tôi rất mong đợi có thể chứng kiến biểu hiện của cháu ngày sau ở viện nghiên cứu, vượt được qua cậu đàn anh không hiểu chuyện này của cháu là tốt nhất.”
Trong lúc nói, ông mang nụ cười mỉm thân thiện, Trình Kiến cảm nhận được đáy lòng rung động, dâng lên năng lượng hăng hái.
“Cảm ơn phó viện trưởng! Cháu sẽ cố gắng!” Giọng cô vừa lảnh lót vừa ngập tràn ý chí chiến đấu, những phẩm chất này pha trộn trong giọng một cô gái khiến người nghe cảm thấy bùi tai vô cùng.
“Tốt, thích ứng với nơi này đi.
Cháu đi trước đi, chúng tôi có lời muốn trò chuyện riêng với đàn anh của cháu.”
“Nếu ông không chịu cho cậu ta đi thì cho Trình Kiến theo tôi cũng được.”
….
Hả?
Da đầu Trình Kiến cứng đờ, cô cảm giác không khí quanh thân cũng đông lại, có thứ gì tê buốt lại lạnh thấu xương đang theo bắp chân cô từng chút leo lên mông và sống lưng cô, dần bao bọc lấy toàn thân cô.
Giọng Hứa Úy trước sau đều bình đạm nhưng không ai có thể bỏ qua sự cương quyết trong đó, nghe như một ý kiến song lại không có đường thương lượng.
Đến phó viện trưởng cũng cảm thấy nhức đầu, mức độ cao nhất ông có thể làm được là gầm rống với anh nhưng ngoài cách này ra thì chính ông cũng bó tay trước Hứa Úy, bởi Hứa Úy chưa bao giờ ngang tàng như vậy với người khác vì chuyện riêng của bản thân, lập trường của anh xưa nay đều xuất phát từ nhiệm vụ.
Phó viện trưởng cảnh giác nheo mắt, đan tay chống cằm cẩn thận quan sát lại Trình Kiến.
Quả nhiên, Quý Thanh Hòa là người phản đối đầu tiên.
“Tôi cảm thấy đề nghị này có vấn đề, Trình Kiến chỉ mới tốt nghiệp, trước mắt chỉ từng qua tay một dự án, ngài có chắc rằng dẫn em ấy ra ngoài không chỉ là nói chơi thôi không?”
Quý Thanh Hòa thật sự là một người ương bướng, chí ít với cấp bậc của anh, nói với Hứa Úy như thế là khiêu khích vô cùng không lễ phép.
Phó viện trưởng kịp thời ngăn cản Quý Thanh Hòa, trong hoàn cảnh này, chỉ mình ông có tư cách nêu ra nghi ngờ với Hứa Úy.
“Thượng tá Hứa Úy, xin hỏi anh lấy cái gì làm tiêu chuẩn để phán đoán rằng thiếu úy Trình Kiến có tố chất làm nhân viên kĩ thuật đi theo đội ngũ của anh hơn Quý Thanh Hòa?”
Đối mặt với lời chất vấn của thiếu tướng Văn Tư, cuối cùng Hứa Úy cũng dời mắt lên Trình Kiến, thu hết dáng vẻ căng thẳng hiện tại của cô vào con ngươi.
“Trước đây không lâu cô ấy từng là nhân viên kĩ thuật theo chúng tôi ra ngoài, biểu hiện tốt hơn hẳn mấy người trước đó, quả thật có thể cung cấp trợ giúp cho chúng tôi.
Cô ấy đủ lí trí, có thể phân tích được nên làm gì không nên làm gì trong tình huống nguy hiểm, không tự cao tự đại, dễ hầu, chỉ thế thôi.”
Nói vậy chẳng khác nào đổi cách chê người của viện nghiên cứu bọn họ không tự mình biết mình lại còn khó hầu, nhất là với Quý Thanh Hòa vừa vượt cấp chất vấn anh, vì chuyện này, phó viện trưởng cũng không có cách nào phản bác Hứa Úy.
Quý Thanh Hòa siết chặt nắm đấm, yết hầu lăn lộn lên xuống, đang cố hết sức đè nén lửa giận trong lòng.
Phó hiệu trưởng im lặng, hiển nhiên là đang lựa chọn giữa nhân tài mình đang yêu thích và một lính mới vừa tốt nghiệp chưa có đóng góp gì nhiều, dẫu sao không cho Quý Thanh Hòa đi làm nhiệm vụ lần này mới là mục đích chủ yếu ông tìm Hứa Úy bàn bạc riêng.
“Tuy anh nói vậy nhưng tôi cho rằng chuyện này vẫn cần hỏi ý kiến của người trong cuộc, Trình Kiến, cháu có muốn đi không?”
Hỏi Trình Kiến lúc này cũng quá giả dối, Trình Kiến cảm giác mồ hôi mình sắp thấm ướt sũng lưng áo sơ mi của mình rồi, Quý Thanh Hòa tóm chặt cổ tay cô, cảm xúc trong mắt cơ hồ nén vỡ Trình Kiến.
“Không, thiếu tướng Văn Tư, xin hãy để cháu đi, Trình Kiến quá ít kinh nghiệm, chọn lầm người tuyệt đối sẽ không đem lại bất kì trợ giúp nào trong việc hoàn thành nhiệm vụ, chỉ lãng phí thời gian cho chuyến này mà thôi!”
Quý Thanh Hòa nghiêm túc nói rõ suy nghĩ của mình, Hứa Úy làm thinh, tuy phó viện trưởng đã trợn trừng gửi cho anh một ánh mắt viết kín câu “Cậu im miệng cho tôi” nhưng Quý Thanh Hòa vẫn tiếp tục.
“Cô đàn em này của tôi rất nhát gan, lấy máu kiểm tra sức khỏe thôi cũng phải ôm đầu khóc hai ngày, bắt em ấy đi đối mặt với đám zombie và phần tử khủng bố kia, chắc chắn không đến mấy ngày em ấy đã sụp đổ tinh thần rồi.”
“Cô ấy kiên cường hơn cậu nghĩ nhiều, để cô ấy chọn đi, đừng có quyết định thay cô ấy.” Rốt cuộc Hứa Úy cũng mở miệng, hơi lạnh trong mắt anh như nhũ băng xé toạc bầu không khí trong phòng.
Song, chỉ câu đánh giá này thôi cũng đủ khiến trái tim Trình Kiến run lên vì xúc động.
Cô không ngờ, quả thật hoàn toàn không ngờ được, sau khi mình làm nhiều chuyện ngu xuẩn như vậy lại vẫn có thể nhận được đánh giá cao nhường ấy của anh.
Rốt cuộc thượng tá đang nghĩ gì?.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...