Editor: AM
Vương Thúy Hoa xấu hổ đến nổi xanh cả mặt mày, hắn không ngờ thằng ngốc luôn bị hắn khi dễ lại dám chống đối với hắn, mặc kệ lời hắn. Nhớ tới chuyện hôm nay, Vương Thúy Hoa biết là không thể trông cậy vào thằng ngốc Triệu Chính An được nữa, hắn oán hận trừng Triệu Chính An, sau đó thay đổi thành gương mặt tươi cười nói với Chung Tử Kỳ: "Kỳ ca nhi à, chúng ta là người một nhà, sao ngươi có thể đem tiện nghi đưa cho nhà người khác chứ?"
"À, lời này là có ý gì?" Chung Tử Kỳ thích thú nhìn Vương Thúy Hoa, chút chuyện này, sao người cẩn thận như hắn lại không biết chứ.
"Chẳng phải bây giờ ngươi đang thu mua rau củ hay sao, vườn rau nhà chúng ta có nhiều rau như vậy, ngươi muốn hái bao nhiêu thì cứ hái." Vương Thúy Hoa thiếu kiên nhẫn đi thẳng vào chủ đề.
"Như vậy à." Chung Tử Kỳ ra vẻ tự ngẫm: "Vậy... Không cần trả tiền đúng không?"
Gương mặt tươi cười của Vương Thúy Hoa lập tức cứng đờ, nói mất tự nhiên: "Ngươi xem nhà chúng ta sống cũng không dễ dàng, đệ đệ ngươi đã mười hai, hai năm nữ là phải thành thân, này... Trong nhà cũng không giàu có gì."
"Dừng lại... Không cần nói chúng ta nữa, ta nghe không lọt đâu, bọn ta đã ra ở riêng, ở riêng hiểu chưa? Lúc đó đã nói là không xen vào chuyện tài chính của nhau rồi mà, ngươi dễ quên như vậy thì có muốn ta tìm chứng từ cho ngươi đọc lại lần nữa không?" Chung Tử Kỳ nói.
"Ngươi..." Vương Thúy Hoa cũng không giả vờ nữa, khôi phục lại tính tình thật sự: "Hay cho Chung Tử Kỳ ngươi, cánh cứng rồi à? Hôm nay nếu ngươi không cho ta tiền, ta sẽ không đi."
Chung Tử Kỳ nghe vậy liền cười ha ha, sau đó quay đầu thay đổi sắc mặt, nước mắt lưng tròng, tủi thân ngã vào lòng Triệu Chính An: "Chính An, a mẫu khi dễ ta, ngươi đuổi hắn đi được không."
Triệu Chính An lúng túng an ủi nương tử đang uỷ khuất, bây giờ trong thế giới của hắn, nương tử là lớn nhất, nương tử nói một thì không phải là hai, cho dù trước mặt chính là a mẫu của hắn, nhưng cũng không được khi dễ nương tử, hắn nghiêm mặt đi qua.
"Ngươi... Ngươi muốn làm gì? Thằng ngốc này, ta nói cho ngươi biết ta chính là a mẫu của ngươi, ngươi không thể giúp người ngoài, đừng tới đây!!" Vương Thúy Hoa khẩn trương thét chói tai lui về sau.
"Nương tử không phải người ngoài!!" Triệu Chính An giận thật rồi, hắn nắm tay Vương Thúy Hoa lôi ra ngoài cửa, sau đó nhanh chóng đóng cửa lại.
Chung Tử Kỳ đứng xem cũng phải vỗ tay tán thưởng.
"Được, các ngươi... Các ngươi cùng nhau khi dễ ta, để mọi người cho ta một lời công bằng." Vương Thúy Hoa ở ngoài không ngừng gõ cửa, gõ đến khi gõ không nổi nữa mới tức giận rời đi.
Chung Tử Kỳ nghe thấy âm thanh ngày càng xa, nét mặt rất là vui vẻ.
"Nương tử, không giận!" Triệu Chính An cẩn thận vỗ về, còn nắm lấy bàn tay nhỏ bé mềm mại của Chung Tử Kỳ.
"Hả? Ta không có giận, ta không thấy hắn sẽ không giận nữa." Chung Tử Kỳ nói nghiêm túc, hoàn toàn không cảm thấy mình lừa Triệu Chính An thì có gì cần phải giải thích.
Triệu Chính An ngây ngốc nhớ kỹ lời nương tử nói, nương tử không thích a mẫu, vậy -- Vậy hắn cũng không thích luôn?!
Chung Tử Kỳ không biết Triệu Chính An nghĩ gì, hắn trở về phòng, trong đầu suy nghĩ với tính tình của Vương Thúy Hoa thì chắc chắn sẽ không từ bỏ ý định, không chừng ra bên ngoài còn chửi bới hai người, nhưng mà danh tiếng của hắn đã rất tệ rồi, chẳng lẽ còn sợ cái đó nữa sao?
Đúng như Chung Tử Kỳ suy nghĩ, từ khi Vương Thúy Hoa trở về từ nhà Chung Tử Kỳ, hắn đã đến nơi có rất nhiều người, trong thôn có mấy cây cổ thụ, khí hậu mùa hè nóng bức cho nên dưới tàng cây có rất nhiều người ngồi, Vương Thúy Hoa ra vẻ tủi thân chạy đến bắt đầu quở trách Chung Tử Kỳ, ngay cả Triệu Chính An cũng bị chửi theo, nhưng mà dù sao thì Chung Tử Kỳ cũng không có làm cái gì quá đáng cho nên nói đến nói đi thì cũng chỉ là "không có gia giáo", "ác độc", "bất hiếu"...
So với những lời đồn trước kia, cái này đúng là không hề thấm thía gì hết, huống chi bây giờ có rất nhiều người chỉ hận nịnh bợ Chung Tử Kỳ còn không kịp, sao lại dám đắc tội hắn chứ, chỉ có người có quan hệ tốt với Vương Thúy Hoa mới có thể nói thêm vài câu.
Chạng vạng, cửa nhà Chung Tử Kỳ lại vang lên.
"Chính An, ngươi đi xem là ai tới, nếu là người lạ thì đừng cho vào." Chung Tử Kỳ đang làm cơm cho nên không thể đi được.
Triệu Chính An lên tiếng, đem bó củi cuối cùng vào phòng rồi đứng dậy đi mở cửa. Ngoài cửa là Triệu A mẫu với cái gùi to tướng trên lưng.
"Triệu A mẫu" Triệu Chính An ngoan ngoãn gọi một tiếng, mở cửa cho Triệu A mẫu đi vào.
"Ai, Kỳ ca nhi có ở nhà không?" Triệu A mẫu hỏi.
"Ở trong bếp." Triệu Chính An chỉ vị trí nhà bếp, đóng cửa rồi đi vào.
"Kỳ ca nhi?" Triệu A mẫu tìm tới nhà bếp.
"Triệu A mẫu, sao ngươi lại đến đây?" Chung Tử Kỳ cảm thấy ngoài ý muốn, hắn đứng dậy tắt lửa, đi đến chậu rửa mặt rồi đi ra ngoài.
Triệu A mẫu cười bí mật, đem cái gùi đến, cẩn thận mở ra: "Nhìn xem đây là cái gì?" Nói xong liền xốc vải bố che gùi lên.
Hai con chó nhỏ đen đen nằm ở bên trong, nhìn thấy ánh sáng liền kêu ô ô đứng dậy.
"Chó chó!!" Triệu Chính An nhìn thấy chó con liền vui vẻ, ánh mắt to tròn trong suốt, hắn rất muốn sờ vào nó, nhưng lại không dám.
Triệu A mẫu thả chó con ra ngoài, một con dài khoảng hai bàn tay người, còn con kia thì lớn hơn con đó nửa cái đầu. Bộ lông trên người, nhìn kỹ cũng không phải là màu đen, có chỗ còn đốm vàng, thay đổi đến nơi xa lạ cũng không dám chạy loạn, cái mũi ngửi ngửi đánh giá bốn phía rồi lại sủa hai tiếng "gâu gâu".
"Hôm nay ta về nhà nương, tìm cho ngươi hai con này, chó nhỏ quá nên không thể giữ nhà, nhưng mà chỉ cần nuôi đến lớn là được, lớn nhất có thể dài đến từng này." Triệu A mẫu vươn tay ra dấu.
"Vậy thật sự rất cảm ơn Triệu A mẫu, làm ngươi phải đi một chuyến." Chung Tử Kỳ cũng rất thích, hắn thích những thứ nhỏ nhỏ có lông này nọ, cũng từng muốn nuôi một con nhưng mà trong nhà không chịu, cho nên đành phải buông tha trong nuối tiếc.
"Trời! Có gì mà phải cám ơn, nhà người đó có nhiều chó lắm, họ còn đang vội vàng tìm người để cho đi đó. Vừa nghe có người chịu nuôi liền vui không chịu được!"
Triệu Chính An ngồi xổm cười khúc khích nhìn hai chú chó giống nhau: "Nương tử, bọn nó ăn gì?"
"Ngươi lấy xương thử xem có ăn hay không."
Triệu Chính An vui vẻ chạy đi tìm một khúc xương thả tới trước mặt chó con.
Hai chú chó nhìn thấy vật yêu thích nhưng chỉ ngửi chứ không ăn.
"Nương tử, nó không ăn!" Triệu Chính An thất vọng.
"Bọn nó còn chưa có quen, chậm rãi làm quen là được rồi, ngươi ở đây trông chừng đừng để bọn nó chạy loạn, ta đi nói chuyện với Triệu A mẫu."
"Ừ!" Triệu Chính An gật đầu.
Chung Tử Kỳ và Chung Tử Kỳ đi vào nhà chính, hắn rót chén nước cho Triệu A mẫu rồi ngồi xuống.
"Triệu A mẫu, bây giờ thu mua đồ ăn thế nào rồi?" Chung Tử Kỳ hỏi.
Triệu A mẫu uống một ngụm nước rồi nói: "Rất tốt, nhưng mà trong thôn không còn nhiều lắm."
Chung Tử Kỳ suy nghĩ một lát rồi nói: "Triệu A mẫu, không bằng như vậy đi, những người trong thôn cũng dây dưa lâu như vậy rồi, cho nên cũng thu của bọn họ một ít đi, chúng ta ở trong thôn, quá cứng rắn cũng không tốt, dễ đắc tội với người ta, như vậy còn có thể bán cho bọn họ một cái nhân tình."
"Được, nghe lời ngươi, ta đang muốn nói chuyện này với ngươi, không ngờ ngươi lại nói trước rồi." Triệu A mẫu không thể không tán thưởng, còn nhỏ mà thái độ làm người đã tốt thế này rồi, đúng là cuộc sống rèn luyện con người mà!
"Nhưng mà có mấy người Triệu A mẫu không nên thu..." Chung Tử Kỳ cười âm hiểm.
...
Thật ra điều làm cho Chung Tử Kỳ nghi ngờ chính là vì sao Chung gia có thể bình tĩnh như vậy, không có một chút động tác nào, đúng là nhịn được mà, làm cho hắn phải nhìn với cặp mắt khác xưa. Ngay cả Vương Thúy Hoa cũng xuất hiện, bọn họ lại im lặng lâu như vậy, này... Rất không bình thường!
Chung gia thật sự không muốn kiếm tiền sao? Muốn chứ! Nhưng mà tuy là nhà bọn họ có nhiều rau dưa, nhưng lại không có bao nhiêu dưa leo và trái hồng, bọn họ không thể lấy được nhiều lắm, chỉ đủ ăn thôi. Trong thôn cũng có không ít người như thế, rất nhiều người đều trồng trọt chỉ để đủ trong nhà ăn, nhìn thấy Chung Tử Kỳ thu mua rau dưa, không phải không thèm muốn, mà là không có cách nào.
Bây giờ trong thôn đều đồn đãi rằng Chung Tử Kỳ rất lợi hại, buôn bán kiếm được rất nhiều tiền, còn tốt bụng thu mua rau dưa của mấy người trong thôn, sao lại không làm cho người Chung gia ghen tị, thèm muốn, hối hận chứ. Nhưng mà có cứng rắn thế nào cũng không qua nổi huyết thống, không thể cắt đứt được, người nhà họ Chung đã nghĩ như thế.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...