Editor: AM
Bận rộn cả ngày, khi trời sập tối, Chung Tử Kỳ lấy xương cốt đã mua đem đi rửa sạch rồi bỏ vào nồi hầm qua đêm.
Buổi tối, ánh trăng lặng lẽ leo qua ngọn cây, ánh trăng mờ ảo chiếu xuống mặt đất.
Chung Tử Kỳ nằm trên giường mất ngủ, Triệu Chính An thì ôm hắn ngủ chảy nước miếng từ lâu. Lần đầu Chung Tử Kỳ hâm mộ những người có suy nghĩ đơn giản không cần lo lắng nhiều chuyện như vậy, hắn không thể không thừa nhận mình khẩn trương, hắn cũng sợ ngày mai sẽ thất bại.
Thật ra Chung Tử Kỳ đã có tính toán, hắn đã cẩn thận nghĩ đến, giá cả ở bến tàu hơi đắt một chút, nhưng toàn là tinh phẩm, thật ra mọi người vẫn nhận được chất lượng xứng đáng với giá cả, trên thực tế, ở những cửa tiệm bình thường, một bát mì đã có giá ba văn tiền rồi, đó là chưa nói đến những hàng quán có tay nghề giỏi hơn ở bến tàu.
Chung Tử Kỳ dự định sẽ bán hai loại mì này với giá năm văn tiền một bát, năm văn tiền một bát mì cũng không phải chuyện gì kỳ lạ, thậm chí có nơi còn bán giá cao hơn, ai kêu bến tàu chính là con đường hoàng kim, những người lui tới đều là phú hộ hoặc thương nhân, tuy là dân chúng thường ăn uống tiết kiệm thế nhưng họ vẫn lui tới những nơi này.
Nếu tay nghề vượt trội thì có thể có được một lượng khách cố định, như vậy mỗi ngày đều thu được số tiền cố định, huống hồ còn có người mua đem về nhà. Chung Tử Kỳ cảm thấy với tay nghề của hắn, không nói khoác loác, một bát mười văn tiền cũng có thể bán được, đúng không? Một bát mì mười văn tiền, trả tiền thuê xe mỗi ngày tám văn, tiền lương của Triệu Thăng là mười văn, còn có tiền bạc này nọ, có lẽ vẫn kiếm được hai mươi văn, phải biết rằng, mỗi ngày hai mươi văn tiền cũng không ít, hắn có thể mua bốn cân gạo và bột mì, còn có thể mua thêm vài cân thịt.
Mỗi ngày, ở những ngôi nhà bình thường cũng không kiếm được hai mươi văn tiền đâu, đương nhiên người ta có đất có vườn có thể ra ngoài làm công, nhưng với Chung Tử Kỳ mà nói, đã rất thoả mãn rồi, hắn không theo đuổi điều gì lớn lao, một chút chuyện nhỏ cũng đủ làm hắn vui vẻ thật lâu.
Chung Tử Kỳ lăn lộn qua lại, không biết khi nào thì ngủ mất, chỉ là khi nghe thấy tiếng gà trong thôn kêu "ò ó o" thì tỉnh dậy, bầu trời bên ngoài đã có một vệt sáng trắng.
Chung Tử Kỳ nhẹ nhàng đẩy cánh tay trên lưng, hăng hái rời giường mặc quần áo, rửa mặt. Đốt đèn đi đến phòng bếp đổ canh xương đã hầm cả đêm vào trong bình gốm, để lại một ít ở trong nồi. Mở túi lấy mì sợi bỏ vào hai cái bát. Sau đó nhóm lửa, chờ canh xương đã nóng thì thả mì sợi vào, Chung Tử Kỳ còn tiện tay bỏ vào một chút măng chua, một lát sau là có thể ăn.
Chung Tử Kỳ đem bát mì đến bàn, dọn dẹp nhà bếp rồi đến phòng ngủ, nhìn thấy Triệu Chính An đang ngủ say, hắn do dự một lát rồi đẩy nhẹ cánh tay Triệu Chính An, nhẹ giọng nói: "Chính An, Chính An, tỉnh tỉnh."
Triệu Chính An không tình nguyện mở mắt nhìn xem ai đang quấy rầy mộng đẹp của hắn, đập vào mắt chính là một bóng dáng đã mặc quần áo chỉnh tề... Nương tử!! Triệu Chính An đang híp mắt lờ đờ lập tức bật người ngồi dậy.
Chung Tử Kỳ nói: "Dậy đi, cơm nước xong chúng ta sẽ vào trấn."
Bây giờ Triệu Chính An mới nhớ chuyện nương tử nói muốn dẫn hắn vào trấn bán đồ này nọ, hắn hưng phấn ngồi dậy, xác nhận: "Nương tử, chúng ta đi bán đồ này nọ hả?"
"Đúng vậy, cho nên Chính An phải dậy sớm một chút, nếu không chúng ta sẽ trễ."
Nghe vậy, Triệu Chính An lập tức bật người luống cuống tay chân mặc quần áo: "Ta dậy liền."
Vẻ mặt Chung Tử Kỳ ôn hoà, hắn nói: "Chậm một chút, đừng thắt lộn nút."
Khi hai người ngồi vào bàn ăn thì ngoài cổng vang lên tiếng động, âm thanh không lớn, giống như ai đó đang thử gõ cửa.
Chung Tử Kỳ chạy tới mở cửa, quả nhiên là Triệu Thăng: "Thăng ca, ngươi đến rồi à? Sao Triệu Trữ cũng ở đây?" Triệu Trữ lặng lẽ ló đầu làm mặt quỷ với Chung Tử Kỳ từ sau lưng Triệu Thăng: "Ta nói với A mẫu là muốn đến giúp ngươi, A mẫu ta đã đồng ý, hí hí."
Chung Tử Kỳ cười dẫn hai người vào nhà: "Vậy thì rất cám ơn, ta đây có thể thoải mái rồi, đúng rồi, hai người ăn sáng chưa? Chờ ta một chút."
Triệu Trữ lắc đầu, thuận tiện hít hít mũi: "Thơm quá, ta đứng trước cửa đã nghe mùi thơm rồi."
"Đến sớm không bằng đến đúng lúc, ta vừa nấu mì nước, hai người vào nếm thử đi." Ba người vừa nói vừa đi vào nhà, Triệu Chính An vẫn đang vùi đầu ăn mì, Chung Tử Kỳ đi vào bếp rồi sau đó đưa cho mỗi người một bát mì đã được trụng chín.
Đây là lần đầu hai người ăn, lập tức cảm thấy không giống với mì canh xương lần trước ăn ở trong trấn, hơn nữa còn có mùi ê ẩm thơm ngát, Triệu Trữ vớt miếng măng chua cho vào miệng, hai mắt lập tức sáng ngời, không ngờ mùi vị ê ẩm là do nó mang đến, hắn kinh ngạc hỏi: "Vì sao măng này lại chua như thế? Ngâm giấm chua hả?" Phải biết rằng, tuy là bọn họ thường xuyên ăn măng, nhưng mà ngoại trừ xào lên ăn thì cũng không có cách nào khác.
Chung Tử Kỳ cười bí ẩn: "Đây là ta cố ý làm ra, cũng không phải là ngâm dấm chua, ăn ngon không? Các ngươi cảm thấy ta bán nó thì có thể kiếm tiền không?"
"Ta cảm thấy Kỳ ca nhi làm cái này ăn ngon hơn trong trấn." Triệu Thăng vừa ăn vừa nói.
"Đúng vậy, chắc chắn có thể kiếm được tiền, ta rất tin tưởng tay nghề của ngươi." Triệu Trữ nói năng không rõ, hắn hoàn toàn bị chinh phục, cảm thấy hôm nay đến đây giúp đỡ đúng là quyết định đúng đắn.
Lót bụng bằng mì nước nóng hổi, mọi người đều ra một thân mồ hôi, Triệu Thăng cố định bình gốm chứa canh xương vào xe đẩy, chuẩn bị đầy đủ gia vị và dưa leo, trái hồng, còn có một bó củi lớn, bốn người chậm rãi đi vào trong trấn.
Xe đẩy rất nặng, trên đường đi đều do Triệu Thăng và Triệu Chính An thay nhau đẩy xe, quãng đường hơn một giờ, may mà bọn họ đi từ sáng sớm, khi đến bến tàu thì trời chỉ hơi sáng một chút, nhưng mà đã có người siêng năng bắt đầu bày quán.
Bốn người Chung Tử Kỳ đi đến nhà Hoàng đại thúc.
"Thùng thùng." Chung Tử Kỳ gõ cửa.
Một lát sau liền nghe tiếng Hoàng A mẫu vang lên: "Là Kỳ ca nhi hả?"
"Hoàng A mẫu, là ta."
Hoàng A mẫu khoác áo dài mở cửa: "Không tệ, mới sáng sớm, ta đã nói với ngươi phải cân nhắc kỹ một chút rồi mà."
"Dạ, ta đã biết rồi Hoàng A mẫu." Chung Tử Kỳ đáp.
"Mấy người này là?" Hoàng A mẫu nhìn thấy có nhiều hơn hai người.
"Đây là hai vị bằng hữu tốt của ta, lại đây giúp đỡ, hắn gọi là Triệu Thăng, còn đây là đệ đệ Triệu Trữ." Nói xong, Chung Tử Kỳ lại giới thiệu với hai người: "Đây là Hoàng A mẫu."
Triệu Thăng và Triệu Trữ lễ phép gọi một tiếng Hoàng A mẫu.
Ai cũng thích hài tử ngoan ngoãn, huống chi là Hoàng A mẫu, nhìn thấy mấy hài tử choai choai thì đều cười đến không thể ngậm miệng được, trong lòng khổ sở không biết con hắn thế nào rồi.
Triệu Thăng và Triệu Chính An nhanh nhẹn đẩy xe lên bến tàu, chiếm lấy vị trí hẻo lánh không có nhiều quầy hàng cho lắm. Tiểu thương đang bận rộn nhìn thấy quầy hàng này đột nhiên xuất hiện thì thẩn thờ, nhìn thấy bốn người trẻ tuổi thì lập tức khinh thường, không thèm để ý đến đổi thủ cạnh tranh, chắc chắn không bao lâu nữa sẽ tự động biến mất.
Chung Tử Kỳ không thèm để ý đến họ, tập trung đem đồ vật này nọ đến, nhìn thấy còn thiếu bàn ghế, hắn kêu Triệu Trữ ở lại chỗ này, còn hắn và Triệu Thăng, Triệu Chính An thì trở về lấy, bởi vì chỗ bày hàng không xa nhà Hoàng A mẫu cho lắm, khoảng hai đến ba chung là tới, cho nên hắn mới yên tâm để một mình Triệu Trữ ở lại.
Chung Tử Kỳ trở lại cũng vì muốn nói với Hoàng A mẫu về chuyện múc nước, không ngờ hắn vừa mở miệng, Hoàng A mẫu liền đồng ý: "Muốn lấy bao nhiêu thì cứ lấy, ta sẽ mở cửa, các ngươi cứ đến đi."
Đương nhiên là Chung Tử Kỳ vô cùng cảm kích và không ngừng cảm ơn Hoàng A mẫu.
Trở lại bến tàu, nhiệm vụ múc nước được giao cho Triệu Thăng và Triệu Chính An. Hắn và Triệu Trữ bắt đầu bận rộn, lấy ra năm cái bàn, bỏ gia vị cần thiết lên đó, cạnh mỗi cái bàn còn đặt bốn cái ghế, tổng cộng có thể ngồi hai mươi người.
Mặt trời mùa hè mọc rất sớm, chỉ một lát đã hoàn toàn sáng bừng, trong bến tàu, người đến người đi liên tục, ngoại trừ tiểu thương bên ngoài, Chung Tử Kỳ còn phát hiện có rất nhiều vị khách bắt đầu đi tới.
Chung Tử Kỳ kêu Triệu Trữ thổi lửa để nấu canh xương, hắn thì bắt đầu làm mì sợi. Triệu Trữ không giỏi bếp núc, không thể giúp đỡ chuyện nấu nướng, nhưng mà có thể thổi lửa, đốt lò, thêm gia vị này nọ.
"Tiểu ca nhi này, mới tới sao?"
Sạp bên cạnh Chung Tử Kỳ trống trơn, hắn còn tưởng rằng không có ai, thì ra là chủ quán tới trễ.
"Đúng vậy, hôm nay là ngày khai trương, mong đại thúc chiếu cố." Chung Tử Kỳ cười nói.
Chủ quán là một hán tử khoảng ba bốn mươi tuổi, trên quầy của hắn có một miếng vải bố màu xám, ở trên viết những chữ xiêu xiêu vẹo vẹo, Đại Hãm Bao Tử*. Chung Tử Kỳ phụt một tiếng bật cười: "Đại thúc, chữ này là ai viết vậy ạ, nhìn rất tốt." Lời này, chắc chắc là ngược lại.
*Bánh bao lớn có nhân.
Nhưng mà vị đại thúc này lại không nghe ra ý tứ của Chung Tử Kỳ, cực kỳ kiêu ngạo nói: "Con ta viết đó, nó năm nay mới 8 tuổi thôi, kêu ta cho nó đi học, tiên sinh cũng khen nó thông minh nữa."
"Không cần nói đâu, chỉ cần nhìn những chữ này, cũng có thể thấy hài tử của đại thúc là một người thông minh, chữ này không giống chữ hài tử viết gì hết."
Vị đại thúc đó vừa nghe thấy lời Chung Tử Kỳ thì giống như tìm được tri âm, không ngừng lải nhải lẩm bẩm.
Chung Tử Kỳ vừa làm chuyện trên tay vừa tán gẫu với vị đại thúc này. Triệu Trữ cũng thường xuyên xen vào một câu. Từ cuộc đối thoại thì biết được vị đại thúc này họ Tống, ở trong thôn Tống gia, cách Trệu gia rất xa. Hắn là người duy nhất nói chuyện với Chung Tử Kỳ, trong giọng nói cũng không có vẻ kỳ thị.
Sau khi làm quen lẫn nhau, vị đại thúc này liền bày hàng bên cạnh hắn, không có gì làm liền trò chuyện với hắn. Chung Tử Kỳ cũng vui vẻ trả lời, bên trái quầy hàng của Chung Tử Kỳ bán điểm tâm, nhưng mà cách bọn họ khá xa, là một A mẫu trẻ tuổi, người ta không thèm để ý đến hắn, sợ mùi vị sẽ bay qua, cho nên dời hàng đến nơi rất xa.
Triệu Thăng và Triệu Chính An đẩy hai thùng nước đến thì ngồi vào ghế nghỉ ngơi. Phóng mắt nhìn sang bốn phía thì thấy có rất nhiều quầy hàng bốc khói nghi ngút, còn có vài vị khách ngồi vào bàn.
Mặt trời đã mọc đến đỉnh đầu, buổi sáng ở bến tàu không còn yên tĩnh nữa, đã bắt đầu náo nhiệt rồi. Trong bến tàu cũng có mấy người ở tửu lâu, tiểu thương bên ngoài rất ít khi ăn cơm ở tiểu lâu, người địa phương đều nói, ăn ở bến tàu ngon và rẻ hơn ở tiểu lâu nhiều.
Nhưng mà vị trí quầy hàng của Chung Tử Kỳ hơi lệch, còn mới tới, lập tức không được ai chú ý. Chung Tử Kỳ bình tĩnh mở nắp nồi, thả mì sợi vào, sau đó bỏ vào một ít măng. Ra hiệu bảo Triệu Trữ đi nghỉ ngơi, Chung Tử Kỳ thả mì đã trụng tốt vào trong bát, sau đó bưng ba cái bát lên bàn: "Ăn thêm đi, buổi sáng ăn ít quá." Buổi sáng Chung Tử Kỳ làm ít, hắn quên làm thêm phần cho Triệu Thăng và Triệu Trữ, cho nên tất cả mọi người đều ăn không no, mà ba người vội vàng từ sáng cho nên lại đói bụng nữa rồi, lúc này cũng không thèm khách khí, bưng mì lên ăn liên tục.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...