Ngây Ngô

Tuy rằng Cố Hàm ra sân, nhưng lớp 12A3 đã dẫn một khoảng cách khá xa, khí thế lại đang lên cao, cho nên cuối cùng lớp 12A3 đã chiến thắng lớp 12A4 với tỉ số 43/37. 12A3 hoan hô vang dội, khiến cho Hà Đào làm tay đánh số hai sau Cố Hàm cũng thấy phiền muộn.

Hà Đào cũng biết phiền muộn, nếu truyền ra ngoài đại khái sẽ làm vài người cười đến chết, nhưng Hà Đào hàng thật giá thật lại phiền muộn. Không phải phiền muộn vì thi đấu thắng, cũng không phải phiền muộn vì Cố Hàm bị thương… chuyện này là tức giận, chứ không phải là phiền muộn. Chuyện chân chính khiến Hà Đào phiền muộn có lý do vô nhân đạo của cậu ta.

Hà Đào và Cố Hàm cùng vào đội tuyển của trường, cùng với Mạnh Xuyên Giác, Giang Phương Hành đều là đồng đội, cùng nhau huấn luyện gần hai năm thời gian. Thanh mai trúc mã của Giang Phương Hành là Ngô Phi thường xuyên tới xem bọn họ huấn luyện, thuận tiện chờ Giang Phương Hành huấn luyện xong sẽ cùng nhau về nhà… chuyện này cũng xem như là hợp lý. Hà Đào lúc đó đã chú ý đến Ngô Phi, Ngô Phi luôn khiến cậu ta nghĩ đến một bài thơ cổ, cho dù có đem lột da rút xương Hà Đào cũng không được bao nhiêu thơ văn, nhưng bài thơ cổ kia thì trước sau cậu ta vẫn không quên được.

Cỏ lau um um, sương sớm vừa lên. Người luôn mong nhớ, ở bên kia bờ.

Ngược dòng trôi nổi, đường hiểm lại dài; xuôi dòng phiêu bạt, người như giữa sông.

Theo lý mà nói loại nam sinh như Hà Đào, cho dù nhớ 《 Kinh Thi 》 cũng phải nhớ “Yểu điệu thục nữ quân tử hảo cầu” vân vân… loại bài thơ bên kia bờ sông đậm mùi Quỳnh Dao này, với cậu ta mà nói, không khỏi quá sến sẩm. Nhưng Hà Đào lần đầu tiên đọc được bài thơ này vào năm lớp 11, thì trong đầu đã lập tức xuất hiện hình ảnh Ngô Phi đứng bên cạnh sân bóng rổ, lẳng lặng xem bọn họ huấn luyện.

Hà Đào rất ít khi có thần kinh nhạy cảm, tất nhiên cậu ta cũng không phải là loại ngu ngốc chỉ là có rất nhiều chuyện không thèm để ý mà thôi. Cậu ta là loại nam sinh điển hình của ngành khoa học tự nhiên, hi hi ha ha tùy tiện. Có một số việc cậu ta hiểu, cũng có một số việc không hiểu. Nhưng cho dù có hiểu hay không thì cậu ta cũng rất ít khi thể hiện ra ngoài. Có một vài chuyện không thể giả vờ hồ đồ, cho dù tất cả mọi người đều không nhận ra những gì cậu ta suy nghĩ trong lòng thì cậu ta cũng tự biết mỗi khi nhìn thấy Ngô Phi, trái tim cậu ta sẽ đập theo một tần suất cao hơn bình thường.

Đối với câu nói, “Nam theo đuổi nữ cách một quả núi, nữ theo đuổi nam cách một lớp sa.” Có một giải thích kinh điển rằng: đàn ông không sợ trèo đèo lội suối, phụ nữ lại thường xuyên sợ ngón tay mình bị thương. Thật ra thì số nam giới không muốn đi bước thứ nhất rất nhiều, ví dụ như Hà Đào … tất nhiên cậu ta sẽ không nghĩ đến vấn đề có đồng ý hay không, bởi vì cậu ta căn bản không thèm nghĩ. Dù sao thì quan hệ giữa Ngô Phi và Giang Phương Hành ai ai cũng biết, Hà Đào sẽ không tình cảm của bản thân mình mà làm chuyện có lỗi với người khác, cho nên cậu ta gồm tất cả mọi thứ thành chút ít phiền muộn… chỉ trong một vài thời điểm, chứ không nhiều.

Cho nên lúc này Hà Đào cũng không quá nhiều cảm xúc, chỉ là phiền muộn. Ánh mắt hắn xẹt qua Ngô Phi, sau đó lại xã giao mấy câu với Mạnh Xuyên Giác, vỗ vỗ vai cậu ta… nam sinh cãi nhau thông thường đều là như vậy. Nhân lúc thời gian phụ đạo còn chưa tới, Hà Đào dẫn theo mấy người lớp A3 nhảy nhót tung tăng đỡ Cố Hàm đi tới tiệm ăn vặt bên cạnh chúc mừng thắng lợi, kết quả là đến lớp phụ đạo trễ hai mươi phút, đành nói với giáo viên đưa Cố Hàm đến phòng y tế xem vết thương. Tống Doanh bên dưới cười trộm … quỹ lớp xuất ra mua băng keo cá nhân lại thành "của công" trong phòng y tế trường học, đám nhóc này!


Hà Đào trở lại chỗ ngồi, ngông nghênh mở sách bài tập, nhìn Du Thanh Ca một cái, cô ta còn đang suy nghĩ xuất thần. Cậu ta đẩy đẩy: “Nghĩ cái gì vậy? Còn không lắng nghe bài giải này?”

Du Thanh Ca vội lật sách bài tập đến trang cuối, nghe giáo viên nói vài câu, lại bắt đầu thất thần. Hà Đào lấy làm lạ, nhưng cậu ta là đối tượng trọng điểm khiến giáo viên chú ý cho nên cũng không dám nói nhiều, chỉ nỗ lực nghe giảng. Chờ đến lúc tan học, bởi vì hôm nay là thứ sáu cho nên các học sinh nội trú của lớp 10 và lớp 11 đều về nhà, số người tương đối vắng, tốc độ xếp hàng ở căn tin cũng nhanh hơn nhiều, cơm nước xong thời gian còn lại khá dài, cậu ta trở về phòng học, hỏi Du Thanh Ca rốt cuộc cô ta đã xảy ra chuyện gì.

“Lần đầu tiên tôi mới nhìn thấy các cậu chơi bóng.” Du Thanh Ca nói, “Tôi cảm thấy các cậu ở trên sân bóng không giống với bình thường chút nào.”

Hà Đào bật cười: “Cậu quen chúng tôi đều là ở lớp 12, cả đám đều bị kỳ thi đại học sắp tới tra tấn đến mức mặt mày khả ố, cho nên cậu sẽ cảm thấy ở trên sân bóng chúng tôi rất lạ lẫm. Thật ra thì lúc học lớp 10 lớp 11, có ai trong chúng ta không thể nói đùa quậy phá chứ?”

Du Thanh Ca im lặng một lát: “Ở trên sân bóng cậu và Cố Hàm thoạt nhìn đều tinh thần phấn chấn, khác với bình thường.”

“Bởi vì chúng tôi thích chơi bóng! Nhưng bình thường sao có thể chơi mãi được?” Hà Đào nhún vai trả lời.

“Vì sao lại không thể? Nếu thích thì sao không tiếp tục làm?” Du Thanh Ca truy hỏi.

Hà Đào lấy làm lạ vì sao cô ta lại bỗng dưng để tâm vào những chuyện vụn vặt như thế này, nhưng vẫn trả lời: “Làm sao chúng tôi có thể làm được? Đội tuyển của trường, của thành phố, của tỉnh, hay tuyển quốc gia? Nhiệt huyết của chúng tôi đối với bóng rổ vẫn còn chưa đạt đến mức độ này.”


“Nhưng vẫn luôn có người sẽ được vào đội tuyển quốc gia mà.” Du Thanh Ca phản bác.

“Phải, nhưng không phải chúng tôi.” Hà Đào đặt chân lên bàn, hai tay ôm đầu ngửa ra phía sau, hai mắt nhìn trần nhà, “Chúng tôi không có bản lĩnh đó, cũng không có mục tiêu đó, vận động viên không phải là con đường mà chúng tôi hướng tới.”

“Vì sao?” Du Thanh Ca tiếp tục hỏi.

“Nếu chúng tôi có giấc mộng vĩ đại như vậy, thì sẽ không thi vào Lý Trung.” Hà Đào nói, “Chúng tôi đồng ý bóng rổ chính là sở thích của chúng tôi, chứ không phải là nghề nghiệp.”

“Vậy những người muốn lấy đó làm nghề nghiệp thì sao?”

“Thì bọn họ phải cố gắng, giống như chúng ta cố gắng thi đại học.” Hà Đào tiếp tục ngửa người ra phía sau, “Ai cũng phải vì khát vọng và hiện tại của bản thân mình mà nỗ lực, không có ngoại lệ.”

Du Thanh Ca cúi đầu suy nghĩ một lát: “Vậy khi khát vọng và hiện tại của bản thân không thể hòa hợp, tức là khi một người rõ ràng muốn làm một chuyện, hiện thực lại ép buộc người đó làm việc mà mình không thích, thì cần phải làm thế nào?”

“Cứ thuận theo tự nhiên, nếu có can đảm thì phản kháng, nếu không thì thỏa hiệp.” Hà Đào nói, “Dù sao mỗi người đều phải thỏa hiệp, quan trọng là phải xem chuyện mình muốn làm đến cuối cùng có xứng đáng để mình thỏa hiệp hay không. Mỗi người đều có một chiếc cân trong lòng mình, tự mình cân nhắc là được.”


“Vậy…”

Hà Đào lại ngửa người ra phía sau, bỗng nhiên mất thăng bằng, chiếc bàn phía sau bị cậu ta làm ngã, đồ vật trên bàn rơi xuống đầy mặt đất. Du Thanh Ca hoảng sợ, vội khom người đỡ cậu ta, sau đó hai người cùng xử lý chiến trường.

“Làm ơn, làm ơn, nếu cậu còn tiếp tục "vậy.." "vậy…" thì có thể tôi sẽ ngã xuống lầu đấy.” Hà Đào sờ sờ ót, xác định cú té ngã kia không khiến mình bị chấn thương sọ não, nói, “Hôm nay cậu có vẻ không bình thường đấy, nghĩ tới điều gì mà lại quan tâm đến vấn đề này như vậy?”

“Tôi cảm thấy lúc Cố Hàm đoạt bóng, đánh vào rổ, bộ dạng rất phấn khởi, khác hoàn toàn với cậu ta lúc bình thường.” Du Thanh Ca trả lời.

“Stop! Lúc cậu ta thi được 140 điểm thì càng phấn khởi hơn! Cậu đừng chỉ nhìn thấy một mặt rồi đưa ra kết luận!” Hà Đào có chút bất mãn phản bác, “Nhưng vì sao cậu lại chú ý đến cậu ta như vậy? Chẳng lẽ…”

Khuôn mặt Du Thanh Ca chỉ nháy mắt đã trở nên đỏ hồng: “Cậu đừng đoán mò, tôi không phải thích cậu ta.. ” cô ta vội im miệng, lời này nghe ra có chút giống chưa đánh đã khai, tuy rằng trên thực tế là lời nói thật.

“A? Không phải thích cậu ta, thì là thích ai?” Hà Đào truy hỏi, “Đội bóng rổ kia có bao nhiêu người đâu nhỉ? Lớp A4 à? Mạnh Xuyên Giác? Giang Phương Hành?”

“Tôi không phải là Lưu Lị Dĩnh, cũng không phải Ngô Phi.” Tuy Du Thanh Ca chỉ học ở khoá này hai ba tháng, nhưng chuyện của những nhân vật nổi tiếng ở lớp A4 cô ta vẫn biết rõ ràng, lập tức phản bác, “Cậu đừng đoán mò, ai tôi cũng không thích. Tôi là học 12 hai năm rồi, làm gì có nhiều tâm tư như thế!”

Hà Đào không biết Du Thanh Ca còn có một mặt nghiêm túc như vậy, cậu ta im miệng, không nói một lời.


Du Thanh Ca cảm thấy giọng điệu của mình có chút nghiêm trọng, cô ta liền áy náy nhìn Hà Đào: “À xin lỗi… tôi…”

“Là tôi vui đùa quá mức, cậu không phải là Tống Doanh, sao có thể tùy tiện bịa đặt sinh sự…” Hà Đào cười cười nói, “Là bởi vì tôi và cậu có chút thân quen, nói chuyện cũng không chú ý, không phân biệt đối tượng, tôi đáng bị đánh! Năm đó Ngô Phi…”

Hà Đào bỗng nhiên im miệng, sắc mặt có chút thay đổi. Năm lớp 11 mọi người đều rất thân với nhau không câu nệ gì. Nam sinh vui miệng thì cũng không khác gì nữ sinh, thậm chí càng quá đáng. Có một lần bọn họ nghỉ giữa lúc huấn luyện, mọi người lấy Giang Phương Hành và Ngô Phi ra giễu cợt, chính là muốn bọn họ thừa nhận quan hệ. Hà Đào xuất phát từ tâm lý không muốn thừa nhận của bản thân, cho nên ồn ào hơn so với những người khác. Cuối cùng khiến cho Ngô Phi ngày thường yên tĩnh ôn hoà cũng phải bật khóc, sau đó một khoảng thời gian dài cũng không tới xem bọn họ huấn luyện.

Lúc ấy Hà Đào cũng rất phiền muộn, nhưng mà còn hơn cả phiền muộn. Phiền muộn là một từ ngữ rất hay, sâu cạn đều là nó, cạn có thể thay thế hờ hững, sâu có thể thay thế tình yêu.

Cuối cùng Hà Đào đi tìm Ngô Phi xin lỗi, Ngô Phi đứng ở cửa lớp A4 nghe cậu ta nói xong, sau đó hỏi lại một câu hết sức bình thản: “Cậu nói xong rồi à? Tôi tha thứ cho cậu, cậu có thể về rồi.”

Tống Doanh thường viết trong nhật ký là: “Cách một bức tường, chính là cách một vực sâu”, Hà Đào không có sự thương cảm như Tống Doanh, ngay cả ý nghĩ “Người luôn mong nhớ, ở bên kia bờ” cũng chưa từng loé lên trong đầu. Dù sao thì “Đường dài lại gian nan”, cậu ta cũng chỉ có thể “Cầu mà không được, trằn trọc vô tư”. Tâm sự này của cậu ta còn chưa thừa nhận với cả chính mình, giờ phút này lại tự nói hớ, cho nên sắc mặt thay đổi lớn.

Du Thanh Ca vốn muốn hỏi một câu “Năm đó Ngô Phi như thế nào”, nhưng thấy sắc mặt Hà Đào như vậy, cũng biết câu này tốt nhất là đừng hỏi. Cô ta rất thích hí kịch về tình yêu sâu sắc, biểu hiện động tác của người khác chỉ cần thay đổi một chút là có thể bị cô ta phân tích ra đến tám chín phần, chút tâm sự này của Hà Đào tất nhiên không thể gạt được cô ta. Cô ta vươn bàn tay, dưới làn da trắng nõn mơ hồ có thể thấy mạch máu màu xanh lá, là nắm đấm, còn là nắm đấm rất xinh xắn: “Cậu nói xem, cậu đáng bị đánh, hay là tôi đáng bị đánh...”

Hà Đào cười ha hả: “Chỉ với chút sức lực này của cậu à?”

Du Thanh Ca nện xuống thật mạnh, đau đến mức Hà Đào nhe răng, Du Thanh Ca vội hỏi: “Làm sao vậy? Không có việc gì chứ?”

“Phụ nữ, cho dù là thiếu nữ thoạt nhìn dịu dàng ôn hoà bao nhiêu, thì cũng đều là cọp cái cả!” Hà Đào thở dài.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui