Edit: Bỉ Ngạn
“Điềm Tâm, em còn nhớ lúc mẹ em đem lá trà……”
Trong đầu Điềm Tâm thoáng chốc hiện lên ý nghĩ, ba ba cô cũng đã đẩy cửa mà vào, hướng phòng trong lớn tiếng hỏi.
Kia trong nháy mắt, Điềm Tâm rõ là chết tâm cũng có.
Trần Diệc Nhiên yếu ớt buông Điềm Tâm ra và nắm chặt lấy bàn tay cô, quay đầu lại, đôi mắt thâm thúy đen nháy yên lặng mà nhìn ba Điềm Tâm.
“Ha Ha…… Ta nhớ ra rồi……” Ba Điềm Tâm nói còn chưa xong, liền xoay người trực tiếp rời đi, thuận tay còn giúp bọn họ đóng cửa lại.
Hai giây sau, cửa phòng lại lần nữa mở ra, ba Điềm Tâm lại tiến vào thăm dò, cau mày hướng tới hai người bọn họ nói một câu “Hai ngươi nên khắc chế một chút!” Sau đó liền lại đem cửa đóng lại.
“……”
Điềm Tâm trầm mặc trong năm giây, ngẩng đầu lên nhìn Trần Diệc Nhiên, buồn bực nói: “Ba em thấy……”
“Anh biết.” Trần Diệc Nhiên liếc mắt qua cửa phòng một cái, sau đó thanh âm nhàn nhạt nói.
“Em nói ba em có hiểu lầm không?” Điềm Tâm im lặng hồi lâu, liền xuất ra một câu như vậy.
“Hiểu lầm cái gì? Hiểu lầm hai chúng ta đang hôn nhau?” Trần Diệc Nhiên hơi hơi cúi đầu, đôi mắt sâu thẳm mắt nhàn nhạt nhìn cô, thuận miệng hỏi.
“……”
Này còn là hiểu lầm sao,đâyđã là tận mắt nhìn thấy sự thật được không!
Điềm Tâm nhịn không được đưa tay lên trán, chỉ cảm thấy huyệt Thái Dương từng đợt nhảy lên.
“Hảo, đừng nghĩ nhiều.” Trần Diệc Nhiên nhịn không được dùng cằm nhẹ nhàng vuốt trên đầu Điềm Tâm, thanh âm nhẹ nhàng nói: “Hiện tại hoàn toàn không ai tới quấy rầy chúng ta.”
Anh vừa nói, một bên cúi người, đạm bạc đôi môi in trên cánh môi hồng thuận của cô, ôn nhu mà lại tinh tế mà nhẹ nhàng hôn.
Điềm Tâm bắt đầu còn có chút cứng đờ, rốt cuộc hợp với hai lần hôn môi bị đánh gãy, thay đổi tùy tiện là ai đều sẽ lưu lại một chút bóng ma tâm lý, nhưng là theo Trần Diệc Nhiên hôn càng ngày càng ôn nhu, càng ngày càng thâm nhập, cô dần dần mà cũng bắt đầu hô hấp dồn dập lên.
Đại khái là cô không cẩn thận, thấp thấp ưm một tiếng, Trần Diệc Nhiên động tác đột nhiên dừng một chút, sau đó thở hổn hển rời khỏi cánh môi của cô, đôi mắt sâu thẳm, ánh mắt nồng cháy mà nhìn cô.
Gương mặt Điềm Tâm xuất hiện những áng mây hồng nhạt, đột nhiên nhận biết được tình cảnh cảm giác chợt thẹn thùng.
Thật lâu sau, Trần Diệc Nhiên thấp thấp mà thở dài một cái, sau đó đưa tay kéo Điềm Tâm ngồi lên giường, thanh âm ảm ách nói: “Đi thôi, đi phòng khách xem TV trong chốc lát.”
“Ân? Vì cái gì a?” Điềm Tâm ánh ngắt hoài nghi nhìn anh, “Trong phòng em cũng có TV a, anh muốn xem cái gì, có thể ở chỗ này xem.”
“Ở chỗ này.” Trần Diệc Nhiên thanh âm dừng một chút, sau đó tiến đến cục cưng bên tai, thấp thấp nói: “Anh sợ anh sẽ nhịn không được……”
Sau đó anh không có tiếp tục nói tiếp, nhưng là ngữ khí những cái đó ái - muội, đã làm Điềm Tâm vốn là hồng thấu gương mặt, càng thêm đỏ.
Vì thế cô rất không có cốt khí xuống giường đi dép lê vào, cúi đầu đi theo phía sau Trần Diệc Nhiên, yên lặng mà đi tới phòng khách.
Phòng khách, ba Điềm Tâm cùng ba Trần Diệc Nhiên nhâm nhi ly trà, mặt đối mặt mà chơi cờ tướng.
Điềm Tâm đứng ở bên cạnh nhìn thoáng chốc cảm thấy có chút nhàm chán, liền tiến đến ghế sô pha xem TV.
Trần Diệc Nhiên đứng ở bên cạnh bọn họ, thỉnh thoảng mà mạo vài chữ, giúp ba Điềm Tâm xoay chuyển thế cục, lập tức khiến ba Điềm Tâm nhìn anh bằng con mắt khác.
Ánh mặt trời rực rỡ, năm tháng tĩnh hảo, Điềm Tâm nhìn lại phòng khách một lượt, thế nhưng từ đáy lòng dâng lên một cỗ cảm giác ấm áp lạ thường.
***
Ngủ ngon
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...