Căn phòng vừa mới còn rất náo nhiệt, lập tức liền yên tĩnh lại.
Lục Dật Tiêu nhìn Thẩm Tâm, khuôn mặt trắng nõn của cô lạnh nhạt, khiến người ta không nhìn ra cô đang nghĩ gì.
Một lúc lâu sau, rốt cuộc anh ta không nhịn được nữa, mở miệng gọi: “Điểm Tâm?”
“Ừ?” Thẩm Tâm lấy lại tinh thần, ngẩng đầu nhìn Lục Dật Tiêu, nhẹ nhàng đáp một tiếng.
“Em… Còn đang giận anh à?” Lục Dật Tiêu ngập ngừng một chút, sau đó chậm rãi đi đến bên cạnh cô ấy, duỗi tay, ôm lấy cô.
“…” Thẩm Tâm im lặng không nói gì.
Cô không còn tức giận… Chỉ là đang do dự không biết cái quyết định hồi sáng, hiện giờ thực hiện có còn thích hợp hay không nữa.
Nhưng mà, hiện tại vẫn còn là buổi sáng, trời vẫn chưa tối, nhưng đột nhiên cô lại không có dũng khí nữa.
“Thật sự vẫn còn tức giận à?” Lục Dật Tiêu hơi cúi đầu, đôi mắt đen nhìn cô chăm chú, sau đó đưa tay nâng cằm cô, để ánh mắt cô nhìn thẳng vào chính mình, sau đó thấp giọng hỏi: “Anh phải làm sao em mới hết tức giận đây chứ?”
Thẩm Tâm chớp chớp mắt mấy cái, sau đó gằn từng chữ một: “Dọn dẹp căn phòng này sạch sẽ cho em.”
“Không thành vấn đề.” Lục Dật Tiêu mỉm cười, cúi người nhẹ hôn lên môi cô một cái, sau đó liền gọi điện cho quản lý khách sạn, gọi nhân viên đến dọn dẹp phòng.
Toàn bộ quá trình dọn dẹp phòng, Thẩm Tâm không hề nói một câu với Lục Dật Tiêu.
Hai người cứ ngồi trên ghế sofa, mỗi người một tâm riêng.
Lục Dật Tiêu có chút lo lắng nhìn về phía Thẩm Tâm, trong lòng anh ta đang rất phiền muộn, bình thường nếu Thẩm Tâm tức giận, đều sẽ phát cáu, hoặc đánh anh ta một trận, như vậy đều không sao, nhưng tức giận giống như hôm nay, một chữ cũng không nói, lạnh lùng ngồi cạnh anh ta như vậy, ngược lại là lần đầu tiên, như vậy liệu có phải… Lần này… Cô ấy sẽ không tha thứ cho anh ta đúng không…
Hơn nữa, vừa rồi hình như cô ấy còn nói cô không tin tưởng vào tình cảm anh ta dành cho cô lắm…
Nhất thời, Lục Dật Tiêu cảm thấy có chút đau đầu.
Trước kia anh ta còn chế giễu Trần Diệc Nhiên và Điềm Tâm cứ dây dưa không rõ, thế nhưng bây giờ tiến triển tình cảm của hai người họ đã vượt xa rồi, mà anh ta vẫn còn dậm chân tại chỗ, rốt cuộc phải làm sao, Thẩm Tâm mới hoàn toàn buông bỏ phòng bị với anh ta đây chứ…
Nhưng hiển nhiên, những vấn đề mà Lục Dật Tiêu đang đau đầu suy nghĩ, Thẩm Tâm lại không coi là gì.
Bởi vì giờ phút này, cô ấy đang nghiêm túc tự hỏi, rốt cuộc là trưa nay cô nên “đẩy ngã” Lục Dật Tiêu, hay đợi đến tối sẽ “thượng” lục dậy tiêu mới được…
Hơn nữa, hình như vừa rồi cô có chút không nói lí, bắt đầu thích dùng những lời nói hoa mĩ như đóng phim, quả nhiên những tiểu thuyết ngôn tình gì đó không nên đọc quá nhiều, nếu không thì một ngày nào đó, cô sẽ biến thành một nữ chính không biết lí lẽ, suốt ngày chỉ biết nói nhảm.
Dưới ánh mắt của hai người kia, nhân viên phục vụ cẩn thận dọn dẹp xong căn phòng bừa bộn.
“Tổng giám đốc Lục… Những chiếc túi này…” Nhân viên phục vụ có chút do dự nhìn Lục Dật Tiêu, không biết nên đặt những túi đồ đi đâu.
“Đều đưa qua phòng của Lisa.” Lục Dật Tiêu thật sự không muốn nhắc đến tên của đứa cháu gái này.
“Nhưng phòng của cô Lisa đã chật rồi...” Nhân viên phục vụ có chút do dự.
“Vậy liền mở một căn phòng khác cho con bé chuyên để quần áo.” Lục Dật Tiêu không kiên nhẫn xua xua tay.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...