Edit: Bỉ Ngạn
Phan Đình vẻ mặt tức giận nói.
“Sau đó thì sao??” Điềm Tâm tiếp tục hỏi.
“Sau lại liền không có sau đó nữa, tớ liền cùng anh ta chia tay, anh ta liền ăn năn quay lại tìm tớ, đương nhiên là không có khả năng.” Phan Đình hướng Điền Tâm cười nói: “Sau đó, một trong những đồng học của tớ, ân…… Chính là trường trung học anh ta đã thích tớ lâu rồi, vẫn luôn ở bên tớ bồi tớ nói chuyện phiếm, kể cho tớ rất nhiều câu chuyện cười, dù sao đó cũng chính là khoảng thời gian tớ buồn nhất, vẫn luôn là anh ta giúp tớ vượt qua, thời gian dài, tớ dường như từ từ mà thích anh ta.”
“Sau đó hai người bọn họ liền trở thành bạn bè.” Hải Phỉ Tư tiếp tục bổ sung nói.
Thẩm Tâm thích thú mà liếc nhìn Phan Đình một cái, sau đó cúi đầu không nói lời nào.
Điềm Tâm đột nhiên tỉnh ngộ gật gật đầu, hướng tới Phan Đình làm mặt quỷ: “Cho nên cậu đây là trở về cùng anh ta gặp mặt thuận tiện hẹn hò lại??”
“Hắc hắc, có thể nói như thế.” Phan Đình gật gật đầu, vẻ mặt ngượng ngùng. "Bất quá cậu cùng Thẩm Tâm trở về, cũng là cùng bạn trai gặp lại, học kỳ này hình như tình yêu sục sôi nhiều ha?”
“Ngô……” Điềm Tâm nghiêm túc tự hỏi, sau đó lắc đầu nói: “Cũng không phải chịu khó nhịn là được, trước kia cảm thấy thời gian sẽ rất dài lâu, không nghĩ tới trong nháy mắt, một cái học kỳ liền tới đây, bất quá hiện tại là nghỉ đông, có thể trở về cùng Trần Diệc Nhiên mỗi ngày gặp mặt, tớ cũng có chút cao hứng.”
“Hắc hắc.” Phan Đình còn định nói điều gì, chỉ nghe được phòng ngủ các cô hứng một trận đập cửa, ngay sau đó một đạo giọng nam trầm thấp vang lên ở ngoài cửa, “Điềm Tâm, hành lý của em đã dọn dẹp xong chưa?”
“Ân?” Điềm Tâm vẻ mặt kinh hỉ quay đầu lại, thấy Trần Diệc Nhiên đứng trước cửa phòng, gò má anh ta trắng nõn như ngọc mang theo nụ cười nhàn nhã, đôi mắt đen thâm thúy nhìn thẳng về phía mình, cả người nghiêng nghiêng dựa vào cửa phòng của bọn cô, làm cho mọi người trong phòng đều quay mặt lại nhìn.
“Nhiên ca ca……” Điềm Tâm nhanh chóng chạy đến trước mặt anh, nhìn anh vẻ mặt kinh hỉ hỏi: “Sao anh lại tới đây, không phải nói hôm nay phải tổ chức cuộc họp sao, dặn Lục Dật Tiêu đến mang bọn em trở về sao?”
“Tên kia đi công tác.” Trần Diệc Nhiên đưa tay lên xoa xoa đầu Điềm Tâm, thanh âm ôn nhu: “Anh thay đổi thời gian họp vào ngày mai, hôm nay vừa lúc đến mang các em trở về.”
"Anh ấy đi công tác?” Thẩm Tâm đứng cạnh giường nhủ, nhìn Trần Diệc Nhiên thuận miệng hỏi.
“Đúng vậy, lần này cần đi ra ngoài nửa tháng.” Trần Diệc Nhiên hướng Thẩm Tâm gật gật đầu, sau đó vẻ mặt kỳ quái nhìn cô ta hỏi: “Lần này anh ta không nói cho em sao?”
“Không có……” Thẩm Tâm khẽ nhíu mày.
“Kia có thể là đi gấp quá chăng.” Trần Diệc Nhiên suy tư nhìn cô ta, an ủi Thẩm Tâm: “Ở W thị bàn chuyện hợp tác công ty, xảy ra một số vấn đề, sáng sớm gọi điện thoại cho anh ta, anh ta cùng anh vội vội vàng vàng nói không quá hai câu liền đi mất, chẳng qua cũng may W thị cũng không tính là xa, em nếu muốn gặp anh ta, lúc chúng ta trở về có thể thuận tiện đi ngang qua một chút.”
“Không cần.” Thẩm Tâm xác túi hành lý của mình lên, hướng cục cưng vẫy vẫy tay, ý bảo cô qua đây, tiếp tục nói: “Tớ về nhà trước, Điềm Tâm, cậu cùng Trần Diệc Nhiên về cùng nhau đi, tớ còn phải đi đến nhà tớ ở thành phố N.”
“A? Không cần chúng tớ chờ cậu sao?” Điềm Tâm nhìn cô ta đầy vẻ nghi ngờ.
***
Ngủ ngon
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...