Dư Duệ và Yến Cẩm Thư mười ngón liên kết, hai tay của Dư Duệ ép chặt cậu ta, hai gối thì quỳ sát ở trên người cậu ta, toàn thân căng cứng, cơ bắp cường tráng dẽo dai săn chắc, mồ hôi dọc theo làn da nhẵn nhụi nhỏ xuống, hắn không nhúc nhích, dương v*t vẫn duy trì chôn sâu tận cùng trong đóa hoa thịt ấm áp. Dư Duệ từ trên cao nhìn xuống nhìn Yến Cẩm Thư nói: “Kích cỡ như thế nào?”
Yến Cẩm Thư hơi ngửa đầu, liếm môi một cái rồi nói: “Ưh, lại lớn hơn nữa rồi.”
“Thích không?”
“Thích.” Yến Cẩm Thư uốn éo eo, gương mặt tỏ vẻ khó nhịn thở dốc nói, “Anh động đi mà!”
“Bất động cũng có thể cho em bắn, em tin không?”
Yến Cẩm Thư nở nụ cười, vươn tay xoa xoa cằm của hắn, cậu ta nói: “Tin a, đến thử xem.”
Dư Duệ hơi điều chỉnh tư thế, đỉnh quy đầu cọ cọ ma sát vào tầng tầng lớp vách tường thịt.
“A!” Yến Cẩm Thư đột nhiên ngửa đầu, hai chân co lên siết chặt eo của Dư Duệ, bắp đùi khẽ run.
“Cố gắng hưởng thụ đi.” Dư Duệ cúi người ôm chặt Yến Cẩm Thư, eo của hắn di chuyển về phía trước, côn th*t nóng hỏi thô to tinh chuẩn chạm vào điểm nhạy cảm sâu bên trong vách tường thịt, mạnh mẽ cọ sát nghiền ép lên điểm nhạy cảm.
“Ah! Ah ——! Ah ——! Ah! Ah ah ah ——!”
Yến Cẩm Thư lắc đầu lung tung, lên tiếng rít gào, thân thể run rẩy kịch liệt lên, bị Dư Duệ cưỡng ép đè chặt, hắn càng mãnh liệt nghiễn ép lên điểm nhạy cảm của Yến Cẩm Thư.
“Ưh ah! Ah ah ah ——! Đừng… Ah! Không muốn… Ôh ah ah ah ——! Dư Duệ! Ah ah ah ——!”
Sung Sướng đến cực hạn, sảng khoái như sóng triều mãnh liệt kéo tới điên cuống giội rửa qua mỗi sợi thần kinh và tế bào trong cơ thể, nước mắt chảy ra đầy mặt, Yến Cẩm Thư không ngừng cao giọng kêu rên, thoải mái đến ngón chân cuộn lại, cậu không kiên trì được vài giây liền quăng mũ cởi giáp đầu hàng.
Vách tường thịt bên trong cúc huyệt nóng ấm bao bọc lấy cả cây côn th*t mà điên cuồng co bóp siết chặt, Dư Duệ cực lực kìm nén cơn khoái cảm, thoải mái đến cả da đầu đều tê dại, eo đều run lên. Dư Duệ vỗ vỗ vào bắp đùi của Yến Cẩm Thư, rút dương v*t ra ngoài, nâng mông cậu lên nhìn chăm chú vào lỗ nhỏ vẫn chưa hoàn toàn khép miệng, hắn lấy một ngón tay cắm vào, bên trong cúc huyệt tiết ra quá nhiều nước cho nên khi Dư Duệ cắm một ngón tay vào khuấy đọng thì làm phát ra âm thanh dâm mỹ ‘chép chép’, Dư Duệ giọng khàn khàn nói: “Bên trong nhiều nước như vậy, còn co bóp cắn chặt, em đói bụng lắm phải không?”
“Đúng đấy, em đói sắp chết rồi.” Yến Cẩm Thư thở hổn hển, hai cái chân dài gác trên vai hắn, bàn chân nhỏ vuốt ve qua lại thấm mồ hôi cho Dư Duệ, cậu ta tiếp tục nói: “Anh còn không nhanh lên đem côn th*t đút vào, muốn bỏ đói em sao?”
Dư Duệ rút ngón tay ra, dương v*t ở bên ngoài lỗ nhỏ giày vò ma sát vài lần, sau đó đột nhiên đột nhiên cắm thẳng vào sâu tận bên trong.
“Ạch ——” Yến Cẩm Thư ngửa đầu than nhẹ, hai tay quơ quơ bắt lấy phần lưng của Dư Duệ, cậu ta vừa thở dốc gấp gáp vừa nói: “Trướng quá, ha! Sướng quá, con nhím nhỏ, thao em, nhanh làm em, đem em chơi đến bắn ra, nhanh!”
Yến Cẩm Thư dùng hai chân quấn lấy eo của Dư Duệ, vuốt ve khiêu khích hắn, Dư Duệ bị cọ cọ ma sát đến dục hỏa đốt người, dương v*t ở bên trong cúc huyệt phồng lớn thêm một vòng, hô hấp cũng theo đó mà tăng nhanh, hắn cúi đầu liếm đầu v* của Yến Cẩm Thư, phía dưới eo bắt đầu di động, hắn nói: “Dâm đãng như vậy, cũng chỉ có anh mới thỏa mãn được em, đến, gọi ông xã.”
Yến Cẩm Thư ưỡn ngực đưa đầu v* vào trong miệng hắn, vừa thở hổn hển vừa nói: “Không phải anh nói anh không phải là chồng em, kêu em đừng gọi loạn nhớ không?”
“Đó là trước đây.” Dư Duệ ngẩng đầu, mạnh mẽ đỉnh Yến Cẩm Thư vài cái, rồi nói: “Bây giờ em danh chính ngôn thuận là vợ của anh, có thể gọi.”
Yến Cẩm Thư giơ tay trái lên, lắc lắc cái vòng tay trên cổ tay, cậu nói: “Vậy thì danh chính ngôn thuận?”
“Chờ ngày nào đó rảnh rỗi hai chúng ta đi đăng kí kết hôn lĩnh cái chứng nhận không phải xong việc sao!” Dư Duệ rút côn th*t ra, đem cậu ôm ngồi ở trên đùi của mình, lại cắm vào, vừa động vừa nói: “Dù sao đi nữa em cũng là người của anh, trốn cũng trốn không thoát, mau gọi, kêu ông xã, anh sẽ làm em sướng!”
Yến Cẩm Thư ngước đầu thở dốc, cậu nói: “Em bây giờ rất thoải mái, không gọi.”
Dư Duệ dừng lại động tác, hai tay chống đỡ về phía sau ở trên giường, hắn chỉ nói: “Vậy em tự động đi.”
Yến Cẩm Thư không cam tâm tình nguyện nói: “Em đau thắt lưng, anh động.”
Dư Duệ nghiêm mặt: “Chính mình động.”
Yến Cẩm Thư ôm lấy cổ Dư Duệ nói: “Ông Xã ~~~”
Dư Duệ đẩy ngã cậu ở trên giường, mở rộng hai chân của cậu ra hai bên, vọt đâm vào, điên cuồng đánh xuyên.
“Ah! Ạch ah! Ah ah ah ——! Ưh, thật sâu, ah! Aha… Nhẹ chút, ôh ah! Muốn đâm nát rồi, aha, ưh ah ah ——!”
Dư Duệ cúi người hôn lung tung lên môi lên cổ của Yến Cẩm Thư, thở dốc ồ ồ nói: “Sướng không? Ông xã làm em có sướng không?”
“Thoải mái, ah! Aha ——! Sướng đến muốn bay lên rồi, nhanh, ah! Nhanh đè lại em!”
Dư Duệ suýt chút nữa bật cười, kèm chặt mông của Yến Cẩm Thư đang uốn éo lắc lư lại, dốc hết sức đâm vào trong cúc huyệt, rút ra rồi lại đâm vào, vừa mạnh vừa sâu, đem dâm dịch ở trong cúc thoa đầy trên miệng hoa thịt làm cho nó lấp lánh mềm mại, một vào một ra phát sinh ra tiếng nước dâm mỹ ‘lép nhép lép nhép’. Dư Duệ không cần phải dùng nhiều kỹ xảo, vì hắn biết đâm nơi nào có thể làm cho Yến Cẩm Thư rít gào, có thể làm cho cậu ta sướng như điên.
“Ah! Aha! Ạch ah aha ——! Ông Xã rất mạnh, ah ưh ha… Ah! Chắc chết… Ưh aha ah —— Sướng chết quá… Ôh ah! Aha, ah ưh ưh ——!”
Yến Cẩm Thư động tình đến cực hạn, rất nhanh lại tiết ra một lần nữa, chôn ở trong người là côn bằng thịt nhưng nó lại cứng rắn như sắt.
“Ai da, không xong rồi, nghỉ ngơi một chút… Ah! Ah! Aha ah ——! Dư… A! Ôh ah… Đồ vô lại!”
Dư Duệ rút dương v*t ra, xuống giường, ôm Yến Cẩm Thư vào phòng tắm. Hắn đặt cậu dựa vào trên tường, giơ một chân của cậu ta lên, lần thứ hai động thân tiến vào, dương v*t vùi đầu vào bên trong mạnh mẽ ra vào, Yến Cẩm Thư tiếng rên rỉ mang theo nghẹn ngào.
Yến Cẩm Thư eo chân bủn rủn, không đứng thẳng được, mềm nhũn dựa vào trước ngực của Dư Duệ, giọng khàn khàn nói: “… Ah, ôh ah! Con nhím nhỏ, sớm muộn gì em cũng bị anh thao đến chết… Ah!”
Mồ hôi dọc theo thái dương lướt xuống, thịt ở bắp tay theo tác động của lưng căng cứng lại, mạnh mẽ thô bạo cuồng dã, tràn ngập nam tính, Dư Duệ cúi đầu khẽ cắn ở bên cổ của Yến Cẩm Thư, thở dốc ồ ồ nói: “Ngày tháng về sau còn dài lắm, anh không nỡ thao chết em.”
Yến Cẩm Thư ‘ô ô a a’ kêu to một trận, cắn vào tai của Dư Duệ, cố gắng lấy hơi thở nói: “… Bắn nhanh a đồ vô lại, em mệt sắp chết rồi.”
Dư Duệ cắn vào bả vai của cậu một cái, thả chân của Yến Cẩm Thư xuống, xoay người cậu ta lại lưng đối diện hắn, lại là một phen đỉnh sâu mãnh xuyên, kiên trì liên tục gần mười phút mới rốt cục bắn ra. Hắn lựa góc độ bắn tinh cũng rất tuyệt vời, Yến Cẩm Thư không chịu không nổi tinh dịch nóng hỏi giội rửa điểm mẫn cảm làm cậu ta sướng như điên, nhíu mày kêu rên khàn khàn, chim nhỏ lại một lần nữa cương cứng run rẩy nhảy nhảy xuất tinh.
“Chắc em chết…”
Yến Cẩm Thư mềm nhũn nằm trên giường, dáng dấp sống dở chết dở nói: “Em muốn lập di chúc.”
Dư Duệ sau khi xuất tinh, cả người khoan khoái, tâm tình rất tốt mà sờ sờ những sợi tóc mềm mại ẫm ướt của Yến Cẩm Thư, hắn nói:”Có đói bụng không?”
“Đói bụng, nhưng không có sức ăn.”
Dư Duệ xem như không nghe thấy chỉ nói: “Muốn ăn gì? Anh nấu.”
“Cá.”
Dư Duệ cười gõ đầu cậu ta, rồi nói “Mì gói.”
Hắn dứt khoát đứng dậy, đi ra khỏi phòng ngủ.
Dư Duệ đập hai trứng gà thả hai cây lạp xưởng, đơn giản làm hai bát mì, bưng lên lầu, vừa nhìn, không thấy người đâu. Lầu trên lầu dưới tìm cũng không thấy, không có một bóng người. Hắn đi nhanh xuống lầu bình thường sẽ gặp tên trợ lý tóc quăn nhưng hôm nay anh ta cũng biến mất.
Dư Duệ đi về hướng thư phòng. Gõ cửa cũng không thèm gõ trực tiếp đi vào.
Dư Duệ tức giận, một người hầm hừ giết chết hai bát mì, đánh ợ no nê, xoa một chút miệng, xem thời gian, đã là 12h đêm, có chuyện gì gấp đến nổi giờ này rồi mà còn phải đi ra ngoài giải quyết, còn không dám cho hắn biết.
Có vấn đề!
Dư Duệ cầm di động gọi cho Yến Cẩm Thư.
“Xin lỗi quý khách, số điện thoại ngài đang gọi đã tắt máy…”
Đệt! Còn tắt máy!
Dư Duệ bỏ qua di động, kéo khăn tắm xuống, cầm y phục mặc lên, bỏ di động vào trong túi, đằng đằng sát khí đẩy cửa mà đi.
—-
Cùng lúc đó, nơi nào đó ở phía Tây trên đường phố vắng lặng, Yến Cẩm Thư một chân quét ngang giải quyết người cuối cùng, lùi về sau hai bước ngồi lên nắp xe ở phía trước, thở hổn hển móc thuốc lá ra, châm lửa lên hút một hơi, thở dài một hơi nói: “Ai nha, mệt chết rồi.”
“Vậy thì không xong rồi?” Cố Trình đá văng người dưới chân, cất bước đi tới ngồi bên cạnh Yến Cẩm Thư, cong một cái chân dài lên, lấy điếu thuốc trong tay của Yến Cẩm Thư, thả vào miệng, hít sâu một cái, rồi nói: “Bao lâu rồi không luyện?”
“Già rồi, không thể so năm đó.” Yến Cẩm Thư ngửa ra sau nằm xuống trên nắp xe, nhìn sao trên trời nói: “Cậu trốn như vậy, không sợ anh của cậu ngày nào đó thật tức giận rồi đem cậu nhốt vào trong phòng tối sao?”
Cố Trình phun khói thuốc ra nói: “Anh ấy không dám, nhiều nhất là cho thêm vài người nữa theo dõi tôi thôi.”
Yến Cẩm Thư ngồi dậy, đếm xem bao nhiêu người nằm dưới đất, rồi nói: “Này 17 người đó, tôi hỏi chứ cậu chạy trốn lần này là lần thứ bao nhiêu rồi a?”
“Quên rồi.” Cố Trình nghiêng đầu, chỉ chỉ dấu hôn trên cổ của Yến Cẩm Thư nói: “Ai vậy, người đó thật lớn mật, dám ở trên thân thể của cậu lưu dấu.”
Yến Cẩm Thư sờ sờ cái cổ, bên môi mang nụ cười, cậu nói: “Hôm nào cùng nhau ăn một bữa cơm, tôi sẽ giới thiệu với cậu.” Nói xong Yến Cẩm Thư nhảy xuống xe, vừa đi về hướng xe của mình vừa nói “Tôi đi về.”
“Cẩm Thư.” Cố Trình gọi hắn.
“Hả?” Yến Cẩm Thư xoay người.
Cố Trình cúi đầu nhìn điếu thuốc trong tay, đầu ngón tay nhẹ nhàng run rẩy, “Tôi từng thử, vẫn là không bỏ cậu xuống được.”
Yến Cẩm Thư khẽ mỉm cười, ngữ điệu ôn nhu, cậu ta nói: “Không sao, vậy thì lại thử.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...