Yến Cẩm Thư nói rất nhiều, cũng uống rất nhiều, cuối cùng ngã vào trong lồng ngực Dư Duệ, đỏ mặt ngủ thiếp đi.
Dư Duệ ôm Yến Cẩm Thư, nhấc tay sờ xoạng mái tóc mềm mại của cậu, im lặng ngồi một lát, nặng nề thở dài, đem người ôm lấy, về phòng ngủ.
Đem Yến Cẩm Thư để trên giường, giúp cậu cởi quần áo đắp kín mền, hai tay Dư Duệ chống ở trên giường, mắt nhìn cậu một hồi lâu, cúi đầu hôn vào trán cậu một cái hôn, lúc này mới đứng dậy đi trở về sân thượng.
Cậu ấy lại hút thuốc, uống rượu.
Lúc ở viện dưỡng lão, Yến Cẩm Thư dùng động tác đẩy hắn ra rồi ngầm dùng ánh mắt có ý trách cứ nhìn hắn. Nếu nói hắn không có chút trách cứ nào khẳng định là giả, nhưng sau khi biết chân tướng càng đau lòng hơn hơn trách cậu.
Từ thiếu niên đến thành niên, cậu ở trong ác mộng trưởng thành, từ ban đầu nửa đêm thức tỉnh ôm gối bất lực gào khóc đến lúc sau có thể mỉm cười đối mặt với Cố Cẩm giống Cố Trình như đúc.
Dư Duệ đau lòng vì một mình cậu gánh vác nhiều năm tự trách và áy náy, đau lòng vì cậu tự tay mình tròng vào cái áo giáp tên là kiên cường.
Dư Duệ vẫn không hiểu vì sao, mấy năm sau lần thứ hai gặp lại Yến Cẩm Thư thấy cậu rất khác không giống như lúc còn đi học cứ như hai người khác nhau, hiện tại, hắn đã rõ ràng.
Ngửa đầu uống hết một lon bia, Dư Duệ bóp nát lon bia ném qua một bên, đứng dậy về phòng ngủ.
Yến Cẩm Thư vẫn duy trì tư thế cũ nằm ở vị trí ban đầu, nhắm mắt ngủ say sưa. Dư Duệ không nhịn được lại ở trên trán trên mặt trên môi cậu hôn mấy cái, lúc này mới lưu luyến đứng lên, cầm chìa khóa xe cùng bóp tiền, rời khỏi phòng ngủ.
Yến Cẩm Thư tỉnh lại sau giấc ngủ, miệng khô lưỡi khô, đầu đau như nứt ra, trong phòng ngủ đen kịt một màu. Cậu mở đèn đầu giường, xoa thái dương lấy điện thoại di động nhìn xem, 10 giờ 37 phút.
Cậu xuống giường rót chén nước vừa uống vừa một bên gọi điện thoại cho Dư Duệ.
Tiếng chuông điện thoại di động quen thuộc ở ngoài cửa vang lên.
*“Mao Chủ Tịch giáo dục chúng ta nói, thanh niên có văn hoá đến nông thôn đi, Mao Chủ Tịch còn dạy chúng ta tiếp thu bần nông và trung nông giáo dục lại…”
( Đây có lẽ là nhạc chuông điện thoại của Dư Duệ. Cá nhân bạn Lee thấy rất đặc sắc sẽ bắt chước.)
Yến Cẩm Thư cúp điện thoại, để điện thoại di động xuống, đi tới mở cửa phòng ngủ.
Dư Duệ một tay chống ở trên ván cửa, một tay kia đang từ trong túi quần lấy di động ra, không ngờ cửa vừa mở cả người không thể khống chế bị ngã về phía trước, được người ở bên trong ôm vào lòng.
Yến Cẩm Thư lùi hai bước mới đứng vững, có chút cố hết sức đỡ lấy Dư Duệ, hỏi: “Lại uống rượu?”
Dư Duệ vòng lấy ôm eo Yến Cẩm Thư lảo đảo ôm người kéo về giường.
“Ai, anh chậm một chút, cẩn thận…”
“Không.. ” lời còn chưa nói hết ra khỏi miệng, người liền bị quăng ngã ở trên giường, cậu ở phía dưới, Dư Duệ ở phía trên.
Bị đè lên, bị đẩy.
Yến Cẩm Thư cau mày đẩy hắn một cái: “Tránh ra, thở hôi chịu không nổi.”
Dư Duệ lung tung gặm mặt cậu, gặm cổ cậu, gặm xong vươn mình nằm bên cạnh,dang hai tay hai chân, bất động.
Yến Cẩm Thư ngồi dậy, đưa tay đẩy đẩy hắn, hắn cũng không phản ứng.
Ai, con ma men.
Con ma men nửa đêm tỉnh lại, bỏ gối qua một bên ép người dưới thân, bới quần lót, hự hự bắt đầu giở trò lưu manh.
Chọc vào mấy lần không đâm đúng vị trí, đúng là đem người đâm tỉnh rồi.
Yến Cẩm Thư mơ mơ màng màng, còn chưa kịp phản ứng lại tình huống này, vò vò mắt, giơ tay sờ vào mặt Dư Duệ hỏi:”… Làm gì?”
Dư Duệ lần thứ hai thẳng lưng, lần này cuối cùng cũng coi như đâm địa phương cần đâm.
“A…” Yến Cẩm Thư đau đến nhíu mày lại, triệt để tỉnh táo, hét: “Dư Duệ!”
“Tốt, anh cũng đau…”
Yến Cẩm Thư hận không thể một cái tát đem hắn đẩy xuống dưới giường, cậu tức giận nói: “Em còn chưa hô đau đây anh đau cái quần gì! Đi ra ngoài!”
Dư Duệ ủy ủy khuất khuất rút ra ngoài, quay lưng nhìn Yến Cẩm Thư đang ngồi bên cạnh nói: “Em lại hành hung anh.”
Ôi, thanh âm còn đầy oan ức, chắc là còn chưa tỉnh rượu đây.
Yến Cẩm Thư suýt chút nữa bật cười, đứng dậy mở đèn đầu giường, nhào qua ôm lấy Dư Duệ hỏi: “Ban ngày ở viện dưỡng lão, em đẩy anh một cái nói anh một câu, anh tức giận rồi?”
“Ừm.” Dư Duệ cau mày nhìn cậu: “Em ở trước mặt nam nhân khác đối với anh như vậy, anh rất tức giận.”
Lúc đó ở trong xe người này còn nói “Anh không tức giận”, chặc chặc, say rượu nói lời chân thật a.
Yến Cẩm Thư duỗi ra ba ngón tay, hỏi: “Đây là mấy ngón tay?”
Dư Duệ gạt tay cậu ra nói: “Anh không có say!”
“Không có say a, tốt lắm, xuống giường.”
“Xuống giường làm gì?”
“XXX em.”
Dư Duệ lập tức xuống, đến trước giường, hướng về Yến Cẩm Thư mở hai tay ra, nói: “Bảo bối nhi mau tới!”
Một câu “bảo bối nhi” làm cho mặt Yến công tử đỏ lên hết. Cậu tức giận nói: “Anh được đấy, uống một chút rượu, những câu nói buồn nôn cũng dám nói.” Đầu gối cậu di chuyển tiến lên, đứng dậy, khom lưng vòng lấy cổ của Dư Duệ, dùng sức lực đu hai chân quấn lấy eo của hắn.
Dư Duệ nâng mông Yến Cẩm Thư lên chịu đựng trọng lượng cả người của cậu, bước chân lung lay hai lần, lấy hơi, nói: “Bọt sóng nhỏ, nên giảm béo.”
“Vóc người này của em đủ tiêu chuẩn.” Yến Cẩm Thư ôm bả vai hắn dùng sức lắc mấy lần, Dư Duệ vốn đã đứng không vững, bị cậu cố ý làm chuyện xấu nên một trận lắc, lảo đảo mấy lần, rầm một tiếng, hai người bị ngã xuống đất.
Yến Cẩm Thư thu tay lót ở sau đầu Dư Duệ dùng sức vẫy vẫy, cúi đầu nhìn người hai mắt nổ đom đóm, nói:”Còn nói không có say.”
“Tôi… Đệt!” Dư Duệ ngồi dậy lắc lắc đầu, trợn mắt lên giận dữ nhìn Yến Cẩm Thư: “Con mẹ nó em có bị bệnh không, vạn nhất té bị thương thì sao cơ chứ?”
“Anh không vui cũng không thể mắng người, anh không thương em a.”
“En nói gì đây! Muốn không cẩn thận làm bị thương chảy máu, vậy thì làm đi?” Dư Duệ căm giận chỉ vào tay đang dán băng gạc của mình: “Ban ngày vừa mới bị chó cắn một cái, bị rách da lại bị chảy máu, có bao nhiêu thiên tài có thể bù đắp lại a em biết không!”
“…” Yến Cẩm Thư trầm mặc một hồi lâu, sờ sờ vết thương, hỏi: “Này.. không phải…”
“Chính là chó! Cho mẹ nó, chỉ mong là không phải chó điên cắn. Nếu không sẽ bị bệnh dại!” Dư Duệ càng nói càng tức: “Yến Cẩm Thư anh cho em biết! Sáng mai phải đưa lão tử đi chích vắcxin phòng bệnh đi!”
Yến Cẩm Thư nhìn Dư Duệ, đột nhiên nở nụ cười: “Làm gì đợi được ngày mai a, làm ngay bây giờ.” Kề sát tới Dư Duệ trên người, một tay hướng dưới khố hắn sờ soạng, sau đó ghé vào lỗ tai hắn, nói: “Anh muốn đến chỗ nào đánh cũng được.”
Dư Duệ trực tiếp đem người ép trên sàn nhà, đấu võ.
Đánh… Cọc…
“A… Ai, nhẹ chút.. a! A…” Yến Cẩm Thư dùng sức đẩy Dư Duệ ra nói: “Đau a.. đồ vô lại!”
Dư Duệ dừng lại bất động, vùi đầu hôn cổ cậu, một tay sờ xoạng bên trong bắp đùi cậu nói: “Bảo bối nhi, bên trong em nóng quá.”
“Ai.” Đầu Yến Cẩm Thư lệch qua một bên, gò má nổi lên đỏ bừng: “Còn gọi em buồn nôn như vậy. Anh nghiện rồi à.”
“Thích thì gọi, em là người của anh, anh thích gọi sao thì gọi, bảo bối nhi.. bảo bối…” Dư Duệ chậm rãi đưa đẩy côn th*t ra vào cúc huyệt nói: “Không chỉ có nóng, còn rất nhanh cắn chặt anh thoải mái a bảo bối.”
“Ừm…” Yến Cẩm Thư ngước cổ lên, hai gò má nóng bỏng, thở dốc tăng thêm: “A, thoải mái, cứ như vậy, a, a! Đi qua phía bên trái một chút… A! A a a… A ——!”
Dư Duệ nhanh chóng đâm xuyên một trận, trì hoãn tốc độ, cúi đầu hôn lồng ngực của Yến Cẩm Thư nói: “Biết em thoải mái mà, đã ướt thành như vậy.”
Yến Cẩm Thư kẹp chặt eo Dư Duệ, một tay để trên vai hắn, một tay tìm được dương v*t giữa hai chân, nắm chặt dương v*t hơi cương vừa tuốt vừa một bên híp mắt rên rỉ.
“A, Ừ a… Thoải mái, con nhím nhỏ, nhanh, đỉnh nơi đó… A! A a! A a… Ạch a a a —— “
Yến Cẩm Thư ở phương diện này không có thể tự chủ được, Dư Duệ tìm đúng vị trí đâm chừng chục lần là Yến Cẩm Thư ừ a a một trận kêu loạn, rất nhanh sẽ bàn giao.
Tinh dịch nóng hơn một luồng một luồng phun tung toé ở trên ngực bụng, tinh dịch sền sệt màu trắng sữa dọc theo làn da chảy xuống, da thịt màu vàng nhạt óng ánh đầy mồ hôi chảy theo cơ bắp duyên dáng hỗn hợp ở một chỗ, tạo thành một màn tình sắc khiêu gợi.
Dư Duệ tiện tay quẹt một vệt, ngừng vài giây, hưởng thụ tràng đạo đang co giật giống như muốn đem nam căn của mình bóp nặn.
“A, thoải mái, em là tiểu yêu tinh, hồn phách anh đều bị em hút đi.”
Yến Cẩm Thư chỉ lo thở dốc.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...