Trong thời gian dài, thế mà Trâu Phỉ không gặp Đinh Nhất Bác lần nào, cả hai đều sống cùng tầng và cũng học cùng ngành, chắc chắn có những lúc bất ngờ chạm mặt nhau nhưng điều đó lại chưa từng xảy ra, anh biết rằng Đinh Nhất Bác đang cố trốn tránh mình, và giờ đây anh cũng thật nể phục kỹ năng trốn tránh của người nọ.
Thậm chí có mấy lần Trâu Phỉ muốn đến phòng Ngô Trác, xem người nọ có phải bị mất tích rồi hay chăng, sau khi tỉnh táo lại, anh không khỏi tự mắng mình bị bệnh, tại sao lại tự tìm tới mấy chuyện không vui này?
Trâu Phỉ không bận tâm tới chuyện ấy quá lâu, anh cũng chẳng biết Đinh Nhất Bác có thật sự bỏ cuộc hay chưa, nhưng ít ra đối phương không tiếp tục dây dưa vào chuyện không thể giải quyết như vậy nữa, bảo thích cái gì chứ thật nực cười.
Trong chớp mắt đã gần cuối học kỳ, kỳ thi ngày một đến gần, kẻ chăm chỉ thì đang ôn tập, còn kẻ muốn đi chơi cũng đã sớm ra ngoài, dĩ nhiên Trâu Phỉ thuộc vế sau, tuy vậy anh so với Lâu Đống và đám anh em vẫn khá hơn chút.
Ít nhất anh có dành thời gian để tự làm bài tập, lúc buồn chán thì học thuộc vài từ trong sách tiếng Anh.
"Trâu Soái à đừng xem nữa! Tối nay mình đến bar quẩy đi, anh em trong đội đều tới, mày cũng đi cho vui!" Hai ngày nay Lâu Đống chơi như sắp điên, ngày nào cũng đi chơi thâu đêm suốt sáng, đến nỗi còn trốn tiết mấy lần.
"Chơi hoài cũng vậy, chán lắm." Trâu Phỉ liên tục từ chối.
"Không được, sao ngày nào mày cũng ru rú trong ký túc xá thế? Tao nghĩ đã lâu mày không tìm được cô gái nào nên thiếu loại hormone kích thích đó, tới mức sắp hết ham muốn sống luôn rồi.
Súng có tốt bao nhiêu mà không dùng thì sớm muộn gì cũng bị rỉ sét.
Đậu má..." Lâu Đống nghiêng người, tránh lon Coca Trâu Phỉ ném vào mình, vỗ ngực đầy kinh ngạc, "Thấy chưa nhìn kìa, y chang dấu hiệu mãn kinh của mẹ tao.
Đừng lo lắng, hãy đi chơi cho khoây khỏa, cứ nghĩ như chúng ta tụ tập đi chơi trước kỳ nghỉ đi."
Trâu Phỉ suy đi nghĩ lại thấy có lý, dù sao anh đang buồn chán, chi bằng đi uống rượu một bữa, biết đâu sẽ bất ngờ gặp chuyện vui.
Buổi chiều thứ hai vừa học xong, Lâu Đống liền vội vã chạy về ký túc xá thay quần áo, Trâu Phỉ nhíu mày nhìn hắn bôi sáp vuốt tóc rồi xịt một đống nước hoa lên người: "Mẹ kiếp, mày điệu vừa thôi, đến người nước ngoài ngửi được chắc cũng cúi đầu chịu thua mày."
"Hở? Mùi nồng vậy sao? Sao tao lại không ngửi được gì vậy ta..." Lâu Đống giơ tay lên ngửi trái ngửi phải, vẻ mặt bất đắc dĩ đặt lọ nước hoa xuống, "Mày nghĩ rằng ai cũng được như mày à, dù cả người mày mồ hôi nhễ nhại cũng vẫn có những cô gái bằng lòng ngửi."
"Mày đánh rắm ấy." Trâu Phỉ cười đá hắn một cái.
Lúc hai người bước vào quán bar, từ xa Ngô Trác đã trông thấy họ, đứng thẳng dậy, thích thú huýt sáo, mặc dù tiếng nhạc trong quán rất lớn nhưng vẫn có không ít người phải ngoái nhìn lại.
Trâu Phỉ chỉ mặc một chiếc áo thun đen kết hợp với quần jean xắn gấu, tuy vậy cũng đủ cho anh khoe ra bờ vai rộng và đôi chân dài miên man, mái tóc hơi dài được anh tùy ý vén ra sau buộc hờ hững, làm gương mặt góc cạnh thêm nổi bật.
Với ánh đèn lung linh mờ ảo đã làm gương mặt vốn sắc sảo nay càng tăng thêm phần hoang dã.
Anh chính là một cây *hormone biết đi không lệch đi đâu được.
*Hormone biết đi: Một từ thông dụng trên Internet, dùng để chỉ những anh chàng cứng rắn, những người tỏa ra mùi hormone khắp người và khiến trái tim các cô gái rung động.
Chai nước hoa biết đi khác đứng kế bên anh vừa nhìn vừa cảm thấy ghen tị cùng buồn bã, đêm nay hắn không sợ không có phụ nữ, chỉ sợ không có trò để chơi!
Dường cảm nhận được ánh mắt của những người xung quanh, Ngô Trác càng trở nên hăng máu hơn, khăng khăng đòi phạt họ mỗi người một ly rượu vì tội đến muộn.
Bàn bên cạnh có khá nhiều người, có hai người bạn của anh dẫn bạn gái đến chơi, ngoài ra còn gọi thêm mấy cô đến, ai thấy Trâu Phỉ cũng đều cười ngượng ngùng.
Gương mặt Trâu Phỉ không cảm xúc gật đầu chào họ, không nói không rằng, ngẩng cao đầu uống cạn một ly bia.
Cả bàn lại bắt đầu rộn ràng, lúc này mới buông tha bọn họ, ai muốn ăn gì thì ăn, muốn chơi gì thì chơi.
Không lâu sau Trâu Phỉ đi vệ sinh, sẵn tiện đi đến lối thoát hiểm làm một điếu, chủ yếu là vì anh bị mấy cô gái hỏi đến phiền, cứ lèo bèo mãi bên tai, vốn dĩ anh muốn tới đây uống rượu giải khoây nhưng cuối cùng lại phải đối phó với đám con gái.
Lúc trở về, anh thoáng nhìn ra ngoài, bỗng dưng trông thấy một bóng lưng quen thuộc, có lẽ nói quen thì cũng không đúng, anh chỉ nhìn thấy bóng dáng đó vài ba lần, nhưng không biết tại sao bản thân lại có thể nhớ rõ đến thế.
Trong lòng đắng đo vài giây, Trâu Phỉ vẫn chọn đi qua đám đông, bước tới gần bóng lưng ấy.
Đối phương đang khom người bưng rượu cùng đồ ăn vặt cho khách, ánh đèn trên cao đúng lúc lướt qua, nó soi sáng gương mặt có chút trắng mức kia.
Quả nhiên là Đinh Nhất Bác.
Nói không bất ngờ thì chắc chắn nói dối, Trâu Phỉ cau mày, nhìn cậu mặc bộ đồng phục bồi bàn hơi bó sát, len lỏi đi trong đám đông, đánh giá về trình độ thì có lẽ cậu đã làm việc được một thời gian.
Tại sao cậu ta làm việc ở đây?
Trâu Phỉ theo bản năng tiến lên một bước, nhưng anh đột nhiên dừng chân.
Mẹ kiếp, để tâm tới cậu ta làm gì?! Vất vả lắm mới đi chơi một bữa, khi không lại đi nghĩ về những chuyện không vui trước đó, anh cũng xui tận mạng rồi.
Sau khi trở lại chỗ ngồi, tâm trí của Trâu Phỉ vẫn còn đang lạc ở nơi nào, chỉ cúi đầu liên tục nóc rượu, một lát sau cả Ngô Trác cũng nhận ra có điều bất thường, nhỏ giọng hỏi Lâu Đống: "Chuyện gì vậy? Sau khi nó về thì tâm trạng có vẻ không được tốt lắm."
Tuy Lâu Đống đã uống không ít, nhưng ý thức vẫn còn rất tỉnh táo, nâng ly rượu của mình cụng vào ly Trâu Phỉ: "Trâu Soái không nể nang mặt mũi gì hết, nghĩ tới em nào mà ngẩn ngơ dữ vậy, mấy em gái ở đây mày cũng không thèm ngó ngàng đến!"
Một tay Trâu Phỉ đặt sau lưng ghế, còn tay khác nghịch ly rượu, lười biếng cười nói: "Tao đang nghĩ tới một người trong quán này."
Những người trong bàn im lặng vài giây, sau đó ồn ào như ong vỡ tổ, nghe anh nói xong ai cũng nhất thời tỉnh rượu, nghĩ rằng anh đã phải lòng một trong những cô gái ở đây.
"Chết tiệt, tao tuyên bố trước, không được để ý bạn gái của tao đó!"
"Ha ha ha, mày nhìn ánh mắt khao khát của bạn gái mày kia kìa!"
Trâu Phỉ mặc kệ bọn họ la ó làm ồn, thừa dịp hỗn loạn liền kiếm cớ đi vệ sinh, anh không mất quá nhiều thời gian để tìm Đinh Nhất Bác.
Giờ đây Đinh Nhất Bác đang bị mắng, đứng trước một bàn đầy người cúi đầu xin lỗi, có người mềm lòng, cũng có người lợi dụng cơ hội mà gây khó dễ, những người ở bàn đó thấy cậu dễ bắt nạt càng không chịu buông tha, các ngón tay gần như chạm vào mặt cậu.
Có lẽ đã quá quen với chuyện này, nên cũng chẳng có lấy người phục vụ nào đến giải vây giúp.
Trâu Phỉ lặng lẽ đi tới, tóm lấy cổ áo cậu, hệt như cảnh tượng khi trước bọn họ cầm ô đi dưới mưa, kéo thẳng cậu ra ngoài.
Trâu Phỉ kéo Đinh Nhất Bác chạy một mạch đến lối thoát hiểm mới buông ra, bình thường anh rất hiếm khi hút thuốc, vậy mà nay lại nhét điếu thuốc vào miệng: "Có phải cậu bị ngu không? Tại sao để người ta mắng như vậy, bộ không biết gọi quản lý đến xử lý giúp hả!"
Đinh Nhất Bác trông thấy người kéo mình là Trâu Phỉ, ngay lập tức ngoan ngoãn đi theo, giờ đây cúi đầu rũ vai, tiếp tục bị Trâu Phỉ trách mắng, nhưng mắt cậu lại thi thoảng liếc nhìn đối phương, không biết vì sao ánh mắt lấp lánh lại lóe lên một chút phấn khích.
"Cậu nhìn cái gì, bị mắng mà còn cười được nữa hả!" Trâu Phỉ giận đến mức muốn đánh cậu một trận, muốn xem trong đầu cậu rốt cuộc đang nghĩ cái gì.
"Trước đây em cũng từng đến tìm quản lý, nhưng quản lý lại bảo không có chuyện gì to tác thì đừng tìm hắn, hắn rất bận." Đinh Nhất Bác mím môi, cố gắng giữ khóe miệng luôn thẳng, "Dù sao họ mắng vài câu rồi cũng chán, sẽ không dám gây sự quá đáng."
Trâu Phỉ vẫn nhìn chằm chằm vào cậu, Đinh Nhất Bác đang đứng trước mặt anh lúc này rất khác với Đinh Nhất Bác luôn lầm lì ít nói ở trường, người trước mặt anh đây vô cùng *tinh thông, bình tĩnh, thậm chí còn có cảm giác cậu rất già đời, anh không kìm được hỏi: "Cậu làm ở đây rất lâu rồi?"
*Tinh thông: Hiểu biết tường tận, thấu đáo và có khả năng vận dụng thành thạo
"Không...!không lâu."
"Thiếu tiền?"
"..."
"Cậu có thể nói chuyện vui vẻ tí không! Hỏi một câu trả lời một chữ!"
Trâu Phỉ đột nhiên nổi đóa, làm Đinh Nhất Bác lại giật mình, vội vàng lắc đầu nói: "Không, không thiếu..."
"..." Trâu Phỉ cũng không thèm hỏi anh tại sao còn làm ở chỗ này, thật anh chẳng muốn làm gì cả, cùng lắm thì anh không nỡ chứng kiến những người mình quen biết bị bắt nạt mà thôi, nếu như Đinh Nhất Bác thật sự thiếu tiền, anh sẵn sàng cho cậu ta mượn, không nhất thiết phải đến đây để nghe người ta mắng mỏ khinh bỉ.
Anh nhả ra làn khói cuối cùng, dí tàn thuốc vào tường, "Tùy cậu."
Cánh cửa bị đóng sầm lại, chặn tiếng nhạc đinh tai nhức óc bên trong tràn ra ngoài, Đinh Nhất Bác thẫn thờ nhìn điếu thuốc trên mặt đất, một lúc lâu mới quay lại quầy bar.
——
Truyện mình edit mới được 3 ngày, vỏn vẹn 10-20 lượt xem, flop ẻ như này mà vẫn bị mấy web lậu bế lên nhanh thật, khổ tâm quá huhu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...