Đoàn Dương là người nham hiểm, tuy tiền không có nhiều nhưng người hâm mộ không phải là ít, nhất là khi anh luôn được mọi người ngưỡng mộ về thành tích học tập của mình. Anh học giỏi, anh tính toán nên anh mới thâm sâu, anh làm tất cả mọi việc vẫn chỉ cùng một mục đích: thắng Đặng Minh.
Đoàn Dương nói chuyện cùng với mấy cậu bạn cùng lớp thì cùng lúc Đặng Minh được một người bạn hỏi về chuyện lớp học. Đặng Minh đã nghe hết tất cả câu chuyện, những điều mà Đoàn Dương nói xấu về không chỉ Như Liên và còn những người xung quanh cô ấy nhưng ai ngờ chứ, tất cả chỉ là một vở kịch mà Đặng Minh sẽ vô tình đóng vai phản diện.
- Cậu nói gì với mấy thằng bạn vậy?
- Nghe hết rồi à?
Đặng Minh gật đầu.
- Chứng minh đi!
Rốt cuộc đây cũng chỉ là một cái bẫy để Đặng Minh nhắc lại toàn bộ nội dung mà Đoàn Dương vừa trao đổi, dễ lắm: ghi âm. Đoàn Dương nghe đủ những thứ mình muốn nghe rồi đứng dậy nói: “Thôi đi, tôi nghe đủ rồi!”. Trước khi đi cậu ta còn gửi lại nụ cười nhếch mép trông vô cùng đểu cáng.
Từ đằng xa, tôi trông thấy bóng Đoàn Dương đang hớt hải chạy về phía tôi: “Tôi vừa chứng kiến một chuyện động trời đấy.”
Tôi tò mò lắm nhưng sự tò mò ấy của tôi chẳng bao lâu đã được giải đáp khi tôi nghe được những lời mà Đặng Minh nói trong doạn băng ghi âm. Tôi lặng người chôn chân đưới đất, tôi không tin vào thính giác của mình nữa. Đặng Minh, cậu ta thực sự đã nói như vậy ư?
Tôi đến gặp Đặng Minh. Tôi vỗ vai để cậu ta quay lại và cũng để tát cho cậu ta một cái sau khi mỉm cười chào tôi: “Như Liên!...”
- Cậu tiếp cận tôi, tôi chấp nhận. Cậu coi tôi là trò chơi giải trí, được thôi, tôi không nói gì nhưng cậu xúc phạm tôi, gia đình tôi, những người xung quanh tôi, tôi không thể tha thứ.
- Cái gì? - Đặng Minh há hốc mồm ngạc nhiên.
- Được!
Tôi quay ra thì đã thấy Đoàn Dương đứng sẵn ở đó, cầm cuộn băng đưa cho tôi: “Cậu muốn tìm cái này à?”. Nói rồi, tôi cầm cuộn băng trên tay, đưa cho Đặng Minh với vẻ quả quyết, thể hiện bằng chứng của mình.
- Giọng nói... Đoàn Dương, cậu...
Đoàn Dương im lặng, cười đểu. Cái nụ cười của cậu ta đủ để cho Đặng Minh hiểu chính Đoàn Dương đã bày ra trò bỉ ổi này, bây giờ anh mới hiểu yêu rất khổ, cái chính là anh phải vượt qua như thế nào.
Đặng Minh cũng chẳng kém tôi, nhất định chống chế: “Đúng là giọng của anh nhưng không phải những gì anh nói. Em muốn nói gì cũng được nhưng những gì anh không làm, anh sẽ không nhận.”
Những tiếng bàn tán xôn xao đã nổi lên, ngay cả ba tôi cũng đã biết hết chuyện rồi. Thật không biết sẽ phải giải thích như thế nào đây? Dù sao thì việc gì đến cũng sẽ đến, thà một lần đối mặt với nó còn hơn cứ nấp sau tảng đá trốn chạy.
Về đến nhà…
- Con về rồi. - Tôi chào ba mẹ rồi định chạy vội lên phòng.
- Đứng lại đã! - Bố tôi ra hiệu.
Nếu là để nói về chuyện giữa tôi, Đặng Minh và Đoàn Dương thì tôi thực sự không muốn nghe đâu. Tôi ngồi đó, im lặng nghe diễn thuyết của ba mẹ, đầu gật gật, mắt lim dim, nói chung là chẳng nghe gì, chỉ vâng vâng dạ dạ cho xong rồi chạy ngay lên phòng, nơi mà tôi có thể bỏ hết mọi phiền não. Yêu, khó quá!
Tôi nghĩ về thứ được gọi là tình yêu. Tình yêu quả thực là con dao hai lưỡi, có thể giúp ta gọt trái cây cũng có thể quay lại mà khiến ta bị thương. Tôi quyết định rồi, cứ buồn mãi cũng chẳng ích gì, tốt hơn hết là dũng cảm đối mặt với nó. Dù có phải trúng vết dao nhọn thì cũng là do bản thân tự chuốc lấy, như thế còn cảm thấy nhẹ lòng hơn.
Hôm nay là ngày đua xe đạp và cũng là lần đầu tiên chúng tôi nói chuyện sau một tuần giận dỗi. Cuộc đua diễn ra rất suôn sẻ, chẳng có gì là không tốt khi Đặng Minh biết đi xe đạp. Nhưng chúng tôi không đoàn kết, luôn có rào cản gì đó giữa chúng tôi. Không thắng cũng chẳng thua, đó chính là kết quả mà chúng tôi nhận được. Không có gì đặc sắc!
Một lát sau, Đoàn Dương có gọi tôi ra ngoài và xin lỗi tôi và điều thứ hai là ngỏ lời muốn tôi làm bạn gái của cậu ấy nhưng câu trả lời của tôi vẫn không hề thay đổi. Tôi không thể đón nhận tình yêu của một ai khi trái tim còn nặng trĩu sự tổn thương và sự buồn bã. Tôi chưa thể giải phóng trái tim của mình ngay lúc này.
Hai anh chàng Vũ Lâm, Định Kỳ, hai chàng trai từng là quân sai của Đặng Minh và “đại ca chai nhựa” nào đó, bây giờ lại trở thành bạn rồi đấy. Thật là ngạc nhiên và còn ngạc nhiên hơn nữa đó chính là Vũ Lâm là anh họ của Đoàn Dương và họ đang lên một kế hoạch gì đó để giúp Đoàn Dương lấy được trái tim của Như Liên.
Nhưng nghĩ gì, tôi không thể đón nhận tình cảm này theo xu hướng nhanh quá mức như vậy được, nhất là khi tôi luôn lo lắng rằng Đoàn Dương có thật lòng với tôi hay không.
Tối nay, tôi và Thiên Thiên cùng đi chơi. Bên đường, một quán bán kẹo viên mới mở thu hút rất nhiều trẻ con, đặc biệt là Thiên Thiên. Nó nằng nặc đòi mua cho bằng được. Người bán hàng đưa cho tôi một túi kẹo nhưng vì bất cẩn mà tôi đánh rơi túi kẹo xuống đường. Tôi vội cúi xuống nhặt thì bỗng tiếng còi inh tai từ phía trước vang lên. Tôi nhìn rồi vội chạy vào trong lề đường, vô tình được người nào đó đỡ. Nhìn lên, tôi nhận ra đó chính là Đoàn Dương.
Tôi và Đoàn Dương, bốn mắt nhìn nhau trừng trừng. Giây phút này, tôi mới có cảm giác một chút gì đó đã len lỏi vào trái tim tôi. Tôi gượng dậy nói lời cảm ơn.
- Cậu nói cậu chưa thể đón nhận tình yêu của mình ngay lúc này. Mình mong là cậu sẽ suy nghĩ lại. - Đoàn Dương nói.
- Tuổi học trò rất đẹp. Tôi cũng muốn có một mối tình ở cái tuổi trong sáng này nhưng có đủ can đảm hay không thì tôi chưa thể quyết định được.
Tuy tôi càng ngày càng có cảm tình với Đoàn Dương nhưng cũng không thể gạt tình cảm tôi dành cho Đặng Minh sang một bên được. Bây giờ tôi mới chợt nhớ đến lời khuyên của Mạc Trinh rằng nếu nhất định phải chọn một thì hãy chọn Đoàn Dương nhưng thực sự tôi có nên như vậy hay không.
- Em hãy nói chuyện với anh một lát đi! - Đặng Minh chặn đứng tôi giữa đường.
- Không thích!
Tôi vừa đi được vài bước vào nhà thì Đặng Minh bỗng kéo tay tôi ra ngoài.
- Đoàn Dương nói với em những gì?
- Đối với anh, không quan trọng. - Tôi nói thẳng.
Tôi tuy rất thích Đặng Minh nhưng nếu anh ta chỉ yêu tôi bởi cái chiến thắng cá cược gì đó thì tôi không muốn phải yêu trong giả dối. Tôi chán ngấy mấy cái tổn thương như vậy rồi.
- Chuyện băng ghi âm, anh không làm.
Tôi lặng thinh đợi câu nói tiếp theo của Đặng Minh: “Nhưng nếu em không tin thì em có thể đánh anh.”
- Ai nói thì người ấy tự biết. - Tôi đáp lại.
Tôi bỏ đi ngay tức khắc. Đặng Minh về nhà, nằm trên giường, vắt tay lên trán mà đăm chiêu suy nghĩ. Anh nghĩ về những kỉ niệm xưa cũ, Đặng Minh nhớ lắm những câu nói, những nụ cười của cô nàng sắp bước sang tuổi hai mươi này. Có thể anh yêu cô ấy vì trò chơi nhưng bây giờ anh đang tự tạo trò chơi cho chính mình. Anh giải thích thì cô ấy không nghe, nói chuyện thì cô ấy không hiểu, cuối cùng là anh phải làm sao mới có thể chính danh ngôn thuận mà theo đuổi cô ấy, rốt cuộc thì có cách nào để cô ấy có thể yêu anh?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...