Cố Thanh Sơn nghiêm mặt nói: "Lòng chém giết."
"A di đà phật, tội nghiệt của thí chủ sau này nhất định rất nặng." Hòa thượng chắp tay nói.
"Kiếm cũng đã cầm lên rồi, còn nói đến tội nghiệt, chẳng phải dối trá lắm sao?" Cố Thanh Sơn thản nhiên nói: "Có ân báo ân, có oán báo oán, thế sự cũng chỉ có vậy, quá mức để ý tội nghiệt, kiếm ý bị trói buộc khắp nơi, thì còn có thể xem là kiếm tu hay không?”
Hòa thượng nhất thời không nói được lời nào.
Bên ngoài bức hoạ, cung nữ bỗng nhiên cong khoé miệng.
Nàng ta vươn tay lấy ra một tấm bùa truyền tin vương lớp sương mù.
"Mấy câu này nói rất hay, lão hoà thượng ông dùng lời lẽ chặn ta, bây giờ ta chặn lại xem ông tiếp thế nào."
Cung nữ vừa nói, linh lực trên tay toả ra, tấm bùa trong nháy mắt biến thành ánh lửa, bay lên trời cao.
Sóng mắt cung nữ lưu chuyển, thấp giọng thì thầm nói: "Tiểu tử này hình như vừa chém giết thoát khỏi đám yêu ma, nhưng cụ thể thế nào, còn phải chờ xem hắn đoạt bảng đã rồi tính."
Nàng ta tiện tay tạo ra một pháp quyết, Cố Thanh Sơn lập tức nhảy ra khỏi bức hoạ.
"Như vậy mà đã thông qua rồi?" Cố Thanh Sơn hỏi.
Cung nữ nói: "Ừ, qua rồi."
"Cũng được, hòa thượng kia hình như còn có chút không phục, nếu ta nói tiếp, không chừng sẽ phá luôn lòng hướng đạo của ông ta, như vậy thì phiền phức rồi." Cố Thanh Sơn gật đầu nói.
Cung nữ nghe vậy, lập tức phấn chấn lên, cười nói: "Vốn đã chuẩn bị thêm mấy cửa ải khảo nghiệm nữa, nhưng ta đột nhiên quyết định, bây giờ để cho ngươi đi thử bảng Kiếm xem sao."
Cố Thanh Sơn vui vẻ nói: "Đa tạ!" Một chữ hắn cũng không dám nói nhiều.
Cung nữ cười tươi đi đến trước tấm bình phong Lục Ngọc, tay áp lên trên nói: "Tấm bình phong này, cất giấu cả một kiếm trận hồng hoang."
"Kiếm trận hồng hoang." Cố Thanh Sơn lấy làm kinh hãi, thần sắc đông cứng lại.
Kiếp trước, hắn chưa từng đến Bách Hoa Tiên Quốc, rất nhiều sự tích về Bách Hoa tiên tử chỉ đến sau này mới được nghe người khác kể lại.
Kiếm trận trước mắt, đến từ thời hồng hoang xa xưa.
Cho tới bây giờ Cố Thanh Sơn cũng chưa từng nghe nói qua.
Thời đại ấy thuộc về thần linh, được ghi lại bằng vài con chữ lẻ tẻ. Uy vũ của thần linh không phải thứ mà kiếm sĩ có thể chống lại, cho nên mỗi một món đồ mà thời hồng hoang lưu lại, đều hàm chứa uy năng cực lớn.
Đó là thời đại vô cùng cường thịnh, vậy mà dấu ấn của cả một thời đại đều biến mất, đến nay vẫn còn là một dấu hỏi lớn.
Trong vòng một năm ngắn ngủi, tất cả thần linh đều không thấy bóng dáng.
Giống như trong một đêm, lịch sử bị chặt đứt.
Cho đến năm năm sau khi trò chơi bắt đầu, trong một lần bất ngờ, vị thần linh đầu tiên mới được người chơi gọi ra.
Cung nữ tiếp tục nói: "Khiến cho Tiên tôn ngờ vực là, mặc dù kiếm trận này đã bị ngài thu phục, nhưng vẫn luôn không tìm được kiếm linh chân chính. Nhiệm vụ của ngươi chính là tiến vào kiếm trận, tìm được kiếm linh."
"Tiên tôn đã thu phục kiếm trận này?" Cố Thanh Sơn đột nhiên hỏi: "Có thể nói xem Tiên tôn đã thu phục như thế nào không?"
Cung nữ hơi sững lại, đáp: "Đây là quà mừng thọ mà Huyền Nguyên thiên tôn dâng tặng cho Tiên tôn, Tiên tôn đã hạ lệnh cấm ngay lúc đó, thu phục vào tay mình."
"Huyền Nguyên thiên tôn, một trong ba vị thánh? Quà tặng?" Trên mặt Cố Thanh Sơn hiện ra vẻ cổ quái.
Cung nữ nói: "Đúng vậy.”
"Được, vậy ta vào thử xem sao."
Trong lòng Cố Thanh Sơn đã có ý tưởng, tự tin cũng nhiều hơn phần nào.
Cung nữ khẽ gật đầu, cầm pháp quyết lên, chỉ về phía bình phong Lục Ngọc.
Bình phong Lục Ngọc bỗng nhiên rung động, phát ra ánh sáng bảy màu chói mắt.
Trong hư không, ảo ảnh tiên thú chạy loạn xạ, tiên nhạc tung bay, dải mây ngũ sắc tụm lại, bao phủ lên trên khoảng trời của bình phong Lục Ngọc.
Một hư ảnh mờ ảo xuất hiện trên bình phong.
Không thấy rõ mặt mũi, nhưng lối ăn mặc này đúng là của tu sĩ thời thượng cổ.
Hư ảnh giơ tay chỉ lên trời, bầu trời bỗng nhiên nứt ra một vết rách. Trong vết rách ấy, không gian bị bóp méo đến hỗn độn, chuyển động tàn phá không ngừng nghỉ.
Hư ảnh kia lại chỉ xuống đất, đất đai ầm ầm nứt toác, bốn biển dâng trào, vạn vật sinh linh đoạn tuyệt sức sống.
Chỉ hai cái chỉ tay nhẹ nhàng đã làm cả trời đất thay đổi, đây quả thực đã vượt qua sức tưởng tượng của bất kỳ người tu hành nào, ngay cả Thánh nhân cũng không làm được.
Khung cảnh hùng tráng ấy đã hạ bệ tất cả người tu hành thời nay.
Cung nữ nhìn vậy trong lòng bất an, suy nghĩ một hồi, lại dặn dò: "Sau khi đi vào thì cẩn thận chút, cho dù không tìm được khí linh cũng nhất định không được thất lễ."
Nhìn vẻ mặt đầy mơ hồ của Cố Thanh Sơn, cung nữ kiên nhẫn giải thích: "Trong bình phong có hư ảnh của mười một vị thần linh, hư ảnh bao hàm cả trí nhớ và tính tình bọn họ lúc còn sống, ngươi tuyệt đối không được đắc tội với bọn họ, nếu không ngay cả ta cũng không cứu nổi."
Cố Thanh Sơn nhìn cảnh tượng kì dị trên bình phong Lục Ngọc, nói: "Tuân lệnh."
Pháp quyết trên tay cung nữ lại chuyển động một cái, trên bình phong hiện ra linh quang bảy màu, bao lấy Cố Thanh Sơn.
Một giọng nói uy nghiêm vang lên.
"Tiểu bối, đốt hương rồi mới có thể vào cửa."
Cố Thanh Sơn nghe xong, nhìn về phía cung nữ.
Cung nữ khẽ gật đầu.
Cố Thanh Sơn đành phải đốt hương lên, hành lễ, lúc này mới bước vào trong cửa.
Hắn vừa biến mất, cung nữ lập tức trở về trạng thái ung dung thoải mái như trước, sắc mặt nghiêm túc nhìn chằm chằm bình phong.
"Mười năm rồi mà vẫn không tìm được cách giải quyết, hy vọng tiểu tử này có thể cho mình chút linh cảm." Cung nữ khẽ lẩm bẩm nói.
Lại nói trước mắt Cố Thanh Sơn bỗng nhiên nhoè đi, phát hiện mình lăn từ giữa không trung xuống ngồi ở trong một đại điện.
Hắn đứng lên, cẩn thận quan sát bốn phía.
Không sai, đây đúng là một toà kiến trúc thời thượng cổ điển hình.
Hai bên đại điện trưng bày hai hàng pho tượng về các nhân vật, là các tu sĩ thượng cổ với thần thái tư thế khác nhau.
Mười vị tu sĩ thì cả mười đều không giống, một điểm giống duy nhất đó là, bọn họ đều có một thanh kiếm dài.
"Kiếm tu thượng cổ." Cố Thanh Sơn lẩm bẩm nói.
Mấy pho tượng thấy có người đến, đồng loạt nghiêng đầu qua nhìn Cố Thanh Sơn.
"Tiểu bối, thấy bọn ta còn không hành lễ chào hỏi?" Một pho tượng quát lên.
Cố Thanh Sơn cười cười rồi hành lễ, nhìn sâu vào trong đại điện.
Ở ngay phía trước đại điện thờ phụng một vị thần linh.
Cố Thanh Sơn đi tới trước pho tượng kia, nghiêm túc quan sát.
Đây là một vị thần mặc giáp vàng, tay trái nâng một ngọn núi, tay phải cầm một thanh kiếm dài rất kì lạ, thần sắc nghiêm túc trang trọng.
Tầm mắt Cố Thanh Sơn dừng lại ở trên thanh kiếm kia. Cả thanh kiếm một màu đen huyền, năm vết khắc sâu hoắm nằm rải rác trên thân kiếm, khiến cho người ta có cảm giác căng thẳng khó hiểu.
Đây là thần văn.
Thần văn còn cao cấp hơn cả phù văn, có thể khéo léo đoạt lấy khả năng tạo hóa của trời đất, chỉ một hoa văn nhỏ xíu thôi là đã có uy lực lay chuyển cả đất trời.
Cố Thanh Sơn cẩn thận ngắm nhìn, sau đó nhìn ra phía sau bức tượng.
Trên bức tường cao bằng năm người, một hình vẽ được khắc hoạ bởi những khối màu đậm.
Cố Thanh Sơn giương mắt lên nhìn, những hình vẽ kể về sự tích những tu sĩ thời xưa dưới sự lãnh đạo của thần linh đã đấu tranh chống lại yêu ma quỷ quái. Vị thần đã trợ giúp tu sĩ đánh yêu kia, chính là người đang ngồi trên chủ toạ.
Phần kết của mỗi đoạn bích hoạ, không một bức nào không lấy sự hi sinh thân mình của thân sĩ, chiến thắng yêu ma làm kết cục.
Nhìn kỹ một chút, những tu sĩ thượng cổ kia chính là hình dáng của mười pho tượng trong đại điện.
Mười vị tu sĩ thượng cổ, mười lần tráng liệt mà anh dũng hy sinh, chỉ vì kéo dài sinh mệnh của Nhân tộc.
Quả thật đáng để kính phục.
Bách Hoa tiên tử luôn luôn kính trọng những người như vậy, bảo sao cung nữ kia lại dặn dò mình cẩn thận chút, đừng thất lễ.
Có lẽ chính bản thân Bách Hoa tiên tử cũng sẽ làm như vậy.
Ở chính giữa tất cả các bức hoạ đều vẽ con quái vật một mắt, chân đạp mây đen, tay nắm một tòa thành trì, đang đưa vào trong miệng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...