Tôi đến lớp thấy Đoàn Dương đứng trước cửa, tay cầm một bông hoa hồng tươi rói, còn ướt đẫm sương đêm, thật kiêu sa và lộng lẫy tặng cho tôi. Xung quanh, những tiếng “ồ”, những câu cảm thán đã vang đến tai tôi. Tôi không thể chờ lâu hơn để nói ra câu này, ngay cả khi đang đứng trước đám đông.
- Không! - Câu nói này tôi chỉ dành cho những hành động mà tôi không thích và ngay bây giờ hành động mà Đoàn Dương cứ lặp đi lặp lại khiến tôi quá khó chịu rồi.
Sắc mặt Đoàn Dương thay đổi, nụ cười đang rực rỡ trên môi vội vàng biến mất. Tôi bước đi lạnh lùng không ngoảnh đầu lại, mặc cho cảm xúc của Đoàn Dương có như thế nào đi chăng nữa.
Tức - một từ đủ diễn tả cảm xúc bây giờ của Đoàn Dương, không phải vì anh ta bị từ chối mà vì anh ta bị từ chối trước đám đông. Sĩ diện của người con trai mà, anh đâu thích bị người ta cười chê. Tính cách của anh không phải thế này, không phải kiểu con trai hạ mình để tỏ tình với người con gái mà anh ta không thích. Vốn chỉ là trò chơi, mãi mãi cũng chỉ là trò chơi thôi!
Đặng Minh nhìn thấy tôi, vội chạy theo. Dù vậy thì Đoàn Dương cũng chẳng hề quan tâm, ngay từ đầu anh đâu có chân thành nhưng muốn ra vẻ chân thành thì cứ đuổi theo, coi như là lừa một cô gái thông minh. Anh tự cho mình là thông minh thì cớ sao không lừa được.
- Cậu thẳng thừng thật đấy.
- Ừ!
Đặng Minh khoác vai tôi: “Cậu làm thế là đúng đấy!”. Tôi cười, cười hạnh phúc.
Tưởng tượng xem Đoàn Dương nhìn thấy cảnh tượng này sẽ như thế nào, chẳng tức là mấy, bình thường thôi, cùng lắm thì anh thua, chẳng mất mặt với ai, chỉ mất mặt với Đặng Minh mà thôi, nhưng như vậy thì đâu có được, anh ta đâu thể quên đi hai chữ “sĩ diện”.
Đoàn Dương tìm tôi.
- Mình không hẹn cậu để nói chuyện yêu đương đâu. - Đoàn Dương nói.
Dù sao tôi cũng muốn làm rõ mọi chuyện mà, cứ đến coi sao.
Đoàn Dương không chỉ hẹn mình tôi, khi vừa tới nơi thì tôi thấy Đặng Minh cũng đang đứng ở đó, hình như là cũng nói chuyện được một lúc rồi. Đứng ngoài cửa, tôi nghe gần hết cả câu chuyện còn lại.
- Tôi thắng rồi đúng không? - Đặng Minh nói.
Đoàn Dương là người tinh mắt và cũng là một chàng trai thông minh, biết Như Liên đang đứng ngoài cửa nên lợi dụng tình huống mà đánh vào trái tim của Như Liên, tự nguỵ biện cho chính mình và cũng là khiến Đặng Minh trở thành hình ảnh xấu trong suy nghĩ của Như Liên.
- Được, cậu thắng. Nhưng cậu biết không, tôi rất thật lòng, tôi đã thực sự thích người con gái mà chúng ta đem ra làm trò chơi cá cược rồi. - Câu chữ mà Đoàn Dương muốn nhấn mạnh đó chính là “người con gái mà chúng ta đem ra làm trò chơi cá cược”. Cậu ta rất nham hiểm.
Tôi chỉ nghe đến đây rồi vội vàng bỏ đi. Có thể khó tin nhưng tôi đã khóc, sự yếu đuối của tôi dần xuất hiện, chẳng lẽ con người khi yêu là như vậy sao? Tôi yêu nhưng sự thật là tôi bị lừa khi mới yêu.
- Đi rồi kìa, cô gái chúng ta vừa nhắc đến.
Đặng Minh hiểu ra, vội vàng đuổi theo tôi. Tôi chạy một đoạn rồi thả lỏng đôi chân của mình. Tôi đi từng bước chậm rãi với những giọt nước mắt lăn dài trên má. Tôi không thể tin tưởng vào ai nữa rồi. Yêu, đau tới vậy sao?
Nhìn thấy tôi trên đường, Đặng Minh chạy đến, nói lời xin lỗi nhưng đối với tôi bây giờ, bao nhiêu lời xin lỗi cũng không đủ. Tôi không tát Đặng Minh như bao cô gái khác khi nhận ra mình đang bị lừa bởi chính tôi cũng không có tâm trạng để tự kiểm điểm lại chính mình vì đã yêu phải một người như thế.
Đặng Minh chặn tôi đứng lại, ôm tôi vào lòng.
- Anh xin lỗi! Ban đầu là anh lừa em nhưng anh không thể kìm nổi mình khi anh nhận ra anh đã thực sự yêu em.
Tôi không phản kháng, chỉ dưng dưng nước mắt, oà khóc. Tôi chẳng thể nhận ra sự giả dối cho đến khi đầu óc tôi bừng tỉnh. Thoát khỏi vòng tay của Đặng Minh, tôi nói trước khi bước đi: “Chúng ta không thể là bạn được nữa. Xin cậu đừng đi theo tôi.”
Bây giờ thì không chỉ tôi khóc mà Đặng Minh cũng không vui gì. Tôi tự hỏi cậu ta buồn vì cái gì chứ, không phải đã đạt được mục đích rồi hay sao.
Đêm hôm đó, tôi đã khóc rất nhiều. Tôi khóc là vì tôi thực sự đã yêu người con trai mà đáng ra tôi không nên yêu, tôi khóc vì tôi đã trở thành trò chơi của người nào đó mà không nhận ra, tôi khóc là bởi vì tôi thực sự đã quá yếu đuối khi vướng mắc vào tình yêu. Từ một cô sinh viên mạnh mẽ với sáu năm kinh nghiệm karate, bây giờ, tôi chỉ còn lại trong trái tim con người không còn sức sống, tôi đã vì tình yêu mà tiều tuỵ đến thế sao?
Đặng Minh cũng chẳng khác gì Như Liên, Như Liên buồn anh cũng không vui. Bây giờ anh cảm thấy mình có lỗi lắm, anh tự hỏi tại sao anh lại như thế, cho dù người con gái đó không phải là Như Liên đi chăng nữa thì anh có quyền gì để đem người ta ra làm trò chơi. Anh tự trách mình, trách mình vì đã khiến cô tổn thương. Anh muốn nói với cô rằng anh thích cô từ rất lâu rồi nhưng anh sợ cô sẽ vì thế mà càng ghét anh hơn.
Sáng hôm sau, tôi vừa đến lớp là Mạc Trinh chạy đến khi trông thấy mắt tôi sưng húp lên: “Bị đau mắt à?”. Chẳng lẽ tôi lại thừa nhận rằng tôi đã khóc quá nhiều cho cái tình yêu được gọi là cá cược. Không đâu! Nhìn thấy tôi là cả Đoàn Dương và Đặng Minh đều để ý, mỗi người cầm một tay của tôi kêu tôi đi theo có chuyện cần nói. Nhưng tôi không muốn tổn thương thêm nữa, tôi đương nhiên sẽ từ chối.
Tôi bỏ đi, Mạc Trinh chạy theo tôi.
- Có chuyện gì, cậu nói cho mình nghe đi!
Tôi kể mọi chuyện cho Mạc Trinh, tôi cần lời khuyên của cô ấy, tôi phải làm sao mới giải quyết được vấn đề rối ren này đây. Tôi không muốn mình cứ tiếp tục dính vào hết rắc rối này đến rắc rối nọ. Tôi thực sự mệt mỏi lắm rồi.
- Cách giải quyết tốt nhất là cậu hãy chọn một trong hai đi. Rõ ràng là Đoàn Dương thích cậu thật lòng mà. Đó là lời khuyên của Mạc Trinh đấy nhưng tôi không biết có nên nghe theo không.
Tôi không muốn yêu bây giờ nhưng nếu đó là cách duy nhất để giải quyết vấn đề này thì tôi cũng không thể làm khác.
[Mình thích Đặng Minh, cứ để anh ấy tránh xa cậu một chút, nó đối với cậu thì mình không biết nhưng đối với mình thì đó là cái lợi.], Mạc Trinh nghĩ thầm
- Dạ, thưa cô em muốn chuyển nhóm học. - Tôi bạo dạn đứng lên đề nghị với giảng viên.
- Em thấy không cần chuyển, chúng em đang học theo nhóm rất tốt, Như Liên chuyển rồi, không những nhóm em có trục trặc mà các nhóm khác cũng có những thay đổi. - Đặng Minh đứng phắt dậy nói một mạch sau khi thấy tôi đưa ra ý kiến.
Tôi đứng chôn chân không nói nên câu. Được, tôi sẽ vượt qua, tôi không thể không dựa vào tình huống mà thích nghi được.
Giờ nghỉ, tôi qua chỗ Đặng Minh: “Tôi không muốn đi thi xe đạp nữa, cậu hãy đổi người đi.”
- Vì đã chọn rồi nên tốt nhất là không thay đổi.
Đặng Minh nói xong câu này, đứng dậy, nói thầm với tôi: “Từ bây giờ, anh sẽ theo đuổi em.”
Có thể sẽ không ai để ý nhưng trên cánh tay của Đặng Minh đang có rất nhiều nhũng vết trầy xước, cả đầu gối và chân cũng như vậy, đó là kết quả của việc tập xe đạp, những nỗ lực của cậu ấy khi tự mình chiến đấu để chứng tỏ bản thân nhưng cậu ấy có làm được không mới là vấn đề cần quan tâm.
Hôm nay, tôi quyết định sẽ lấy hết can đảm của mình để một mạch rõ ràng với Đặng Minh. Tôi buồn quá đủ rồi, giờ là lúc cần nói chuyện. Tôi tin mình là một nữ hán tử, lúc cần đánh thì không bao giờ thua, lúc cần nói thì chưa bao giờ phải xin hàng.
- Anh biết em giận anh vì đã đặt em như một trò chơi không có giá trị.
- Không cần xin lỗi, sự thật là sự thật. Cậu có nói thế chứ nói nữa thì đó vẫn là sự thật. Và tôi thì chỉ cần thế thôi.
Tôi không cần gì nữa cả, mang tôi ra làm trò chơi là thật, lừa dối tôi cũng là thật, mọi chuyện cậu ta làm hướng về tôi cũng chỉ là làm với mục đích. Vậy mà tôi lại đem cả trái tim của mình ra cược. Tôi thật ngây thơ, đúng không?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...