Ngày Phượng Hoàng Hoa Nở Là Ngày Em Nhận Ra Anh!
Thẩm Thiên Hàn nghe xong cuộc điện thoại không định lên công ty nữa mà lập tức quay trở lại lái ô tô đi.
Liễu An Như nép ở một góc tường không để Thẩm Thiên Hàn nhìn thấy mình.
Đợi anh ra khỏi cô cũng lái xe đuổi theo sau.
Thẩm Thiên Hàn nôn nóng vô cùng.
Anh chờ ngày này đã lâu lắm rồi.
Thẩm Thiên Hàn đạp hết ga hết số hận không thể chạy nhanh hơn nữa.
Có thể nói Thẩm Thiên Thành chính là mắc xích quan trọng trong sự việc 3 năm trước.
Thẩm Thiên Hàn luôn thắc mắc ai lại muốn cướp đi tính mạng của ông? Kẻ thù trên thương trường nhiều vô kể nhưng không hẳn sẽ làm đến mức độ này.
Phải chăng có liên quan gì đến sự kiện Liễu gia sụp đổ? Nếu như ông ấy thật sự tỉnh lại thì mọi bí ẩn coi như được giải đáp.
Trên một chiếc xe khác, Liễu An Như cũng nôn nóng không kém.
Cô ta lo sợ nếu Thẩm Thiên Thành tỉnh dậy thật sẽ khai cô ta ra.
Những suy nghĩ rối ren trong đầu khiến Liễu An Như toát mồ hôi hột cộng với tiếng nhịp tim "thình thịch" từng hồi.
Tất cả tạo nên một bầu không khí ngột ngạt đến mức có thể bức chết bất kì người nào ngồi bên cạnh.
Thẩm Thiên Hàn đánh xe vào bệnh viện tư của nhà mình.
Liễu An Như cũng lẻn theo sau.
Chắc vì quá nôn nóng mà một người bình thường vô cùng cảnh giác như Thẩm Thiên Hàn lại không hề phát hiện ra có người đang bám đuôi mình.
Liễu An Như nhìn thấy Thẩm Thiên Hàn đi vào một căn phòng VIP với hơn chục vệ sĩ đang canh cửa thì cô không đi theo nữa mà dừng lại bên ngoài quan sát.
"Thì ra Thẩm Thiên Thành được giấu ở đây.
Vậy mà a Hàn lại nói với mình là đã đưa ông ta ra nước ngoài chữa trị.
Anh ấy là đang cảnh giác mình sao?"
Liễu An Như không biết tình hình bên trong như thế nào, hai bàn ngón cái không tự chủ mà cọ vào nhau đến mức ửng đỏ.
Cách cửa phòng bệnh được mở ra, Thẩm Thiên Hàn cùng vị bác sĩ vừa đi vừa nói chuyện.
- Ngài Thẩm mặc dù đã tỉnh nhưng ý thức chỉ mới phục hồi được 3 phần, cần thời gian chăm sóc mới có thể mở miệng nói chuyện được.
- Cái gì cũng cần thời gian, bây giờ ông ấy chịu tỉnh lại đã tốt rồi!
- Vậy tôi xin đi trước! Cậu không cần tiễn
Liễu An Như nghe đến đây mới hoàn hồn trở lại.
Cô thở phào một cái nhưng sau đó ánh mắt lại trở nên sắc lẹm:
"Muốn nói chuyện ư? Ông đừng mơ kiếp này có thể nói ra bí mật này nữa!"
Liễu An Như mặc dù nghĩ sẽ thủ tiêu Thẩm Thiên Thành một lần nữa nhưng cô ta biết sẽ không dễ dàng gì.
Phòng bệnh luôn có người canh gác 24/24 làm sao có thể lẻn vào bên trong được.
ngôn tình sủng
Lúc này Liễu An Như đang suy tính không biết bước tiếp theo phải làm gì thì vô tình nhìn thấy một điều dưỡng đang đi vào phòng bệnh của Thẩm Thiên Thành thay bình nước biển.
Liễu An Như nhìn tên cô ta được ghi trong bảng tên, miệng liền cong lên một nụ cười nham hiểm.
"Trần Như Mỹ"
Vậy mà nhất thời Liễu An Như lại nghĩ ra được một kế hoạch độc ác để hoàn toàn loại bỏ Thẩm Thiên Thành!
Liễu An Như sau khi ghi nhớ tên điều dưỡng bèn quay trở về.
Cô gọi cho thư kí của mình Trần Nam giao việc.
Liễu An Như ra lệnh cho người điều ra thông tin về cô điều dưỡng tên "Trần Như Mỹ".
Được biết cô có đứa con trai 5 tuổi liền cho người bắt cóc để ép Trần Như Mỹ phải làm việc cho mình.
Bước đầu kế hoạch đã thành công, tiếp theo cô cần sự giúp đỡ của Peter.
Người đàn ông ở đầu giây bên kia chỉ mới năm hồi chuông đã bắt máy.
- An Như! Hôm nay em lại chủ động gọi cho anh!
Giọng Peter có chút nghẹn ngào.
Peter như một kẻ đu idol thiết thực, chỉ một cuộc gọi đã làm anh ta vui sướng không tả nổi.
Liễu An Như có phần khinh khi bĩu môi.
"Nếu như mình không có việc cần giúp, sao phải hạ mình mà gọi cho anh."
Nhưng đó chỉ là suy nghĩ của cô.
Trên thực tế Liễu An Như phải dỗ dành Peter một tí để còn khiến anh ta làm việc cho mình.
Liễu An Như dịu dàng dỗ ngọt:
- Peter! Em cần anh giúp em một chuyện!
Peter bên này mắt sáng rực, chưa biết là chuyện gì đã đồng ý lia lịa.
- Em muốn anh điều chế một loại thuốc độc không màu không mùi không vị, người bình thường khó mà nhận biết bằng mắt thường.
Peter lúc này có phần ngạc nhiên:
- Đang yên đang lành em cần thuốc độc để làm gì?
Liễu An Như lạnh lùng đáp:
- Đương nhiên để độc chết một con cáo già ồn ào!
Peter lúc này cũng hiểu được ý đồ của Liễu An Như.
Chuyện người đó là ai anh cũng không hỏi thêm, cơ bản là không mấy quan tâm.
Chỉ cần là người chướng mắt Liễu An Như anh đều tình nguyện trừ khử.
- Được.
Ngày mai anh sẽ gửi nó cho em!
- Cảm ơn anh!
Peter từ đầu theo học ngành Y dược nhưng anh ta có một sở thích quái dị là điều chế thuốc độc.
Độc được do anh ta điều chế ra thường được ngụy trang bằng hình thức lấp lánh rực rỡ, đẹp tựa một thứ vật chất kỳ lạ với mùi thơm đặc trưng hiếm có, có loại lại trong suốt không mùi không vị như nước bình thường tưởng chừng không hề nguy hại nhưng hầu hết là kỳ độc không có thuốc giải.
Liễu An Như trước đây thấy Peter có sở thích này cảm thấy anh ta có phần biến thái tâm thần nhưng không ngờ lúc này lại có thể giúp mình làm chuyện tốt..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...