“A… Cậu nói như vậy, tớ cảm thấy dường như cũng khá có lý đấy!” Thẩm Tâm gật đầu nói: “Nói gì đi chăng nữa, thì cũng không thể để anh ấy bị ám ảnh tâm lý đúng không?”
“CMN… Còn ám ảnh tâm lý?” Điềm Tâm kinh hãi, không nhịn được hỏi lại: “Cậu vốn định dùng phương thức kinh khủng tàn bạo nào để ‘đè’ Lục Dật Tiêu đấy hả?”
“À… Mới chỉ là dự định, không nhắc đến cũng được.” Thẩm Tâm xấu hổ cười, sau đó gõ gõ ngón tay trỏ lên tay lái: “Vậy cậu thử cho tớ một đề nghị xem nào?”
“Đề nghị à…” Điềm Tâm nhìn cô ấy đánh giá một phen, sau đó chân thành nói: “Ít nhất thì cậu cứ đổi bộ quần áo nhìn như trộm cướp đang mặc này trước đã.”
“…” Thẩm Tâm đen mặt.
Hai người lái xe thẳng tiến đến thành phố W, khi đến nơi, đã là mười giờ sáng.
Thẩm Tâm trực tiếp lái xe đến một khách sạn mới mở ở trung tâm thành phố, sau đó đỗ xe ở ga ra dưới tầng hầm nhà hàng.
Điềm Tâm nhìn quanh đánh giá một phen, ái chà, thì ra đây lại là khách sạn Hoàng Quan.
“Để tớ gọi cho Lục Dật Tiêu cái đã, cậu cũng gọi điện thông báo cho Trần Diệc Nhiên nhà cậu đi.” Thẩm Tâm vừa lấy vali đựng đồ của mình ở cốp xe phía sau, vừa lấy điện thoại di động ra bấm số.
“Ừ…” Điềm Tâm gật gật đầu, lấy điện thoại từ trong túi áo ra, gọi cho Trần Diệc Nhiên.
“Alo, anh Nhiên…” Điện thoại vang lên hai hồi chuông, đối phương liền bắt máy.
“Điềm Tâm, em đến thành phố W rồi à?” Trần Diệc Nhiên mỉm cười, dịu dàng hỏi cô.
“Dạ, đúng rồi, anh đang làm gì thế?” Điềm Tâm gật gật đầu, đi theo phía sau Thẩm Tâm, bước đến thang máy ở bãi đỗ xe.
“Anh đang xem tivi.” Trần Diệc Nhiên cười cười, sau đó hỏi: “Em dự định đi chơi ở thành phố W mấy ngày?”
“Em không biết nữa, còn phải xem kế hoạch của Thẩm Tâm có thành công hay không đã.” Điềm Tâm ngẩng đầu nhìn bóng lưng của Thẩm Tâm đang nói chuyện điện thoại, sau đó nhỏ giọng nói với Trần Diệc Nhiên: “Anh biết không, Thẩm Tâm… Cô ấy… Cô ấy định làm ‘chuyện đó’ với Lục Dật Tiêu…”
“Chuyện đó là chuyện gì?” Trần Diệc Nhiên hơi sững sờ, trong lúc nhất thời vẫn chưa kịp hiểu Điềm Tâm đang nói đến cái gì.
“Chuyện đó chính là chuyện đó chứ còn gì nữa…” Điềm Tâm cẩn thận từng li từng tí hạ thấp giọng mình, tiếp tục kể cho Trần Diệc Nhiên: “Chính là đầu tiên đẩy ngã anh ta, sau đó kéo anh ta lên giường XXOO.”
“Khụ… khụ…” Trần Diệc Nhiên giật mình tự sặc nước miếng, ho khan hai tiếng, sau đó nói: “Không thể nào, CMN, anh cúp máy trước đã.”
“Này… Này…” Điềm Tâm ngơ ngác nhìn màn hình điện thoại hiển thị sáu chữ to: “Cuộc trò chuyện đã kết thúc”, không nhịn được đưa tay gãi gãi đầu, vừa rồi cô không nghe nhầm chứ?
Hình như vừa nãy cô nghe thấy một người xưa nay không hề ăn nói một câu nào thô tục như Trần Diệc Nhiên lại thốt ra cụm từ “CMN”???
Chẳng lẽ tín hiệu ở bãi đỗ xe dưới đất không tốt, nhiễu sóng?
“Điềm Tâm, cậu còn đứng đó làm gì, thang máy mở rồi.” Thẩm Tâm đứng trước thang máy, vẫy vẫy tay với Điềm Tâm.
“A… Đến đây.” Điềm Tâm lấy lại tinh thần, cất điện thoại vào trong túi, vội vàng chạy đến chỗ Thẩm Tâm.
“Trần Diệc Nhiên nhà cậu nói gì?” Bước vào thang máy, Thẩm Tâm ấn nút, sau đó xoay người hỏi Điềm Tâm.
“Anh ấy… Anh ấy đang xem tivi, không nói gì…” Điềm Tâm do dự một chút, trả lời Thẩm Tâm, sau đó lại hỏi: “Vậy còn cậu, Lục Dật Tiêu đang làm gì?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...